Biết rõ rằng đó là một nhiệm vụ nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, nó vẫn bằng lòng tiếp nhận. Nó quá muốn rời khỏi sơn cốc này, tìm ra thế giới của riêng mình.
Tinh Hồn nhìn đứa trẻ đang ôm đàn trong rừng trúc, cùng nó gẩy nốt âm cuối cùng, đến độ cong của ngón tay gẩy lên cũng giống nhau như đúc. Tiếng nhạc còn vang vọng trong lầu trúc một lúc lâu. Tinh Hồn mỉm cười quay đầu lại, một giọt lệ đọng nơi khóe mắt mỹ nhân tiên sinh, mãi không rơi xuống.
Nó lại gần đưa ngón tay lau đi, thuận thế vuốt mái tóc dài như mây, ngón út vô tình lướt qua vành tai như trân châu của nàng.
- Tiểu quỷ! - Mỹ nhân tiên sinh lên giọng trách cứ. Nàng ngồi thẳng người lên, gò má đỏ bừng.
Tinh Hồn rất hài lòng với sự châm chọc của mình, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn nàng khen ngợi: -Tiên sinh đẹp quá, Thanh y sư phụ thường nói nếu có một cây trâm bạch ngọc cài lên mái tóc đen nhánh của tiên sinh thì không biết còn đẹp đến thế nào!
Mỹ nhân tiên sinh sa sầm mặt, giơ tay gỡ cây trâm xuống: - Sư phụ ngươi bảo ngươi mang tới hả? - Rồi chuẩn bị vứt đi.
Tinh Hồn thất sắc, vội vàng ngăn lại: - Con đi ra chợ, thấy sư phụ cứ nhìn cây trâm mà ngượng không dám mua, làm đồ đệ phải biết nghĩ cho sư phụ, con bèn bỏ tiền của mình ra mua đấy. Sao tiên sinh lại từ chối lòng hiếu thuận của Tinh Hồn?
Những ngón tay ngọc của mỹ nhân tiên sinh dí lên trán nó, cười nói: - Nếu là của sư phụ ngươi tặng thì đương nhiên là ta vứt đi. Nhưng là tâm ý của Tiểu Tinh Tinh thì ta phải trân trọng chứ.
Tinh Hồn hớn hở, nhân cơ hội đó ôm mỹ nhân tiên sinh hôn chụt một cái thật to. Chưa chờ mà nổi giận, nó đã chạy xa mấy bước, vỗ tay: - Thanh y sư phụ nói không sai, mặt mỹ nhân tiên sinh vừa trắng vừa mịn!
Vẻ kinh ngạc và giận dữ lan ra trên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt cũng đã có nộ khí: - Thanh y quái hiếp người quá đáng!
- Tiên sinh nổi giận hả? Thanh y sư phụ không nói thế đâu. Người... người chỉ nói tiên sinh là một người tao nhã, khí chất, tại Tinh Hồn muốn thơm tiên sinh thôi. - Lúc nói, miệng nó hơi trề ra, thần sắc ra vẻ ấm ức lắm.
Mùi hương thoang thoảng từ người nàng lan tới. Tinh Hồn hít sâu một hơi, ngất ngây. Có mỹ nhân trong lòng thật là thích thú, tiếc rằng... nó thở dài, ngẩng đầu lên cười nói: - Tiên sinh, người chưa tặng quà lại cho con.
- Ngươi muốn cái gì?
- Tiên sinh, hay là người tự họa một bức cho Tinh Hồn được không? Khi nào nhớ người con có thể mang ra ngắm. Nếu vậy con luyện công cũng hăng hái, còn hơn là ngắm Thanh y sư phụ!
Không lâu sau, một mỹ nữ cổ đại dung nhan tuyệt thế hiện lên dưới ngòi bút.
Mỹ nhân tiên sinh vẽ xong, bàn tay tự nhiên cong lên, hài lòng buông bút, ngắm nghía một lát rồi cười: - Cầm lấy đi! Có điều chỉ một mình ngươi được xem thôi nhé. Thanh y sư phụ ngươi mà nhìn thấy là ta không tha cho đâu.
Tinh Hồn gật đầu, đảo mắt nói: - Tinh Hồn làm một bài thơ tặng tiên sinh được không ạ?
Mỹ nhân tiên sinh nhớ tới câu "Chết dưới hoa Mẫu Đơn", từ hồi đó chưa thấy nó viết bài thơ nào, nên rất hứng thú.
Chỉ thay giọt lệ vơi đầy. Đố ai biết được lòng này giận ai?" (1)
Mỹ nhân tiên sinh ngẩn ngơ, lẩm bẩm đọc lại mấy lần, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ ai oán.
- Hay không, tiên sinh? - Tinh Hồn nhìn nàng chờ đợi.
- Hay. - Rất lâu sau nàng mới thở dài cảm thán.
- Tiên sinh, hay là đề bài thơ này lên tranh? - Tinh Hồn đề nghị. Nó nhớ tới cảnh tượng cha của Phương Thế Ngọc tán tỉnh mẹ Phương Thế Ngọc, bỗng dưng nghĩ, kiếp này có quá nhiều chuyện khiến bản thân nuối tiếc, chỉ đành làm những chuyện kiếp trước chưa kịp làm để cân bằng tâm lý.
Mỹ nhân tiên sinh bèn đề bài thơ vào bức họa.
Tinh Hồn vội vàng tán dương thêm một câu: - Tranh đẹp chữ đẹp! Tinh Hồn đa tạ tiên sinh.
- Tiểu Tinh Tinh, hôm nay như thế đã nhé. Ta mệt rồi, ngươi về đi. - Mỹ nhân tiên sinh hình như bị chạm vào tâm sự, muốn được ở một mình.
Mục đích của Tinh Hồn đã đạt được nên ôm tranh cáo từ, quay về thạch thất nhanh như bay.
Thanh y nhân còn đang ngạc nhiên sao hôm nay nó tan học sớm thế thì Tinh Hồn đã thêm mắm dặm muối kể lể một lượt, sau đó nghiêm túc đưa tranh cho Thanh y sư phụ: - Mỹ nhân tiên sinh nói không được cho người nhìn thấy, nữ nhân mà, nói đừng tức là cứ làm. Sư phụ, người đừng phụ lòng tiên sinh!
Thanh y nhân ngẩn ngơ hồi lâu, rụt rè nói: - Điệp Y vốn kiêu kỳ lắm...
Tinh Hồn càng cười ngọt hơn: - Sư phụ, người nhìn bức tranh này là hiểu mà. Một mình mỹ nhân tiên sinh sống trong sơn cốc, chắc chắn là rất cô đơn. Nếu người vô tình thì sao lại đối với con tốt thế. Như thế gọi là "yêu nhau yêu cả đường đi". Đúng rồi, người biết tính khí của tiên sinh mà, người đừng đi hỏi nàng, chắc chắn nàng sẽ nổi giận đấy. Còn nữa, lúc tiên sinh tặng bức tranh này, con bèn tặng cây trâm ngọc cho nàng, nói là... là tâm ý của sư phụ.
Thanh y nhân kinh ngạc: - Cái đó... cái đó sao lại là tâm ý của ta?
Tinh Hồn trợn trắng mắt nhìn ông, giọng điệu có vẻ sợ hãi: - Sư phụ không có ý đó sao? Thế thì làm thế nào? Thế để con đi tìm mỹ nhân tiên sinh nói đó không phải là tâm ý của sư phụ vậy. Con còn đang nghĩ, ngày nào tiên sinh cũng mong đến lúc tan học còn hơn cả con... ai, làm thế nào đây? Nếu nàng hiểu lầm rồi ngày nào cũng cài cây trâm đó... Sư phụ, người đừng có khai con ra nhé! Tiên sinh sẽ đánh con mất!
- Vớ vẩn! Đến giờ ra ngoài luyện công rồi. - Thanh y nhân sa sầm mặt mắng nó.
Tinh Hồn đáp một tiếng rất to rồi biến khỏi gian thạch thất nhanh như một con thỏ, không nhịn được bật cười. Nó đoán có lẽ Thanh y sư phụ đang nóng lòng đuổi mình đi để còn thưởng thức bức tranh và bài thơ đó, càng nghĩ càng thấy đắc ý. Ở trong sơn cốc đã lâu, luyện công nhiều cũng chán, học theo cái thằng bé áo tím kia lại càng chán. Ba tháng qua, Tinh Hồn không hề nghe thấy nó nói một tiếng nào, thực sự thấy khó chịu.
Tinh Hồn không chỉ một lần suy đoán thân phận của thằng bé, cũng rất muốn cùng chơi với nó.
Người của Du Li Cốc muốn Tinh Hồn làm gì chắc chắn sau này sẽ nói, nhưng nó rất muốn biết được chân tướng sự thực thông qua con đường khác.
Tình cảnh hiện nay giống như có một đĩa thức ăn đang đặt trước mặt, chỉ nói với Tinh Hồn là nó rất ngon, nhưng lại không cho nó động đũa vào, cái bánh chỉ xuất hiện trong tưởng tượng làm sao ngon bằng cái bánh có thể đưa vào miệng? Tinh Hồn hận những sự việc tốn tế bào thần kinh như thế này, hận cả Thanh y sư phụ và mỹ nhân tiên sinh hiểu rõ chân tướng sự việc mà không chịu nói, hậu quả là nó quyết định làm bà mối, đem hai người ra đùa.
Mấy ngày sau, khi Thanh y sư phụ tới đón Tinh Hồn tan học, bất giác đưa mắt nhìn lên mái tóc của mỹ nhân tiên sinh.
Tinh Hồn nghiêm túc cáo biệt nàng, nhưng ánh mắt lại đang len lén nhìn thứ mà nó muốn nhìn. Ánh mắt của Thanh y sư phụ xuyên qua cây trâm bạch ngọc, nhìn vào phía sâu trong rừng trúc, mỹ nhân tiên sinh hơi cúi đầu sửa lại chiếc áo khoác trên vai.
Tối hôm đó, Tinh Hồn phát hiện ra một mình ông lẻn ra ngoài thạch thất.
Chờ một lát, nó cười xảo trá rồi cũng ra khỏi thạch thất, chầm chậm đi về phía trúc lầu nơi mỹ nhân tiên sinh ở. Từ xa đã nghe thấy tiếng tiêu vang lên bên ngoài rau trúc của nàng. Tinh Hồn hài lòng quay về thạch thất ngủ một giấc, lắc đầu cảm nhận, tiếng tiêu của Thanh y sư phụ khó nghe như vậy mà cũng dám lôi ra lấy lòng người đẹp, sức mạnh của tình yêu quả là vĩ đại!
Tinh Hồn còn định gia tăng cấp độ thì tâm trạng vui vẻ bỗng bị phá hoại.
Thanh y sư phụ nói, thần y Hồi Hồn trong sơn cốc rất hứng thú với gương mặt của nó, muốn thẩm mỹ chút đỉnh.
Thanh y nhân đưa Tinh Hồn đi vào sơn cốc. Một lần nữa quay lại nơi mà nó từng cùng Cửu Cửu chém giết những đứa trẻ khác, Tinh Hồn có chút cảm khái.
Vẫn cùng một con đường, khi xuống núi, nó gần như không dám tin vào mắt mình.
Mười tòa lầu ngày trước đứng sừng sững ở đây, cả tòa tiểu lâu mà Lý Ngôn Niên sống bây giờ đều không còn nữa.
Trong sơn cốc tiếng chim hót hoa thơm, rừng cây thâm u, còn có một dòng suối nhỏ uốn lượn. Dường như nơi này chưa từng có những tòa nhà bằng gỗ bị máu nhuộm đỏ, chưa hề có Lý Ngôn Niên, chưa hề có hàng ngàn đứa trẻ tàn sát lẫn nhau.
- Sư phụ? - Tinh Hồn chặc lưỡi than. - Hai năm mà thay đổi quá.
Thanh y nhân cười cười: - Ta cũng không rõ. Sau khi ngươi theo ta học nghệ thì nơi đây biến thành thế này.
Tinh Hồn không lên tiếng. Xem ra mười sáu đứa trẻ đi ra được đều có tác dụng, sơn cốc không cần phải lựa chọn người như trước đây nữa.
Bên dòng suối có một căn nhà cỏ, bốn bề đều là thảo dược. Thanh y nhân dừng chân: - Lát nữa ta sẽ tới đón ngươi. Đừng đi lung tung, chỗ này không như trên núi đâu.
Trong giọng ông mơ hồ mang theo lo lắng, Tinh Hồn càng cảm thấy người trong cốc này hành sự thật quỷ dị.
Đây là lần đầu tiên Thanh y sư phụ nhắc nhở nó không được đi lung tung. Với sự thật thà và phương thức làm việc của Thanh y sư phụ thì ông tuyệt đối không làm việc gì vi phạm quy củ. Tinh Hồn lặng lẽ men theo con đường đi về phía trước, âm thầm đoán những việc mà mình có thể gặp phải. Trên con đường đá xanh, Tinh Hồn tự giác không bước chân vào những chỗ có cỏ. Nơi ở của Hồi Hồn, ai mà biết xung quanh có trồng cỏ độc hay không?
Đi tới bên ngoài căn nhà cỏ, nó gọi to: - Hồi Hồn sư phụ.
Tiếng đáp có lẽ là của một đứa trẻ, mày kiếm mắt sao, mặc áo bào màu trắng, trông vô cùng quen thuộc.
Ngón tay Tinh Hồn run rẩy chỉ vào nó hơi lâu, rồi nhấc chân lao tới: - Cửu Cửu!
Cửu Cửu nhẹ nhàng tránh sang một bên, cau mày nói: - Sao tính khí thay đổi thế?
Lúc này Tinh Hồn chỉ thấy rất vui, làm gì có chuyện cho Cửu Cửu thoát được? Khinh công của nó đương nhiên là giỏi hơn Cửu Cửu, thế nên chỉ sau vài cú nhảy, Cửu Cửu đã bị ôm cứng: - Nhớ ngươi quá đi mất!
Lời vừa dứt thì toàn thân Tinh Hồn đã mềm oặt, ngã xuống đất.
Cửu Cửu đắc ý xoa gương mặt nó, cười nói: - Khinh công giỏi là hay à? Tới chỗ này mà còn dám làm càn? - Nguyệt Phách! - Hồi Hồn xuất hiện rất đúng lúc.
Cửu Cửu không biết cầm cái gì lướt nhanh qua mũi Tinh Hồn, thuận thế kéo nó lên, cung kính gọi: - Sư phụ.
Sức mạnh trong cơ thể Tinh Hồn đã quay lại, còn chưa kịp tiêu hóa sự thực mình đã dễ dàng bị thuốc đánh gục thì lại chấn động bởi một tin khác. Nó chỉ Cửu Cửu hỏi: - Ngươi gọi ông ấy là sư phụ? Ngươi theo ông ấy học y?
- Tinh Hồn, theo ta. Nguyệt Phách, trông coi chỗ thuốc.
Tinh Hồn thấy Cửu Cửu huênh hoang năm xưa giờ cúi đầu ngoan ngoãn bỏ đi. Mới có hai năm mà mọi thứ đã thay đổi - nó thì hoạt bát hơn, Nguyệt Phách lại trở nên trầm ổn.
- Hồi Hồn sư phụ, nghe nói người có hứng thú với mặt của con?
Hồi Hồn ngưng thần nhìn nó rất lâu, thở dài nói: - Hơi béo một chút, nhưng vấn đề không lớn. - Nói rồi lấy ra đủ các loại chai lọ, dao kéo.
Tinh Hồn giật nảy, sờ lên mặt mình. Nó không tin tưởng kỹ thuật chỉnh hình thời cổ đại. Huống hồ chỉ mới nhìn đứa trẻ kia một cái, trong lòng đã biết sự khác biệt giữa hai người ở đâu rồi.
- Hồi Hồn sư phụ, một người ở ngoài nửa năm không về nhà lại được ăn no ngủ kỹ, béo thêm một chút cũng là bình thường. Người nhất định phải gọt bớt thịt trên mặt con sao?
Hồi Hồn ngẩn người.
Tinh Hồn cười, hếch cằm lên, khóe miệng hơi bĩu ra, thần thái, âm thanh của đứa trẻ ấy nó đều học rất giống.
- Con nghĩ là điều này không cần thiết.
Hồi Hồn cau mày rồi lại giãn ra, thở phào một hơi: - Nếu ngươi gầy thêm chút nữa thì chắc chắn không vấn đề gì!
Trẻ con đều béo có hiểu không hả? Tinh Hồn bĩu môi.
- Uống cái này... chắc là gầy được! - Tay trái Hồi Hồn móc ra một chai thuốc.
Tám tuổi đã phải giảm cân, Tinh Hồn dở khóc dở cười.
Nó tươi tắn đón lấy, người trong cốc suy nghĩ thật chu đáo, nhưng uống hay không là do bản thân quyết định. Liếc một hàng chai lọ xếp trước mặt, Tinh Hồn thản nhiên lại gần ngắm nghía. Thấy Hồi Hồn vẫn đứng sau lưng, bèn vẫy tay với ông: - Lại đây, Hồi Hồn sư phụ, cho con biết cái nào là Thập toàn đại bổ hoàn của người, con sợ con ăn nhầm.
Hồi Hồn sa sầm mặt đứng yên: - Không sợ ngươi ăn nhầm, chỉ sợ ngươi ăn xong bị ngu đi thôi.
Bàn tay Tinh Hồn rụt về, cười nói: - Là thuốc thì đều có ba phần độc, không có bệnh gì thì tốt nhất không nên uống. Hồi Hồn sư phụ, con có thể đi tìm... Nguyệt Phách chơi không?
Hồi Hồn nhìn thấu suy nghĩ của nó, lạnh nhạt nói: - Đi đi, một tháng này mỗi ngày ngươi tới đây một canh giờ. Thêm chút kiến thức cũng tốt, tránh xuất cốc lại chết vì độc.
Tinh Hồn cười nói: - Có loại thuốc nào ăn vào bách độc bất xâm không ạ?
- Có người bách độc bất xâm. - Hồi Hồn thong thả đáp.
Tinh Hồn rúng động.
- Người chết.
Nó quay người đi ra cửa, quyết định liệt Hồi Hồn vào danh sách đối tượng cần phải báo thù.
Gặp lại Nguyệt Phách thật là vui. Đi vào nhà thuốc, thấy Nguyệt Phách đang cẩn thận dùng khăn khô lau một cái cây màu xanh, hình như là hạt giống gì đó, Tinh Hồn tò mò giơ tay định sờ.
- Tên này làm sao? Tinh Hồn thì hay hả? Tên một lũ quái vật.
Tính tình thực sự của Nguyệt Phách rốt cuộc vẫn bộc lộ, Tinh Hồn cảm thấy thân thiết hơn. Nó thở dài: - Ít nhiều gì ngươi cũng được sống ở nơi hoa thơm bướm lượn, còn ta cả ngày phải sống trong phần mộ, chẳng thấy mặt trời!
Nguyệt Phách lườm nó một cái, thận trọng đỡ mầm thuốc cho thẳng, bực bội nói: - Nhìn da ngươi là biết, trắng đến trong suốt. Nghe sư phụ nói, kẻ theo Thanh y quái chẳng ai còn giống người.
- Hôm nay trùng phùng, tặng quà cho ta! - Tinh Hồn cười ha hả, nghĩ bụng trên thế gian này người quen chẳng có mấy ai, gặp mặt mà không đòi quà thì thật có lỗi với bản thân. Nó cũng muốn có được cái gì đó hay ho ở chỗ Nguyệt Phách.
Nguyệt Phách thấy xung quanh không có người thì đột nhiên ghé tai Tinh Hồn thì thầm: - Ngươi có gặp những người khác không?
Tinh Hồn lắc đầu, hôm nay không tới chỗ Hồi Hồn thì đến Nguyệt Phách cũng không gặp được.
- Ngươi muốn có cái gì? Nói đi? - Nguyệt Phách vốn cũng không có hứng thú với người khác, được gặp Tinh Hồn là vui lắm rồi. Nó ở chỗ Hồi Hồn gọt giũa tính cách suốt hai năm qua, đã không còn vẻ huênh hoang như ngày trước nữa. Vốn rất muốn nói chuyện với Tinh Hồn, nhưng phải nhịn mãi, giờ chủ đề được mở ra, tình cảm năm xưa lại quay lại.
- Đương nhiên là dạy ta nhận biết và giải các loại độc. - Tinh Hồn so vai giải thích. - Chẳng bao lâu nữa ta sẽ xuất cốc, ta không muốn chết ở bên ngoài.
- Xuất cốc? - Ánh mắt Nguyệt Phách lóe lên một tia bất bình, còn bé thế đã bắt Tinh Hồn xuất cốc, đồng nghĩa với việc cố tình đưa nó vào chỗ chết!
- Được.
Tinh Hồn thấy lòng mình ấm áp, đưa tay vuốt đầu Nguyệt Phách.
Nguyệt Phách thẫn thờ nhìn nó, Tinh Hồn lúc này đã quá khác với Tinh Hồn của hai năm trước rồi. Nguyệt Phách nghĩ ngợi rồi nói: - Cho dù thế nào thì ta cũng sẽ bí mật cho ngươi vài thứ tốt.
Tinh Hồn cười, bỗng dưng cảm thấy mình thật có lỗi, nó luôn có ý lợi dụng Nguyệt Phách. Ban đầu mới vào tiểu lầu chém giết nhau, nó dùng Cửu Cửu để bình an qua cửa; bây giờ nghe nói thằng bé đang theo Hồi Hồn học y, lại định lợi dụng để lấy ít linh dược giải độc. Nó nhìn đống thảo dược, hỏi: - Vì sao đã hai năm trôi qua mà ngươi vẫn tốt với ta như thế?
- Ngươi đúng là đồ ngốc! Ngốc y như đệ đệ của ta! - Nguyệt Phách chỉ có mỗi Tinh Hồn là người quen, cảnh tượng năm xưa Tinh Hồn đứng ra nói với Lý Chấp sự rằng chủ ý "đen ăn đen" là do bản thân nghĩ ra lại hiện về trước mắt, nó toét miệng cười: - Ta đưa ngươi đi xem thảo dược.
Tinh Hồn quan sát tỉ mỉ từng loại thảo dược được trồng ở nơi này, nghiêm túc ghi nhớ hình dạng, công hiệu của chúng. Nguyệt Phách lo cho Tinh Hồn, chỉ hận không thể đem hết những thứ mình học được trong hai năm qua dạy lại cho nó. Một người bằng lòng nói, một người bằng lòng nghe, thời gian trôi qua rất nhanh.
Thanh y nhân đứng ở ngoài lặng lẽ nhìn hai đứa trẻ, rất lâu sau mới nói: - Tinh Hồn, mai lại tới.
Tinh Hồn nghe thấy thì đứng lên, nhìn Nguyệt Phách đang say sưa giảng giải, cười vui vẻ: - Nghe thấy chưa? Mai ta lại tới.
Nụ cười của Tinh Hồn rạng rỡ như ánh nắng khiến lòng Nguyệt Phách thấy thật ấm áp. Thằng nhóc véo Tinh Hồn, nghiêm túc nói: - Ta sẽ phối thuốc dịch dung cho ngươi, đừng có cả ngày mang cái gương mặt tai họa ấy đi khắp nơi.
Tinh Hồn thầm đắc ý. Lúc đi ra ngoài, quay đầu nhìn thấy Hồi Hồn đang đứng ở cửa phòng nhìn mình, nó nhe hàm răng trắng tinh ra cười với ông.
Thời gian Thanh y sư phụ ra ngoài buổi tối càng lúc càng nhiều, thời gian một mình Tinh Hồn luyện võ cũng vậy. Nó quyết định không uống thuốc giảm béo của Hồi Hồn, chỉ sợ gây hại gì cho cơ thể. Nhớ lại ngày trước các bạn gái ngày nào cũng massage mặt, Tinh Hồn thở dài làm theo, nhưng mặt trẻ con có mập cũng khó mà tiêu đi được, nó đành phải buồn bã ăn kiêng.
Nhân lúc Thanh y sư phụ đang tán tỉnh mỹ nhân tiên sinh, một mình Tinh Hồn chăm chỉ luyện công, trước mặt ông thì vẫn thận trọng giấu giếm phần lớn thực lực của mình.
Ba tháng, Tinh Hồn đếm ngón tay tính ngày. Với kinh nghiệm của nó thì ba tháng này họ đang trong giai đoạn yêu nhau say đắm. Nó rất tò mò tiến độ tình yêu của hai người, bèn nói với Thanh y nhân: - Sư phụ, mỹ nhân tiên sinh thích trà, thường nói mùa đông đi thu tuyết đọng trên hoa mai để nấu trà rất ngon. Không biết trong cốc nơi nào có mai, con đi kiếm một ít để hiếu kính với tiên sinh.
Thanh y sư phụ ngẩn người ra: - Vườn mai, nhưng giờ ngươi không đi được.
Tinh Hồn thở dài ra chiều thất vọng. Trong sơn cốc còn có một nơi tên là vườn mai mà mình không được đến sao? Có lẽ những đứa trẻ khác đang ở đó học công phu, nó thầm suy đoán. Ngoài vườn mai ra, trong dãy núi này còn bao nhiêu nơi có những đứa trẻ như nó? Nó sắp thoát khỏi sơn cốc, sẽ phải đối diện với bao nhiêu cao thủ? Tinh Hồn đang sầu muộn về chuyện này.
Chỉ mấy ngày sau, Tinh Hồn được uống trà đun từ tuyết hoa mai ở chỗ mỹ nhân tiên sinh. Nó ngửi hương trà, ngây ngất: - Mùi thơm thoang thoảng, vị ngọt để lại trên đầu lưỡi, trà hôm nay tiên sinh pha khác với mọi khi. Dạy Tinh Hồn đi, làm thế nào để pha ra được mùi vị này?
Nó len lén nhìn sang, gương mặt nàng ửng hồng một cách thiếu tự nhiên, sóng mắt dịu dàng như làn nước mùa xuân. Tinh Hồn suýt nữa thì đã nuốt cả cái tách vào bụng.
Về tới thạch thất, nó lên tiếng khen ngợi trà của mỹ nhân tiên sinh và cả nét ửng hồng hạnh phúc trên gương mặt nàng.
Thanh y nhân "ồ" một tiếng, tối hôm đó lại bỏ đi.
Bầu không khí trong thạch thất thoáng lay động, khi Thanh y sư phụ quay về, Tinh Hồn ngửi thấy mùi hoa mai.
Hai người họ có tình ý với nhau rồi, mình phải đòi cái gì chứ nhỉ? Thế là quà tặng của Tinh Hồn nhiều thêm. Mùa đông tới, nó có một chiếc áo lông chồn trắng muốt, Thanh y sư phụ có thêm chiếc áo khoác bằng da chồn. Coi như là quà đáp lễ, mỹ nhân tiên sinh nhân được một chiếc đàn bằng gỗ ngô đồng. Tinh Hồn lại theo Thanh y sư phụ tới chỗ chưởng quầy, đặt được một số tiểu phi đao chất lượng tốt với cái giá đáng hài lòng.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều lấy cớ là chuẩn bị cho Tinh Hồn trong chuyến đi sắp tới.
Hồi Hồn sư phụ không thẩm mỹ mặt nó, cũng không dạy nó cái gì, mà kệ cho Tinh Hồn học thêm về thảo dược với Nguyệt Phách.
Tinh Hồn buột miệng hỏi Hồi Hồn sư phụ có quen mỹ nhân tiên sinh không. Thần sắc quái dị trong mắt Hồi Hồn khiến nó phát hiện Thanh y sư phụ có thể có tình địch. Tuy rằng tình cảm của ông với mỹ nhân tiên sinh ngày càng tốt đẹp, nhưng với kinh nghiệm tán gái của Tinh Hồn ở kiếp trước thì nó cho rằng nam nhân không bị thách thức sẽ không chung tình, cần phải tạo ra một chút phiền phức nho nhỏ để tình cảm của Thanh y sư phụ và mỹ nhân tiên sinh càng vững vàng hơn.
Thế là nó tặng mỹ nhân tiên sinh đơn dược mà Hồi Hồn sư phụ đã dày công luyện thành, lại còn bốc phét rằng bột màu ông điều chế trên đời hiếm có. Đồng thời nói với Thanh y sư phụ, mỹ nhân tiên sinh rất thích món đồ mà Hồi Hồn sư phụ tặng. Làm xong những việc này, Tinh Hồn trốn vào một góc coi náo nhiệt.
Tinh Hồn vẫn ngoan ngoãn chỉ đi những con đường mà Thanh y sư phụ dẫn hắn đi. Hôm nay Thanh y sư phụ không tới chỗ Hồi Hồn sư phụ đón nó nữa. Thế là nó lén kéo Nguyệt Phách rời khỏi căn nhà cỏ của Hồi Hồn.
- Tinh Hồn, chúng ta đi theo sư phụ làm gì?
Tinh Hồn tỏ ra nghiêm túc: - Nghe nói tối nay có phim kiếm hiệp ngôn tình trình chiếu. Trăng sáng giữa trời, đúng là cơ hội tốt nhất để thả lỏng tâm trạng.
- Phim kiếm hiệp ngôn tình là sao? - Nguyệt Phách nghi hoặc.
- Chính là xem kịch, kể về câu chuyện của hai nam nhân và một nữ nhân. Ba người đều là cao thủ, ngươi nghĩ xem nếu họ đấu với nhau thì sẽ có cảm giác gì? - Tinh Hồn rất đắc ý.
Nguyệt Phách vỡ lẽ: - Tối nay ở đây có cao thủ so chiêu, ngươi đưa ta đi học hỏi kinh nghiệm sao?
Tinh Hồn cười: - Ngươi thông minh lắm!
Ánh mắt Nguyệt Phách lóe lên vẻ hưng phấn. Nó vốn muốn học đao pháp, không ngờ lại phải học y thuật. Nghe nói được thấy cao thủ so chiêu, nó chăm chú chờ vở kịch mở màn, chẳng dám chớp mắt.
Sau đó hai đứa thấy Hồi Hồn sư phụ tình cờ gặp Thanh y sư phụ ở trước trúc lầu của mỹ nhân tiên sinh, trong tay ông đang cầm màu vẽ mà nàng cần. Thanh y sư phụ giả bộ bất cẩn, dùng ám khí gạt đổ chỗ màu vẽ ấy, làm bẩn cả trúc lầu của mỹ nhân tiên sinh.
Mỹ nhân tiên sinh nổi giận, Hồi Hồn thì tung thuốc mê để báo thù, Thanh y sư phụ ném ám khí vào Hồi Hồn như ném vào con nhím, vô tình làm rách tay áo của mỹ nhân tiên sinh...
- Hay quá! - Tinh Hồn và Nguyệt Phách nằm trên thảm cỏ ngẩng đầu nhìn trăng, hài lòng thở dài.
Khi ba đôi chân đứng trước mặt chúng, một lần nữa Nguyệt Phách lại kéo Tinh Hồn ra sau lưng mình, dũng cảm nhận lỗi.
Hậu quả là Tinh Hồn phải mặc áo lông chồn ngồi bên lò lửa gảy đàn, Nguyệt Phách vừa hà hơi vào bàn tay đông cứng vừa cuốc đất; Hồi Hồn sư phụ khổ sở ở trong phòng nghiên cứu mê dược mới; tiếng tiêu khó nghe của Thanh y sư phụ vang lên mấy tối liền bên ngoài trúc lầu của mỹ nhân tiên sinh.
Tất cả chuyện này đều được báo cáo một cách chân thực đến tai lão nhân trong cốc. Ông càng hứng thú hơn với mối quan hệ giữa Tinh Hồn và Nguyệt Phách. Ông mỉm cười nhìn Hồi Hồn và Thanh y nhân, nói: - Tình cảm của hai đứa trẻ rất tốt! Điều này thật hiếm có, đừng ngăn cản tình bạn của chúng, thời gian rảnh cứ cho chúng ở với nhau.
Hồi Hồn đáp khẽ: - Cốc chủ nói phải.
Ánh mắt của lão nhân liếc về phía Thanh y nhân: - Thanh y không đồng ý lắm sao?
- Tinh Hồn phải học rất nhiều, tôi sợ làm lỡ chính sự.
Lão nhân vuốt nhẹ tập sách ghi chép về Tinh Hồn, bình thản nói: - Giảo hoạt, nhanh nhạy, thông minh, khả năng lĩnh ngộ tốt, điểm yếu duy nhất là tình cảm quá phong phú. Nó rất thích hợp với nhiệm vụ này.
Ông ngẩng đầu nhìn Thanh y nhân rất lâu, gương mặt trắng bệch rất bình thản, ánh mắt không chút thay đổi. Lão nhân thở dài: - Những gì chúng ta có thể kiểm soát được là tình cảm của nó với người trong cốc này, bao gồm Nguyệt Phách và cả ngươi!
Thanh y nhân trấn tĩnh tâm thần, cung kính đáp: - Tôi hiểu ạ.
- Kinh đô năm nay có trận tuyết rất lớn, cho nó về thôi, để người nhà nó đỡ phải lo lắng. - Lão nhân đưa ra quyết định cuối cùng.
Tinh Hồn không biết khi vở kịch do mình đạo diễn hạ màn thì lại có kết cục như thế này. Nó rất mâu thuẫn trong việc làm thế thân cho thằng bé kia.
Biết rõ rằng đó là một nhiệm vụ nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, Tinh Hồn vẫn bằng lòng tiếp nhận. Nó quá muốn rời khỏi sơn cốc này, tìm ra thế giới của riêng mình.
Ra ngoài chắc chắn sẽ nguy hiểm, vì sao sơn cốc lại yên tâm cho mình rời đi? Là dùng dược vật khống chế mình hay dùng phương pháp khác? Tinh Hồn tin rằng nếu dựa vào vũ lực, theo thời gian, nó sẽ càng ngày càng mạnh. Dùng thuốc sao? Ngoài ma túy ra, còn có cái gì đáng sợ hơn? Trùng? Tinh Hồn cười, trong cơ thể người có bao nhiêu là ký sinh trùng. Nó không tin với kinh nghiệm kiếp trước của mình lại không đối phó nổi với y học của thế giới này.
Khi đang suy nghĩ, Tinh Hồn thoáng liếc về phía thằng bé trong rừng trúc. Nó rất an tĩnh, dường như không giống như bị bắt ép đến đây, ánh mắt rất bình thản.
- Tiên sinh, vì sao người kia lại bình thản như thế? Nếu đã bắt con học theo, vì sao không cho con nói chuyện với nó? - Tinh Hồn rất khó hiểu điểm này.
- Nó là một người sống trong thế giới của riêng mình. Ngoài việc thi thoảng ngâm vịnh vài câu thơ thì hầu như không nói gì.
Tinh Hồn cau mày, tính cách như thế chẳng thú vị chút nào, nhưng lại dễ đóng giả.
- Nếu cho con đi, tính tình thay đổi liệu có bị lộ không?
- Không đâu, càng khiến người nhà nó vui mừng phát điên.
- Đó là ai? - Cuối cùng Tinh Hồn cũng hỏi câu này.
Mỹ nhân tiên sinh nở nụ cười kiều diễm, dí trán nó: - Muốn biết sao? Ta không nói cho ngươi đâu! Tiểu Tinh Tinh, tiên sinh dạy ngươi một chiêu nữa, không nên đắc tội với nữ nhân. Ra ngoài rồi ngươi sẽ biết. Trong thời gian nửa tháng này, ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi.
Tinh Hồn há hốc miệng.
Mỹ nhân tiên sinh lả lướt bỏ đi, quay đầu lại ném thêm một câu: - Sư phụ ngươi mà còn muốn tới chỗ ta uống trà thì chắc cũng không dám nói cho ngươi biết đâu.
Điều duy nhất Tinh Hồn có thể làm là giơ một ngón tay lên sau lưng nàng.
Ghi chú: 1. Bài thơ "Oán tình" của Lý Bạch, Tản Đà dịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT