Cũng may Thẩm Tử Quân cân nhắc tương đối chặt chẽ, qua cuộc điện thoại của cha cô, thì cũng đã giúp biết được mấy phần thông tin, cô phải bắt đầu âm thầm điều tra xem rốt cuộc Phùng Thiếu Diễm đang định làm cái gì.

“Bác Phúc?” Bác Phúc vẫn luôn người phụ ta tốt nhất của cha cô, hầu như chuyện gì ông ấy làm bác đều biết.

“Đại tiểu thư? Sức khỏe của cô thế nào rồi?”

“Bác Phúc tôi không sao. Gần đây công ty có chuyện gì sao?”

“Tất cả mọi chuyện của công ty đều bình thường !”

“Ý của tôi là có chuyện đặc biệt gì không , chẳng hạn như hợp tác?”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, kể từ khi Phùng Thiếu Diễm lên làm CEO tất cả mọi việc như vậy đều do ngày ấy chịu trách nhiệm!Tôi chỉ nghe nói hình như có mối làm ăn hợp tác cùng Trác thị! Nhưng đại tiểu thư cô còn nhớ không, Thẩm thị từng tuyên bố sẽ không hợp tác với Trác thị, không biết vì sao Phùng tiên sinh lại làm như vậy! Nếu để cho Trác thị biết là chúng ta định đoạt lấy hạng mục của bọ họ nhất định thiên hạ sẽ đại loạn mất!”

Thẩm Tử Quân trầm mặc chẳng lẽ tài liệu kia Trác Minh Liệt thật sự không nhận được? Cô cúp điện thoại nhìn đồng hồ đã là tám giờ tối. Cô bấm sang số của Trác Minh Liệt nhưng điện thoại lại bận, ngay cả điện thoại ở phòng làm việc cũng không ai nghe máy.

Rốt cuộc công ty có hợp tác với Trác thị hay không đây? Thẩm Tử Quân nôn nóng ở trong phòng đi qua đi lại, cuối cùng cô quyết định đi tìm Trác Minh Liệt để nói rõ ràng, để cho anh ta không tự dưng từ người nhà chuyển thành địch . . . Nhưng lại không hề ngờ tới cô đi chỉ không công, bất kể là công ty hay nhà riêng thậm chí là nhà cũ Thẩm Tử Quân đều không tìm được Trác Minh Liệt. Anh ta đi nơi nào rồi?

Tiểu Thi và Cầu Cầu cùng đưa tay chống cằm phờ phạc ỉu xìu mà nhìn lẫn nhau.

“Mẹ thật là chán !” Cầu Cầu cau cái mũi nhỏ buồn buồn nói.

“Đúng nha thật chán!” Mẹ con hai người hìn nhau cùng nói nhàm chán nhưng đúng lúc ấy thì chuông cửa lại vang lên.

“Con đi mở cửa!” Cầu Cầu xung phong nhận việc, chạy nhanh tới trước cửa, mở cửa phòng ra “Chú Minh Liệt!” Nó vui mừng kêu to.

“Cái tiểu gia hỏa này, sao không hỏi là ai rồi mới mở cửa, ngộ nhỡ là người xấu thì làm thế nào! Cháu còn phải bảo vệ mẹ !” Trác Minh Liệt ôm nó lên.

“Chú Minh Liệt không phải là người xấu!” Cầu Cầu cười hì hì nói.

Tiểu Thi nhìn thấy là Trác Minh Liệt có chút ngoài ý muốn,

“Sao anh lại tới đây?”

Cô hơi xấu hổ “A, uống trà hay là cà phê?” Cô gãi gãi đầu nói không rõ tiếng.

Trác Minh Liệt nhìn thấy cô lung túng rất muốn cười “Thế nào, không hoan nghênh phải không?” Anh cố làm vẻ nghiêm túc nói. . .

“Không…. Không…” Tiểu Thi lắp bắp vừa nói vừa định xoay người vào nhà pha trà. Nhưng tìm tới tìm lui trong nhà trừ cái chén nhỏ của Cầu Cầu thì trong nhà chỉ có mỗi cái lọ hoa. Bất đắc dĩ cô phải lấy cái ly màu hồng của mình pha cho Trác Minh Liệt một tách trà. Trác Minh Liệt nhận lấy tò mò quan sát một chút lại nhìn Tiểu Thi một chút chợt dịu dàng nở nụ cười. Cười như vậy làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp và an tâm.Lúc này anh không phải là một tổng giám đốc cao cao tại thượng mà chỉ đơn thuần là một người chồng người cha giản dị.

Trác Minh Liệt chợt đứng lên giang hai cánh tay dịu dàng ôm lấy Tiểu Thi. Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhưng cô vẫn có chút khẩn trương. Có lẽ do trực giác của phụ nữ cô cảm thấy hình như anh rất mệt mỏi!

“Thế nào?” Cô hỏi.

“Không có gì” Anh ngửi mùi hương trên mái tóc của cô, chậm rãi trả lời.

“ Chú Cầu Cầu cũng muốn ôm như vậy” Cầu Cầu phấn khích nhảy lên.

“Cầu Cầu đem mẹ tặng cho chú một lát được không” Trác Minh Liệt nhìn nó nghiêm túc hỏi.

Cầu Cầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt sáng lóng lánh kia, không hiểu nhìn Trác Minh Liệt, sau đó im lặng gật đầu một cái, xoay người ngoan ngoãn chạy vào phòng khách xem ti vi. “Tên tiểu tử này thật đúng là ngoan đấy!” Nhìn bóng đèn nhỏ đi Trác Minh Liệt lại ôm trọn Tiểu Thi vào trong ngực lần nữa, cánh môi dịu dàng dọc theo cổ của cô một đường hôn lên.

“Đừng, Cầu Cầu ở đây!” Tiểu Thi kinh hoảng muốn đẩy anh ra, nhưng Trác Minh Liệt hoàn toàn đắm chìm trong đó liều mạng hôn cô, bàn tay có lực cũng theo váy của cô kéo lên cao! Mặt Tiểu Thi ửng hồng, tim đập loạn nhịp đáp lại anh. Tình cảm như vậy đối với cô mà nói là xa lạ. Bởi vì suốt năm năm trong trí nhớ của cô, Triết Vũ trừ nắm tay cô, hôn cô nhứng thứ khác đều không làm qua. Dưới sự trêu trọc của Trác Minh Liệt nhiệt tình Tiểu Thi cũng được dâng cao. Anh dán vào lỗ tai của cô nhẹ nhàng phu hơi nói: “Anh muốn em” Tay anh chợt ôm chặt cô, Tiểu Thi như chợt tỉnh lại khỏi cơn mê “Cầu Cầu ở đây!” Cô dùng sức đẩy anh ra.

Chờ đến lúc bọn họ phục hồi tinh thần lại kinh ngạc phát hiện, không biết từ lúc nào Cầu Cầu đã tiến vào, tay nó cầm một móm đò chơi, mờ mịt nhìn chằm chằm Tiểu Thi và Trác Minh Liệt, trong đôi mắt viết đầy dấu hỏi chấm.

“Chú Minh Liệt, tại sao chú lại cắn mẹ còn đánh mẹ nữa ?” Cầu Cầu biết mẹ cũng thường cắn nó như vậy nhưng chỉ khi nó không ngoan!

(Cầu Cầu “ chú ấy đánh mông mẹ con”)

Mặt của Tiểu Thi lập tức đỏ lên, con trên mặt Trác Minh Liệt thì vạch đen đầy đầu, anh ôm Cầu Cầu lên, nghiêm túc nói với nó: “Đây là biểu hiện khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, hiểu không tiểu tử?” Lời của hắn là nhằm vào Cầu Cầu nhưng ánh mắt vẫn không có rời khỏiTiểu Thi. Tiểu Thi mắc cỡ, đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Này mẹ đánh cháu có phải là nói mẹ cũng yêu cháu đúng không?” Cầu Cầu hỏi.

“Có thể hiểu như vậy!”

Cầu Cầu chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu, sau đó từ trên người Trác Minh Liệt chạy xuống, nắm lại tay Trác Minh Liệt rồi cười lớn rời đi. Hành động của Cầu Cầu làm cho Tiểu Thi phì cười, đứa nhỏ này thật thông minh. Trác Minh Liệt thở dài đi tới bên cạnh Cầu Cầu lại nói với nó: Cầu Cầu khi một người đàn ông bày tỏ tình yêu với một người phụ nữ khi đó người khác không thể nhìn a, bao gồm cả cháu!”

Cầu Cầu không để ý tới anh, tự mình chơi với đống đồ chơi. Tiểu Thi cười đến ngã ở trên ghế sa lon, còn Trác Minh Liệt mặt xạm lại đi phòng tắm.

“Mẹ con có nguyện ý chứa chấp một người không có nhà để về không ?” Trác Minh Liệt cố làm ra vẻ đáng thương hỏi, Cầu Cầu lại tò mò nhìn khăn tắm quấn quanh hông của anh, bởi vì có kinh nghiệm lần trước cho nên Trác Minh Liệt quấn khăn tắm thật chặt.

(anh sợ bị khoe hàng miễn phí)

“Đồng ý!” Tiểu Thi biết nhất định là Trác Minh Liệt gặp chuyện gì đó không vui cho nên mới phải đến tới nơi này vì vậy cô cũng bất đắc dĩ lấy cho anh ở lại “Nhưng anh chỉ có thể ngủ trên sofa thôi !”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play