″ Thật ngại, tối nay Tiểu Thi không thoải mái!” Trác Minh Liệt quả quyết cự tuyệt lời mời của A nữ.

“Không. Em muốn thử một chút!” Tiểu Thi mỉm cười “Chẳng qua em chỉ biết một loại nhạc cụ!” Cô vừa nói vừa đi lên sân khấu, lấy một cây kèn ác-mô-ni-ca nho nhỏ “Em chỉ biết thổi kèn ác-mô-ni-ca!”

Thẩm Tử Quân nhạy cảm, lập tức trợn to hai mắt, kèn ác-mô-ni-ca? Kèn ác-mô-ni-ca ……Lâm Thi Ngữ cũng thích thổi kèn ác-mô-ni-ca nhất!

“Kèn ác-mô-ni-ca?” A nữ chẳng thèm ngó tới “Thế hệ sinh viên của học viện âm nhạc lại chỉ biết thổi kèn ác-mô-ni-ca? Tiểu thư ngày đừng đùa tôi chứ? Mà ngày lại còn là tiểu thư đài các làm sao sẽ không hiểu một chút về Piano hoặc là Violin chứ?” A Nữ cố ý gây khó khăn cho Tiểu Thi.

Tiểu Thi lúng túng đứng ở trên sân khấu có chút không biết làm sao.

“Trác Minh Liệt khốn kiếp, anh hãy mau nghĩ cách đi cứu cô ấy ?” Thẩm Tử Quân hướng về phía TV mắng to.

“Dì Tử Quân đó là mẹ!” Cầu Cầu bám lấy đầu gối Thẩm Tử Quân non nớt nói.

“Là mẹ Cầu Cầu. Là mẹ” Thẩm Tử Quân đem Cầu Cầu ôm vào trong ngực.

“Mẹ thích nhất là thổi kèn ác-mô-ni-ca, mẹ thường thổi kèn ác-mô-ni-ca cho Cầu Cầu nghe, bây giờ mẹ muốn thổi kèn ác-mô-ni-ca cho người khác nghe sao?”

“Đúng vậy”

“Thi tiểu thư cô hãy trình diễn một bài hát đi!” Một người ồn ào xen vào. . .” Là Thi tiểu thư!”

Hai tay Tiểu Thi khoanh lại ở trước mặt, nắm chặt kèn ác-mô-ni-ca, bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, mặc dù như thế cô cũng cố duy trì tư thế mỉm cười không để lộ sự khẩn trương hay khó chịu .

“Thi tiểu thư cô thử Violin chứ?” A nữ đưa đến một cây Violin bởi vì cô ta biết Violin không giống như Piano không biết cách thì không thể đánh được.

Khi cây đàn đến trước mặt Tiểu Thi, trong mắt cô nhưng sợi dây đàn lóng lánh giống như có ma lực gì đó, cô nhìn chằm chằm những sợi dây đàn mảnh như sợi tóc, chợt có không khỏi kích động. Cái loại đó kích động đó đẩy tay cô ra để nhận lấy Violin.

Trác Minh Liệt nhìn chằm chằm vào Tiểu Thi, bàn tay từ từ nắm lại.

“Tiếng vỗ tay đâu?” A nữ hô to, dưới đài lập tức vang lên một chàng vỗ tay nổ vang . Trên sân khấu ánh đèn như diệt thành một tấm hào quang vây quanh Tiểu Thi, từ trên nhìn xuống bóng tối ở dưới đài, lòng của cô vô cùng khẩn trương, từ lòng bàn tay mồ hôi lại đổ ra.

Cô cầm Violin lên một cách thuần thục như thế mặc dù là lần đầu tiên nhưng sao cô lại có cảm giác thật quen thuộc. Giống như trước đó đã làm qua rất nhiều lần. . .” Tiểu Thi! Cố gắng lên!” Tiếng nói của Trác Minh Liệt đọt nhiên vang lên trong đại sảnh an tĩnh vang vọng đến tai Tiểu Thi làm trong lòng cô thêm chấn động.

Rốt cục cô cũng khẽ kéo dây đàn, tiếng đàn đầu tiên đước vang lên. Nhưng cái âm thanh đó không những không hay mà thật sự là rất đơn điệu nhàm chán, làm dưới đài xôn xao một hồi

Tiểu Thi cố bình tâm lại cảm xúc, cẩn thận tìm kiếm lại loại cảm giác đó, sau đó biến nó thành động lực đem đôi tay ngưng trệ ở trên đàn khe khẽ kéo. Vì vậy âm thanh xa lạ mà du dương từ từ lưu chuyển vang vọng ra ngoài!

“Yêu ở cuối mùa thu!” Thẩm Tử Quân Ở trước TV và Trác Minh Liệt ở hội trường gần như đồng thời hô lên!

“Đây là khúc nhạc mà Lâm Thi Ngữ đã đánh vào ngày kĩ niện một trăm năm thành lập trường, cô ấy đã từng nói thích nhất này khúc nhạc!” Thẩm Tử Quân tự lẩm bẩm “Tại sao một người Tiểu Thi tầm thường cũng biết đến khúc nhạc này? Là trùng hợp? Hay là…” Cô nghĩ chính mình bị điên mất rồi!

Trác Minh Liệt cũng bị khúc nhạc này mang về những hồi ức cực kỳ lâu trước kia, đó là vào lần đầu tiên anh tham gia hoạt động kỉ niệm của trường cũ, khi đang cùng các đại biểu học sinh ưu tú tập diễn văn thì anh nghe được đoạn nhạc này, đoạn nhạc này đặc biệt ưu thương, uyển chuyển nên đã để lại cho anh một ấn tượng khắc sâu, anh còn nhớ rõ ban đầu trình diễn khúc nhạc này là một cô gái nhỏ đeo mắt kính màu đen. Nhớ nhung lâu như vậy nhưng lại vô duyên, vô cớ, không có căn nguyên .(không rõ nguyên nhân)( bạn Hoa: a!! thì ra anh chị có duyên tiền định nha!!
Tiếng Violin uyển chuyển mà thâm tình vang lên:

‘’’’’’ Một gói nhớ nhung xé ra chính là một loại tan nát cõi lòng,

Trí nhớ ở nơi này,

Trong biển người mênh mông có lẽ đã từng có một người cùng anh gặp thoáng qua.

Vô số ngày,

Theo gió chết đi,

Lúc tôi vẫn là tôi, anh vẫn là anh chúng ta cùng đứng tại một chỗ.

Chỉ có bài hát này ở trong gió tung bay,

Chúng ta đều đã mất đi thính lực ( khả năng nghe) đối với tình yêu và cũng không nghe thấy những hồi ức khi xưa.’’’’

Tiểu Thi bị chính bài nhạc do mình đánh làm cho cảm động, mặc dù cô không biết bài nhạc là bài nào nhưng nó đã thay cô biểu đạt rõ những tâm tình của cô vào giờ khắc này!

Tiếng đàn vừa kết thúc ở dưới đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm, ánh đèn sáng lên Tiểu Thi mất hồn tinh thần sa sút đứng ở trong sân khấu giống như vừa rồi đã trải qua một cuộc dọ sức không tiếng động!

Trên trán cô mồ hôi lấm thấm, dính bết vào tóc. Con ngươi sáng ngời lại có một ti âm thầm sợ hãi.

“Ngu ngốc mau xuống đi!” Thẩm Tử Quân khẩn trương, kêu to.

Tiểu Thi cầm Violin bước tới phía trước một bước, chợt cảm thấy đầu vai buông lỏng, cô vừa quay đầu lại mới phát hiện đai váy của mình bị đứt! Trên cánh tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo làm cho cô gần như hít thở không thông. Theo phản xạ cô ngồi xổm xuống, trong đầu trống rỗng.

” !” Thẩm Tử Quân ở trước TV và Tiểu Thi đồng thời kêu to.

Trác Minh Liệt bước một bước dài xông tới, động tác ngắn ngủi của anh nhưng đối với cô giống như đã đợi mấy ngàn năm! Trác Minh Liệt không nói gì chỉ đem áo khoác của mình cởi ra trùm lên trên người của cô. Cho dù nhanh như vậy nhưng người ở dưới đài vẫn nhìn thấy một màn lúng túng này thậm chí có không ít người hiểu chuyện còn chụp đuợc mấy tấm hình, đây là truyền hình trực tiếp không cần phải nói, nhưng cả nước nhìn trực tiếp đương nhiên cũng nhìn thấy một màn kia!

“Vương tẩu, bây giờ là mấy giờ rồi?” Ông Trác cũng muốn xem truyền hình trực tiếp nhưng do lớn tuổi mà tinh thần không được. Vốn là chỉ muốn ngủ một lúc ai ngờ tỉnh dậy đã muộn rồi.

“Lão gia tám giờ!”

Ông Trác lập tức mở ti vi, kết quả lại vừa đúng lúc nhìn thấy quần áo của Tiểu Thi bị rơi xuống, ngay sau đó đã nhìn thấy Trác Minh Liệt vô cùng khẩn trương chạy nhanh tới.

“Đứa con bất hiếu này, làm sao vẫn cùng người phụ nữ này dây dưa không rõ!” Ông Trác bị chọc tức.

Ông lập tức cầm điện thoại di động lên, bấm một số điện thoại.

“Anh Hàn, rốt cuộc Tư Nhã lúc nào mới trở về nước? Tư Nhã và Minh Liệt cũng không nhỏ …a ….tốt…. tôi chờ tin tức tốt của anh!” Ông Trác cúp điện thoại liền tức giận tắt TV đi.

“Tiểu Thi!” Trác Minh Liệt đem cô ôm vào trong ngực đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play