Vẻ mặt Trác Minh Liệt châm biếm nhìn cô cười lạnh hôm nay trong bóng tối gặp phải kẻ buôn người, nếu là gặp tổ chức khác cô có lẽ đã trở thành đồ ăn trên mâm của người khác rồi!

Mặt Tiểu Thi đỏ bừng cô lờ mờ nhớ khi đó khi mà bắt đầu chạy trốn nhưng chuyện sau khi bị bắt lại rồi cô lại không còn có ấn tượng gì hết. Cô đem thân thể gầy yếu của mình cố gắng co lại trong tây trang, thậm chí đem cả chân bao bọc lại.

“Này! Tây trang này rất đắt tiền đó cô có biết không tiểu thư!” Trác Minh liệt liếc cô một cái.

“Anh có thấy điện thoại của tôi không?” Tiểu Thi nhỏ giọng hỏi.

“Không có!”

Vậy phải làm sao bây giờ? Vẻ mặt Tiểu Thi vô cùng lo lắng, số di động của Thiết Vũ cũng nằm ở trong danh bạ điện thoại, không có điện thoại sau này làm sao cô có thể tìm anh!

Trác Minh Liệt thờ ơ nhìn cô bóp nát điếu thuốc lá.

“Bên trong có cái gì qua trọng sao?”

“Có sỗ của Triết Vũ!”

“Cô không ngốc tới mức ngay cả số điện thoại của chồng mình cũng không nhớ chứ?”

Tiểu Thi lắc lắc đầu nói,”Trí nhớ của tôi luôn kém như vậy, Triết Vũ nói trước kia ngay cả họ của tôi tôi cũng không nhớ được.”

Trác Minh Liệt nghiêm túc đánh giá cô gái này, có lẽ cô đã trải qua một tai nạn cực kì nghiêm trọng.

“Cô vẫn luôn nhắc đến Triết Vũ, có thể kể tôi nghe chuyện cũ của anh ta một chút.” Trác Minh Liệt nhìn Tiểu Thị nhẹ nhàng hời hợt nói.

“Triết Vũ là Triết Vũ có gì nói hay không nói!” Không khí trong xe lạnh dần khiến Tiểu Thi không nhìn được co người lại thêm. Qua gương chiếu hậu Trác Minh Liệt nhìn thấy rõ ràng.

“Nếu cảm thấy lạnh thì đi đến đây đi!

Tiểu Thi lắc đầu.

Trác Minh Liệt kéo khóe miệng tiếp tục hỏi:” Ý của tôi là anh ta có quan hệ gì với hội buôn bán người của Trung Quốc và có quan hệ gì với cô?” Rốt cuộc anh không nhịn được rồi.

“Tôi không biết.” Tiểu Thi lắc đầu hắt xì hơi.

Trác Minh Liệt không thể nhịn được nữa kéo cả người cô lẫn áo khoác lên phía trước ôm lấy, Tiểu Thi kinh ngạc cả người cứng đơ như cọc gỗ.

” Cô đã sinh con cho một người đàn ông vậy mà chuyện về anh ta cô lại không biết gì cả, thật đúng là người đàn bà ngu xuẩn!” Trác Minh Liệt châm chọc nở nụ cười.

“Không phải đâu!” Tiểu Thi nơm nớp lo sợ nói:” Cầu Cầu không phải con của tôi và anh ấy!”

“Vậy là của cô với ai?” Trác Minh Liệt hỏi theo phản xạ.

“Cầu Cầu không phải con của tôi! Tiểu Thi đỏ mặt nói.

Nghe được Cầu Cầu không phải là con của Tiểu Thi, Trác Minh Liệt bỗng nhiên cảm giác trong lòng nhẹ nhõm như có vật gì đó bay đi, cảm giác này cực kỳ tốt đẹp.

“Mấy người thật là một tổ hợp kì diêu!” Trác Minh Liệt xúc động nói.

“Triết Vũ nói Cầu Cầu là con nuôi của anh ấy cho nên Cầu Cầu và Mộc Mộc đều là những đứa trẻ cực kì đáng thương. Nhưng mà Cầu Cầu về sau lớn lên cực kì bám lấy tôi, rất thích gọi tôi là mẹ. Triết Vũ sợ người khác hiểu lầm nên vẫn luôn muốn nó gọi tôi là chị Tiểu Thi.”

Tiểu Thi nhìn ra bên ngoài cửa sổ những tia sáng mờ ảo của ánh trăng chiếu vào dường như khiến cô rơi vào một hồi ức nào đó. Trí nhớ của cô vì sao lại trống nhiều như vậy?

Trác Minh Liệt nhìn Tiểu Thi, bỗng nhiên anh ý thức được tất cả trí nhớ của cô gái này đều do cái tên Triết Vũ kia nắm giữ. Nếu như cô mất trí nhớ mà tên Triết Vũ kia lại muốn lừa gạt cô vậy cô sẽ….. Nhưng anh không tiếp tục suy nghĩ nữa bởi vì anh cảm thấy việc này không có liên quan gì tới anh.

“Cô có từng nghĩ có khả năng Triết Vũ lừa cô không?” Anh không nhịn được bèn hỏi.

“Làm sao có thể. Chúng tôi đã quen biết nhau từ lâu, sau khi ba mẹ tôi qua đời thì từ trước tới nay đều là Triết Vũ chăm sóc tôi. Anh ấy luôn đối với tôi rất tốt.” Tiểu Thi lạnh nhạt nói hoặc là vì thiếu máu hay nguyên nhân gì khiến toàn thân cô cảm thấy lạnh giá khác thường, toàn thân không nhịn được phát run. Đúng lúc này có hai cánh tay mạnh mẽ bỗng nhiên kéo cô vào lòng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play