- Chỉ cần nàng có, ta sẽ lấy hết chúng ra. – Cuối cùng Phong Dương Hề không kìm được, đưa tay ôm nàng vào lòng, kiên định nói.
- Ta tuyệt đối không để một mình nàng phải đối mặt đâu.
Tiếng cửa cọt kẹt mở ra, Vĩnh Dạ không mở mắt.
Cánh cửa một lần nữa được đóng lại.
Vài lần như thế, nàng nheo mắt mở ra he hé. Ánh mắt chạm phải một chiếc váy màu xanh, Vĩnh Dạ an tâm tỉnh giấc.
- Tiểu thư tỉnh rồi ạ? Đã sang giờ Mùi rồi! Tôi là Minh Lam, ở sơn trang của Trần lão gia. Lão gia bảo tôi tới đây hầu hạ cô. – Giọng nói rất ngọt ngào, nghe như rượu nếp, ngọt mà không ngấy, cảm thấy rất dễ chịu.
Vĩnh Dạ mở to mắt, nhìn Minh Lam bê bát thuốc đi tới trước giường.
Trông Minh Lam cũng rất ngọt ngào, khi nói, khóe miệng có hai lúm đồng tiền vừa sau vừa tròn. Mái tóc dài buông xõa bờ vai, một viên đá quý màu xanh lam thả trên vầng trán mịn màng, trắng trẻo.
Vĩnh Dạ vừa nhìn thấy đã thích, lập tức cảm thấy Minh Lam rất phù hợp với sở thích của nàng. Nàng cười nói:
- Lão gia nhà cô thích mỹ nhân, đặt tên các nàng đều theo màu sắc. Cô thích màu lam nên tên là Minh Lam. Món trang sức trên trán kia là do lão gia tặng. Chắc chắn ông ta sẽ nói, chỉ có Minh Lam mới xứng với viên bảo thạch màu lam này thôi.
Minh Lam há hốc miệng.
Đưa thuốc cho ta, coi chừng đổ ra ngoài! – Vĩnh Dạ buồn cười nhìn Minh Lam còn đang run rẩy.
- Ôi tiểu thư, lão gia cũng quen cô ư, ông ấy nói với cô rồi à? – Đôi mắt mở lớn của Minh Lam không phải hai màu đen trắng, mà trong đôi mắt hai màu đen trắng ấy còn ánh lên sắc lam nhàn nhạt.
Vĩnh Dạ uống một hơi hết bát thuốc, lau miệng nói:
- Cô mặc một cái váy xanh lam, áo màu nâu sẫm. Lão gia nhà cô là cao thủ dùng màu, đương nhiên ông ấy biết cách phối. Cô lại tên Minh Lam, kết hợp với viên lam bảo thạch là nghĩ ra thôi.
Minh Lam mím môi cười, hai lúm đồng tiền vừa sâu vừa ngọt, gương mặt đỏ bừng, giậm chân:
- Nếu không phải biết tiểu thư là nữ, chắc chắn tôi còn tưởng cô là một nam nhân hư hỏng khéo ăn nói!
Tâm trạng Vĩnh Dạ cũng trở nên tốt hơn. Nàng hít sâu một hơi, nhận ra nội tức của mình bình ổn hơn nhiều. Phong Dương Hề bảo nữ nhân mà Trần Thu Thủy thương yêu tới hầu hạ nàng, quan hệ của hai người chắc chắn là không tầm thường. Nàng khựng lại, cảnh cáo bản thân không được nghĩ nữa. Xuống giường vươn vai một cái, nói:
- Tôi chẳng có việc gì làm, đi bái phỏng lão gia nhà cô đi.
- Đây là đồ cho nam nhân mặc, nữ nhân mặc áo bào làm gì!
- Lão gia nhà cô nói, nữ nhân thích hợp nhất với loại váy nhẹ nhàng bay bổng, y bào của nam nhân không tôn lên được nét đẹp của nữ nhân, đúng không?
- Á! Tiểu thư lại biết rồi à? – Điệu bộ trợn to mắt của Minh Lam khiến Vĩnh Dạ thích thú, đưa tay vuốt mặt nàng một cái, bỗng dưng thấy hứng thú với các mỹ nhân mà Trần Thu Thủy sưu tầm ở Thu Thủy sơn trang.
Một Minh Lam đã độc đáo như vậy, các mỹ nhân khác chắc chắn cũng không hề thua kém.
Tuy rằng An Bá Bình nói Trần Thu Thủy dựa vào tài lực của An gia để duy trì gia đình, nhưng Vĩnh Dạ lại tin rằng, người được Phong Dương Hề tin tưởng, vẽ được những bức tranh sơn thủy nổi tiếng nhất định là người có tấm lòng rộng mở, tuyệt đối không phải hạng tham lam tiền tài.
Điều này khiến nàng ngạc nhiên, vì sao An Bá Bình lại cho rằng Trần Thu Thủy là người như thế? Có lẽ quen Trần Thu Thủy rồi nàng sẽ hiểu được vài phần mục đích An Bá Bình muốn nàng làm tranh giả.
- Nhưng tôi muốn ra ngoài đi lại một chút, không thể mặc thế này đi phải không? Tôi thì không sợ, chỉ e người khác nhìn thấy rồi sợ. – Vĩnh Dạ nói không sai. Ở thởi đại này một năm bốn mùa đều phải ăn mặc kín đáo. Nếu mà là kiếp trước, ngày nóng bức thế này nàng đã mặc áo cộc tay ra đường rồi.
Minh Lam chu miệng đáp:
- Phong công tử nói tiểu thư tỉnh dậy chắc chắn sẽ không chịu ở trong nhà, lão gia nhà tôi bèn bảo nếu tiểu thư đồng ý thì cứ tới Thu Thủy sơn trang chơi. – Nàng cười tươi cầm một cái túi vải đưa cho Vĩnh Dạ.
Mở ra nhìn vào, là chiếc váy màu tím nhạt, phối với loại áo mềm tay rộng bằng voan trắng. Vĩnh Dạ nhớ lại hôm ở tiệm vải, Phong Dương Hề ép nàng đo kích cỡ là để may bộ y phục này. Ngón tay lướt trên chất vải trơn mượt, trăm ngàn cảm xúc dấy lên trong lòng. Nàng lắc đầu:
- Tôi không mặc nữ trang.
Nàng nhớ tới Nguyệt Phách. Chàng vẫn trong tay Du Li Cốc, làm sao nàng có thể mặc nữ trang cho người khác nhìn thấy được? Chàng hi vọng sẽ là người đầu tiên được thấy nàng mặc nữ trang. Vĩnh Dạ thấy sống mũi cay cay, rồi lại nhớ tới nụ hôn của Phong Dương Hề đêm qua, nhất thời mất hết hứng thú.
- Minh Lam, tôi muốn ở lại đây, không tới sơn trang nữa. Nếu tiện thì cô có thể mang một bộ dụng cụ pha trà tới đây không? Tôi muốn nấu trà.
- Tiểu thư! – Minh Lam ngơ ngác nhìn Vĩnh Dạ.
Nàng buông xõa tóc, mặc một bộ trung y mà trông đã xinh đẹp nhường này, vì sao lại không mặc bộ váy xinh đẹp hơn?
Vĩnh Dạ gỡ cây đàn của Phong Dương Hề xuống đặt lên cái bàn thấp, áy náy cười với Minh Lam:
- Giúp tôi đa tạ ý tốt của lão gia nhà cô.
Nàng thong thả đưa tay, ngón giữa thẳng tắp hạ xuống, nhìn một con chim lướt qua mặt nước, nhớ tới câu thơ của Vương Bột: “Lạc hà dữ cô vụ tề phi”[1].
Nàng tựa như cánh chim lẻ loi, không dám gần gũi người khác.
Thích khách đều có số phận ấy. Nàng thương Nguyệt Phách, gần gũi Nguyệt Phách cũng vì chàng và nàng giống nhau, đều là khổ mệnh.
Cuộc sống đạm bạc mà ấm áp trong ngõ nhỏ lại hiện lên trước mắt, sao nàng có thể mặc chàng không quan tâm?
Tiếng đàn từ ai oán sang bi phẫn, ngón tay của Vĩnh Dạ càng lúc càng dồn dập. Không biết nàng đã chơi bao lâu, buổi chiều nóng bức mà Vĩnh Dạ không hề cảm thấy một chút hơi nóng. Thậm chí nàng còn không nghe thấy tiếng đàn của mình, ánh mắt nhìn về nơi xa không có tiêu cự, trong đầu chỉ nghĩ tới Nguyệt Phách và Tường Vi.
Một bàn tay đột ngột đặt xuống dây đàn, tiếng đàn im bặt.
- Ngón tay bị thương thì không tiện sử dụng ám khí đâu. – Trong giọng nói điềm tĩnh của Phong Dương Hề có ẩn chứa một chút tức giận.
Đầu ngón tay đau âm ỉ, đã lâu không chơi đàn mà vừa chơi lại chơi quá lâu, Vĩnh Dạ rũ mắt hỏi:
- Có tin tức gì chưa?
- Cô lo cho Tường Vi hay Nguyệt công tử?
Vĩnh Dạ quay đầu đi, nàng lo cho Tường Vi, cũng lo cho Nguyêt Phách. Chỉ cần nghĩ tới việc họ đang nằm trong vòng vây của Du Li Cốc là nàng lại thấy bất an, không sao bình tĩnh được.
- Cô nhìn xem, bóng đêm sắp bao phủ rồi, nhưng ngày mai vẫn sẽ là một ngày huy hoàng, rực rỡ.
Vĩnh Dạ ngẩn ngơ, không biết rốt cuộc hắn đang định nói gì. Hiện giờ nàng chẳng còn tâm trạng cùng hắn ngắm mặt trời lặn, Vĩnh Dạ cắn môi:
- An Bá Bình nói bỏ ra một vạn lượng bạc mời Du Li Cốc giúp đỡ, khống chế Nguyệt Phách và Tường Vi, là vì muốn tôi giúp hắn làm giả tranh chữ của cổ nhân? Tế Cổ Trai và Đại Xương Hiệu đều là sinh ý của An gia.
- Những thức cô học được nhiều thật đấy! Đó cũng là một phần mà thích khách phải học sao? - Phong Dương Hề hoài nghi.
Lời hắn lại khơi dậy nỗi buồn trong lòng Vĩnh Dạ. Nàng không muốn kiếp trước làm sát thủ, kiếp này vẫn phải làm thích khách. Nàng mệt mỏi lắm rồi. Ngữ khí của Phong Dương Hề lọt vào tai Vĩnh Dạ lại tràn đầy ý giễu cợt. Thích khách không cần học những thứ này, chỉ cần học giết người thôi sao? Nàng cười lạnh:
- Còn hơn ai đó luôn miệng nói không kết giao với quyền quý, nhưng lại câu kết thân mật với Hựu Khánh Đế và Thái tử Yến! Ít nhất tôi kiếm tiền bằng bản lĩnh! Vĩnh Dạ luôn muốn biết đại hiệp làm gì để kiếm tiền mà sống, bây giờ thì hiểu rồi.
Nàng nói hắn làm chó săn để kiếm tiền sống qua ngày? Phong Dương Hề tức giận nghiến răng kèn kẹt, gân xanh trên trán nổi rõ, quay đầu đi không nhìn Vĩnh Dạ để tránh cho nàng một cái bạt tai. Tu vi bao nhiêu năm qua bị một câu của nàng làm cho mất cả kiềm chế, Phong Dương Hề thấy thật khâm phục Vĩnh Dạ.
Hắn hít sâu một hơi, không hiểu vì sao một câu nói lại khiến nàng xù lông nhím lên như vậy. Phong Dương Hề cố gắng kiềm chế nộ khí, thong thả nói chính sự với nàng:
- Bất luận Du Li Cốc bắt cô ở An gia vẽ tranh, hay là An gia cần cô vẽ tranh thì cô đều có cơ hội vào An gia điều tra việc này. Có điều cô chỉ có một tháng. Cho dù điều tra ra kết quả gì hay không, cô đều phải thành thân.
Vĩnh Dạ nhướng mày:
- Thái tử là gì của huynh?
- Là người giúp ta tiêu diệt Du Li Cốc. Ta nghĩ, cô cũng không muốn nhìn thấy Du Li Cốc tiếp tục uy hiếp cô.
Vĩnh Dạ trầm mặc giây lát, hỏi:
- Đó là điều kiện của huynh và chàng ta sao?
Phong Dương Hề khựng lại không đáp.
- Tôi cưới hay không cưới chàng ta thì liên quan gì tới huynh?! - Tối qua hôn nàng, hôm nay đã bảo nàng cưới Thái tử, Phong Dương Hề, huynh coi tôi là cái gì? Vĩnh Dạ nhất thời bị chọc giận.
- Đường mà cô đi tối hôm đó chẳng lẽ không phải là Đông cung của Thái tử? Chẳng lẽ không phải cô muốn cưới người đó rồi lợi dụng hắn bảo vệ người trong mộng của cô? - Phong Dương Hề giễu cợt nhìn Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ không nói được lời nào, hừ một tiếng, không đáp.
Bộ dạng bướng bỉnh của nàng khiến Phong Dương Hề nổi giận, nàng thích tiểu tử đó thế sao? Thà vì hắn gả cho Mộ Dung Yến, một người mà nàng không yêu? Hắn cười lạnh:
- Cô không làm cũng phải làm! Nếu cô muốn người trong mộng của cô và Tường Vi quận chúa được bình an! Cô nói ta uy hiếp cô cũng được, nói gì cũng được, cô tự cân nhắc đi!
Vĩnh Dạ đột nhiên bật cười ha hả:
- Ta là thích khách tiểu nhân, dựa vào đâu mà ta phải cứu Tường Vi và Nguyệt Phách? Đó là số phận của họ, chẳng liên quan gì tới ta! Sức khỏe của Vĩnh Dạ đã ổn, xin cáo từ!
Cái gì? Nàng sai ở đâu? Rõ ràng là hắn vô lý. Cổ tay bị hắn siết đau nhói, Vĩnh Dạ rút tay ra mà Phong Dương Hề không buông. Nàng sốt ruột xoay ngọn phi đao trong lòng bàn tay, cắm vào yết hầu Phong Dương Hề, nàng chỉ dùng phương thức giết người hữu hiệu nhất theo thói quen, nàng chỉ muốn thoát khỏi hắn.
Ánh mắt Phong Dương Hề lập tức trở nên lạnh lẽo, nàng định giết hắn? Hất tay nàng ra, thoát khỏi đòn tấn công của Vĩnh Dạ, thuận thế vỗ vào lưng nàng.
Võ công hắn cao hơn Vĩnh Dạ rất nhiều, sau chưởng ấy, vết thương chưa lành của Vĩnh Dạ một lần nữa nặng thêm, nàng thổ ra một ngụm máu tươi, người văng xuống hồ.
Khi vớt được Vĩnh Dạ, thấy vết máu bị nước làm loang trước ngực nàng, người đã bất tỉnh nhân sự, tim Phong Dương Hề thắt lại, vừa đau lòng, vừa khó chịu. Hắn vỗ mạnh một chưởng lên mặt hồ, nước bắn tung tóe, Phong Dương Hề chưa bao giờ thấy khó chịu nhường này.
Hắn bế Vĩnh Dạ quay về trúc lầu, run rẩy cởi y phục cho nàng, dùng chiếc chăn mỏng quấn quanh người nàng, những giọt nước từ tóc và râu hắn nhỏ tí tách xuống dưới. Bộ y phục ướt sũng dán vào người, bị mặt trời hong khô càng thêm khó chịu. Sự khó chịu trong lòng Phong Dương Hề còn lớn hơn cả thế. Một chưởng tung ra, khi Vĩnh Dạ bay ra ngoài, hắn đã hối hận, hắn không muốn tổn thương nàng dù chỉ một chút, vậy mà hắn lại đánh nàng thổ huyết.
Khi Vĩnh Dạ tỉnh lại đã không còn nằm trong trúc lầu nữa.
Minh Lam lo lắng nhìn nàng, mang thuốc tới cho nàng uống.
- Đây là Thu Thủy sơn trang ư? - Vĩnh Dạ bình thản hỏi.
- Đúng thế, Phong công tử có việc, nói là tiểu thư ở sơn trang dưỡng bệnh sẽ tốt hơn. - Minh Lam dịu dàng nói.
- Minh Lam, cô ra ngoài đi, tôi muốn vận công. - Vĩnh Dạ không muốn nghe thấy cái tên của Phong Dương Hề, nàng lạnh lùng nghĩ, việc quan trọng nhất hiện nay của mình là dưỡng lành vết thương, sau đó nghĩ cách cứu Nguyệt Phác và Tường Vi.
Minh Lam ngoan ngoãn bê bát thuốc lên, trước khi đi lại nói:
- Phong công tử nói, tiểu thư mà khỏe có thể quay về An gia xem thế nào, không chừng lại có thu hoạch bất ngờ.
Vĩnh Dạ gật đầu. Minh Lam ra ngoài, nàng lại thở dài, đôi mắt trong sáng nhuốm vẻ lo âu. An gia, chẳng lẽ tung tích của Nguyệt Phách và Tường Vi phải thông qua An gia mới biết được?
Nàng lặng lẽ vận công. Một chưởng của Phong Dương Hề không mạnh, chỉ hơi chạm vào nội phủ, gây ra thương thế mà thôi. Nội lực như con rắn trong cơ thể luồn lách tới tứ chi, càng thuận lợi hơn trước kia, là vì hắn giúp nàng thông kinh mạch sao? Chỉ vận công một lát, Vĩnh Dạ lại không thể kiềm chế mình khi nghĩ tới Phong Dương Hề. Nàng không ngừng nói với bản thân phải tĩnh tâm, phải tĩnh tâm.
Mười ngày sau, thương thế của Vĩnh Dạ đã có chuyển biến tốt. Ngoài Minh Lam ra, không có bất kỳ ai của Thu Thủy sơn trang tới làm phiền nàng. Phong Dương Hề cũng biến mất.
Vĩnh Dạ thu dọn lại đôi chút, vẫn là bộ áo bào bằng vải ấy và một ngọn phi đao. Nàng cáo từ Minh Lam.
- Tiểu thư, cái này Phong công tử đưa cô. - Minh Lam lấy ra một tay nải.
Vĩnh Dạ liếc qua, bộ váy màu tím nhạt được gấp cẩn thận, còn có một túi đao và một túi bạc vụn. Nàng mở ra nhìn, trong túi đao có hai mươi tư ngọn phi đao, hình như là những cái ngày trước mình từng dùng, nàng nghĩ, có phải ngày trước mỗi khi nàng giết một người, Phong Dương Hề lại lấy về không? Hắn trả cho nàng là có ý gì?
Là nhắc nhở nàng đừng giết người tốt nữa, hay nói với nàng rằng, từ nay hắn sẽ không giết nàng nữa?
Vĩnh Dạ xách tay nải, nàng do dự một lát, định để bộ tử y lại, nhưng rồi vẫn mang theo.
Một lần nữa bước chân vào con ngõ nhỏ, ánh nắng đang rực rỡ. Vĩnh Dạ không hề có niềm vui khi được trở về nhà.
Con ngõ yên tĩnh chẳng còn ai chờ nàng ăn cơm nữa, không còn nữa.
Nàng đẩy cánh cổng nhà Triệu đại thúc, đình viện trống không, ngay cả con heo cũng không còn. Nàng ngây người ngồi xuống dưới giàn nho thẫn thờ nghĩ ngợi, thật cô độc.
Đẩy cánh cửa đông sương phòng, phòng của Nguyệt Phách rất đơn giản, chăn gối được gấp gọn gàng. Nàng về tây sương phòng nghỉ một lát, chiếu trúc mát lạnh, nàng nằm lặng lẽ.
Vĩnh Dạ đến thế giới này, trong suốt mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên cảm thấy cô đơn.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve lên chiếu trúc, sống ở đây bao nhiêu ngày qua nhưng chưa từng thấy lưu luyến như thế này. Bỗng dưng đầu ngón tay cảm thấy dị thường. Vĩnh Dạ ngẩn người, nhắm mắt tiếp tục vuốt nhẹ.
Rất nhiều năm trước, nàng đã từng ở trong bóng tối và từng bước chạm được vào bí mật của "Thiên Mạch Nội Kinh" theo cách này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT