Vĩnh Dạ vô cùng hối hận, bản thân đã quá coi thường Hựu thân vương, hắn không chỉ bố trí cường nỏ bên ngoài, mà trong phòng còn đầy thuốc độc.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống. Vĩnh Dạ lẫn vào bóng đêm, bay lên nóc nhà tối đen như một cơn gió, tìm được phủ đệ của Quách Kỳ Nhiên, Binh bộ Thượng thư một cách chính xác.
Binh bộ Thượng thư Quách Kỳ Nhiên, mười tám tuổi đã được làm Án sát Tư kiểm hiệu, mười chín tuổi thăng lên Án sát tư tri sự, hai mươi ba tuổi làm Án sát tư phó sứ, chỉ trong năm năm ngắn ngủi đã thăng từ hàm cửu phẩm thấp nhất lên chức quan tam phẩm, năm năm sau nữa được điều tới Binh bộ làm Thị lang, giờ ba mươi ba tuổi, đã đường đường là vi Thượng thư nhị phẩm.
Vị Quách Thượng thư này thăng tiến vô cùng thuận lợi là do ý của Hoàng thượng, sau khi vào Binh bộ lại trở thành tri giao của Đoan Vương, lần này Tán Ngọc Quan bại trận, công lao vận chuyển lương thực của ông là không thể phủ nhận.
Song Du Li Cốc lại muốn giết ông.
Trước khi đi, Vĩnh Dạ hỏi Đoan Vương: - Du Li Cốc muốn giết Quách Thượng thư, phụ vương thấy thế nào?
Đoan Vương thất kinh, đập mạnh quyển sách xuống bàn: - Quách Thượng thư là rường cột quốc gia, chẳng lẽ Du Li Cốc muốn triều đình ta sụp đổ, không có lương tướng còn được, không có lương thần phải làm sao?
- Du Li Cốc nói muốn ủng hộ Hựu thân vương, nói rằng Quách Thượng thư ngoài mặt là người của Hựu thân vương nhưng thực chất không phải, phụ vương nghĩ sao?
Đoan Vương ngẩn người, lông mày nhíu chặt: - Quách Thượng thư là người của Hựu thân vương? Chẳng lẽ thế lực của Hựu thân vương trong mấy năm qua đã phát triển tới bước ấy rồi sao?
Vĩnh Dạ đáp khẽ: - Mấy năm qua phụ vương bận việc chiến sự nên đã bỏ sót rất nhiều sự vụ trong triều.
Đoan Vương thở dài: - Ta nắm trọng binh trong tay, ngoại công con là Thừa tướng đương triều, năm xưa không muốn con bị cuốn vào sự kiện tranh ngôi Thái tử, cũng nghĩ là nên ít lo chuyện triều chính, cho dù là huynh đệ ruột thì cũng có tiểu nhân đứng giữa ly gián. Mấy năm qua, con có thấy triều thần nào từng tới phủ mình chưa? Có điều...
Trên mặt Đoan Vương xuất hiện sát khí bừng bừng: - Dám tới uy hiếp, tráo Thế tử ngay trước mặt ta, chỉ riêng lý do đó đã đủ để ta bắt Du Li Cốc phải tan thành mây khói! Vả lại không quan tâm tới chuyện triều chính không có nghĩa là ta giương mắt lên nhìn Du Li Cốc làm loạn đất nước! Cho dù Quách Kỳ Nhiên là người của ai, dù sao ông ta cũng là rường cột của triều đình! Ta tuyệt đối không thể để thích khách của Du Li Cốc giết ông ta!
Một người có thù tất báo, lại còn rất yêu nước! Vĩnh Dạ cười, nghĩ đơn giản hơn, không chịu sự uy hiếp của Du Li Cốc, bảo vệ người nhà của mình, chỉ thế mà thôi.
- Du Li Cốc quan trọng hay Quách Thượng thư quan trọng?
Đoan Vương ngẩn người, Vĩnh Dạ nói với ông tin tức này, có nghĩa là nếu ông điều động nhân thủ tới bảo vệ Quách Kỳ Nhiên thì Vĩnh Dạ sẽ bị Du Li Cốc hoài nghi. Đúng là lưỡng nan!
- Khi nào ra tay? - Đoan Vương trầm mặt hỏi.
- Đêm nay.
Đoan Vương trầm ngâm giây lát: - Phái ai đi?
- Một thích khách tên là Tinh Hồn.
- Có phải là thích khách sở trường sử dụng phi đao mà Phong Dương Hề luôn tìm kiếm không?
- Phụ vương quen Phong Dương Hề ư? - Vĩnh Dạ rất sợ nghe thấy cái đáp án mà mình không muốn nghe.
- Hắn là một đại hiệp độc hành căm ghét cái ác như kẻ thù, phụ vương rất muốn kết giao nhưng không tìm được hắn.
Vĩnh Dạ thở phào. Phụ vương không quen Phong Dương Hề, có nghĩa là mình sẽ không đối đầu với ông. Vĩnh Dạ gần như đã buột miệng nói với phụ vương rằng bản thân chính là Tinh Hồn, bộc bạch hết những việc mình lo lắng ra.
Phụ vương có vì điều tra ra mình đã hại chết bao người mà quyết định vì đại nghĩa diệt thân không? Ông yêu nước nhường ấy, chắc chắn là sẽ đau lòng lắm. Vĩnh Dạ gần như có thể khẳng định rằng, chuyện của Du Li Cốc kết thúc, nếu Đoan Vương biết con mình đã giết rất nhiều người tốt, nhất định sẽ giết không tha. Còn mẫu thân, mẫu thân dịu dàng xinh đẹp của Vĩnh Dạ sẽ đau lòng tới mức nào. Có lẽ một ngày nào đó, mình sẽ biến mất, không để bất cứ ai vì Đoan Vương Thế tử là thích khách tay nhuốm đầy máu tanh mà uy hiếp được phụ vương và mẫu thân, cũng không để phụ vương phải đưa ra một lựa chọn đau khổ.
Chỉ cần đạt mục đích là được, chỉ cần cuối cùng tiêu diệt Du Li Cốc là được. Vĩnh Dạ một lần nữa nói với bản thân, dừng ngay ý dịnh nói cho Đoan Vương biết.
- Ta không thể lộ diện không thể để Du Li Cốc biết là con làm lộ. Nhưng Quách Thượng thư... - Đoan Vương chìm vào trầm tư.
Vĩnh Dạ nhìn thấy hết, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Trước khi đi, Vĩnh Dạ buông một câu rất kỳ lạ: - Tối này phụ vương có mời Hựu thân vương tới phủ trò chuyện không?
Cơn gió xuân ấm áp như bàn tay thiếu nữ, mềm mại, dịu dàng. Vĩnh Dạ nằm trên cây lặng lẽ chờ đợi.
Vĩnh Dạ cảm giác như mình được quay về sơn cốc, đêm mùa hạ năm đó đi ra khỏi thạch thất, biến thành một phiến lá trên cành cây, hòa làm một với mọi thứ xung quanh. Đêm nay trong nhà Quách Thượng thư rất náo nhiệt, ông thì ngồi một mình trong thư phòng đọc sách. Trên nóc nhà, trong sân, đằng sau bức bình phong đặt tại thư phòng mai phục mười bảy, mười tám người.
Họ đang chờ mình sa lưới? Vĩnh Dạ nhìn mấy tên cao thủ bản thân đã quen trong phủ Hựu thân vương, mỉm cười.
Ba trăm bước là khoảng cách như thế nào? Vĩnh Dạ nhẹ nhàng rút thanh trường cung trên lưng xuống, ba dây cùng lắp, ánh bạc lấp lánh. Lắp tên vào cung, đầu mũi tên bọc sắt tẩm thuốc độc, màu xanh ánh lên ma mị. Không có lông tên, phần cắm lông tên cũng được làm rỗng hai bên, lợi dụng nguyên lý của động lực không khí, khiến tên khí bay ổn định hơn.
Miết nhẹ ngón trỏ lên thân tên, sự trơn bóng mang lại cho Vĩnh Dạ một xúc cảm dễ chịu. Vĩnh Dạ kéo mạnh dây cung, bắn đi hoàn toàn dựa vào cảm giác. Mũi tên như chớp, thế như truy phong. Luồng không khí dịu dàng đột nhiên bị xé rách, tên thứ nhất chưa tới nơi, tên thứ hai đã vọt ra.
Mũi tên mạnh mẽ lao vút đi mang theo tiếng gió.
Thanh thứ nhất đã tới trước mặt Quách Thượng thư, bỗng dưng một thanh kiếm lười qua, khéo léo đẩy văng ra. Phong Dương Hề trong bộ hắc y xuất hiện trước cửa sổ, tiếp tục cản lại thanh thứ hai, thanh thứ ba, thân hình nhẹ nhàng như đang phẩy một con ruồi. Vĩnh Dạ đố kị đỏ cả mắt.
Lúc này Vĩnh Dạ đã rời khỏi cây đại thụ, nhẹ nhàng xâm nhập vào viện tử của Quách phủ. Trong lòng nghĩ, làm một người giả, tưởng là ở xa thì ta không nhận ra sao?
Khi Phong Dương Hề tìm theo hướng tên phát ra, nhảy lên cây chỉ nhìn thấy thanh trường cung được đặt trên chạc ba cây, kèm theo một tờ giấy, trên đó có dòng chữ.
Hắn cúi đầu đọc, đầu óc váng vất, lập tức nín thở, trường kiếm tuốt ra, tờ giấy ấy bay lên, mang theo mùi thuốc mê.
- Tên cẩu tặc giảo hoạt!
Cũng đúng lúc này, trong Quách phủ vang lên tiếng khóc. Phong Dương Hề cười lạnh, không vào phủ điều tra mà đứng trên cây, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn từng động tĩnh trong sân không bỏ qua bất cứ điều gì bất thường. Hắn đang chờ.
Vĩnh Dạ không giết Quách Kỳ Nhiên, chỉ khiến ông ta bị thương hài lòng nghĩ, kết quả này mang về báo cáo chắc chắn không thể nói gì. Có đại hiệp Phong Dương Hề ở đây, còn có bao nhiêu cao thủ mà vẫn có thể làm Quách Kỳ Nhiên bị thương, Du Li Cốc còn nói mình cố ý thả nguời được không? Vĩnh Dạ một đòn trúng đích, nhưng không dám sơ suất. Nhẹ nhàng nằm dưới mái nhà, Vĩnh Dạ cũng đang đợi, đợi phong Dương Hề động trước. Thấy hắn ta không trúng kế vào phủ, Vĩnh Dạ thầm chửi hắn giảo hoạt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Phong Dương Hề vẫn đứng trên cây đại thụ bên ngoài đại viện của Quách phủ, còn các cao thủ thị vệ trong Quách phủ thì đang đi khắp nơi lục soát.
Vĩnh Dạ thầm sốt ruột, bọn thị vệ đã sắp lục soát tới chỗ mình trốn. Tay hắn búng nhẹ, một tiếng động vang lên cách đó mười trượng, một bồn hoa rơi xuống đất. Người đi tìm lập tức lao về phía đó.
Phong Dương Hề vẫn bất động.
Vĩnh Dạ chửi thầm một tiếng, tính toán thời gian đã không còn nhiều, bèn bay vọt lên, không dám quay đầu, ám khí trong tay bắn ra như mưa.
- Ngươi không thoát được đâu! - Phong Dương Hề lạnh lùng lên tiếng.
Vĩnh Dạ hoảng hốt, ám khí trên người được ném ra không hề hà tiện.
Phong Dương Hề hừ lạnh, thanh trường kiếm trong tay vũ lộng. Vĩnh Dạ nghe thấy tiếng ám khí bị đánh rơi liên tục xuống đất, sợ hãi không dám quay đầu, trên người có cái gì là ném cái đó bất chấp việc nó có chuẩn hay không.
Vĩnh Dạ bi phẫn nghĩ, sao Phong Dương Hề cũng bám riết mình y như Tường Vi thế? Không làm sao thoát được.
Hai bóng áo đen chạy xuyên qua màn đêm. Khinh công của Phong Dương Hề không bằng Vĩnh Dạ, nhưng nội lực thì hùng hậu hơn nhiều, thấy Vĩnh Dạ ở ngay trước mắt mà không bắt được, bỗng dưng hắn gầm lên một tiếng, thanh trường kiếm bay ra.
Vĩnh Dạ cảm thấy một lực đạo như nước thủy triều ập tới, đột nhiên toàn thân bị hất tung lên rồi ném vào đáy biển, sau đó cảm thấy khó thở, hơi thở ngừng trệ, rồi ngã rầm xuống.
Cũng chỉ trong một khoảnh khắc đó, Phong Dương Hề tới bên Vĩnh Dạ. Hắn đứng trên cao cúi xuống nhìn, thở đài: - Ta tìm ngươi bảy năm rồi.
Vĩnh Dạ ho một tiếng, cố chống tay gượng dậy, nhưng không tài nào đứng lên được, nhìn Phong Dương Hề, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng và sợ hãi. Đó là ai? Đến môn khinh công mà mình luôn tự hào cũng không thoát được hắn ta, đến món ám khí mà mình thấy kiêu ngạo cũng không thể làm hắn ta bị thương. Vĩnh Dạ cảm thấy mình thực sự bất lực khi đối phó với Phong Dương Hề.
- Bảy năm, ta tìm ngươi suốt bảy năm trời! Lần nào cũng chỉ chậm sau một bước, lần nào nhìn thấy phi đao và lưu thư cũng chỉ hận không thể chém ngươi bằng thanh kiếm này! - Phong Dương Hề đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn kẻ kia, trong lòng dấy lên một cảm giác sung sướng khôn tả.
Tên thích khách này thách thức hắn tới mức mấy lần hắn suýt đánh mất tu vi nhiều năm trời tu luyện, khiến hắn trong suốt bảy năm qua gần như đã đi khắp các mảnh đất trên An quốc. Dường như kẻ đó chỉ ở ngay gần đó, nhưng khi hắn đưa tay ra lại như một con lươn trôi tuột đi mất.
Nay, kẻ đó đã bị nội lực của mình tổn thương không còn sức phản kháng, sao có thể không sung sướng cho được! Cuối cùng con mèo cũng bắt được con chuột tinh ranh, nếu ăn một miếng hết luôn thì thật là không bõ. Phong Dương Hề không ra tay, kiên nhẫn nhìn Vĩnh Dạ nằm trên mặt đất. Thì ra là một nam nhân nhỏ bé, thân hình gầy gò, nhanh nhẹn, linh hoạt, chẳng trách mình thường để vuột mất y. Khinh công của y trên giang hồ này thực sự là không ai sánh kịp. ám khí tung ra cũng vô cùng hiểm độc. Còn lúc này, đằng sau tấm vải che mặt, đôi mắt tên thích khách chỉ tràn đầy sự tuyệt vọng và cô độc.
Phong Dương Hề đã từng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt, tuyệt vọng, bội phục, sùng bái, phòng bị, sợ hãi, đau khổ... nhưng cái cảm giác cô độc trong mắt hắc y thích khách kia lại khiến hắn giật mình. Nó giống như phiến lá cuối cùng bị cơn gió mùa thu cuốn đi, cô đơn, lặng lẽ, cơ thể vì vết thương mà khẽ khàng run rẩy, cuộn thành con ốc.
Y khiến Phong Dương Hề nhớ lại bản thân, lúc nào cũng một thân một mình, phiêu bạt giang hồ. Nếu không phải y đã phạm vào cấm kỵ của hắn thì có lẽ cũng chưa tới mức phải giết y.
- Ta luôn rất tò mò trông ngươi như thế nào? Ta muốn nhìn mặt ngươi. - Nói rồi hắn dùng thanh trường kiếm gạt mảnh vải che mặt của Vĩnh Dạ lên.
Trước mặt hắn bỗng dưng xuất hiện một luồng ngân vũ, lực đạo rất mạnh, khiến Phong Dương Hề thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim xé gió, như con rắn độc đang thè lưỡi bắt mồi, xen giữa âm thanh này là một tia sáng chói lòa nhất, cảm giác xé gió ập tới. Phong Dương Hề quát mạnh một tiếng, lùi về sau, thanh trường kiếm lóe lên thành một đường ánh sáng, quét sạch sẽ đám ngân vũ. Bàn tay múa lên, trong chốc lát đã kẹp dính một thanh tiểu phi đao lá liễu. Hắn hừ giọng: - Đây là ngọn phi đao thứ hai ba ta thu thập được trong bảy năm trời, ngươi dùng phi đao độc môn để giết hai mươi ba người, giảo hoạt! Ngươi tưởng ta không biết phòng bị sao? Giờ ngươi còn gì để nói?
Vĩnh Dạ thở dốc, dường như rất kinh ngạc vì Phong Dương Hề đã phá được chiêu cuối cùng của mình, sự tuyệt vọng trong mắt càng sâu hơn. Vĩnh Dạ hạ thấp giọng, bật cười khàn khàn: - Ta chỉ là một thích khách, một thích khách nhận tiền giết người, đó là bát cơm của ta. Bại dưới tay ngươi, ta còn gì đâu để nói?
- Phải, ta biết ngươi là thích khách, hơn nữa còn là thích khách của Du Li Cốc. Tâm nguyện bình sinh của ta là tiêu điệt Du Li Cốc. Ta không thể không giết ngươi, nhân tiện báo thù cho những người tốt chết dưới tay ngươi! - Phong Dương Hề hùng hồn tuyên bố.
- Ngươi đã biết rồi thì càng phải hiểu rằng, giết những người đó hay không không phải do ta quyết định, vì sao ngươi không tìm Chủ sự của Du Li Cốc? - Vĩnh Dạ bi phẫn nói.
- Ta sẽ đi tìm, nhưng ngươi cũng phải chết! - Thanh trường kiếm của Phong Dương Hề chỉ thẳng mặt Vĩnh Dạ.
Nằm dưới đất ngẩng lên nhìn người kia, Vĩnh Dạ cảm thấy phong thái ấy của Phong Dương Hề hệt như một bậc vương giả. Thế giới mà cá lớn nuốt cá bé, quả nhiên kẻ thắng làm vua. So với Phong Dương Hề, Vĩnh Dạ tuy là con của Vương hầu nhưng hèn mọn hơn nhiều. Vĩnh Dạ rất không thích cảm giác này, cũng hứ một tiếng, đột ngột đứng lên, phủi đất trên người đi, cười cười: - Ta không muốn chết, cũng không muốn để ngươi chết, ta đi đây.
Phong Dương Hề ngỡ ngàng, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác bất an mãnh liệt, sao đột nhiên tên thích khách đó lại khỏe lại?
Vĩnh Dạ ngạc nhiên nhìn hắn, chớp mắt, vẻ thất vọng trong đôi mắt bỗng trở nên bừng sáng, đôi mắt lóe lên ánh sáng thần bí trong đêm tối. Vĩnh Dạ nghiêng đầu nghĩ ngợi: - Có phải ngươi rất muốn nhìn thấy ta không? Lại đây!
Sau cảm giác bất lực tột cùng, y lại đứng lên, mang phong thái cười nhạo cả thiên hạ. Phong Dương Hề đại nộ, dẫu biết rằng không hay, vẫn bước một bước về phía Vĩnh Dạ, chỉ một bước thôi đã cảm thấy đan điền đau nhói, ngã nhào xuống. Hắn trợn mắt nhìn Vĩnh Dạ, bàn tay nắm ngọn phi đao đã xanh ngắt: - Bỉ ổi!
Vĩnh Dạ cúi đầu cười, khinh bỉ nói: - Kẻ tham tài chịu chút đau khổ cũng là xứng đáng. Một ngọn phi đao giá mười lượng bạc đấy. Nhớ nhé, sư phụ ta từng nói, thích khách luôn có chiêu cuối cùng, gọi là bỉ ổi. Có điều, cũng chưa phải là bỉ ổi lắm, loại độc này không lấy được mạng ngươi đâu! - Nói rồi mũi chân điểm nhẹ, người bay vọt lên, trong phút chốc biến mất không để lại dấu vết.
Phong Dương Hề tức tối, mặt mũi tối sầm, gầm lên với cái bóng đã bỏ đi xa: - Ta nhất định sẽ bắt được ngươi!
Vĩnh Dạ tính toán thời gian, lòng nóng như lửa đốt. Thời gian giao đấu giữa hắn với Phong Dương Hề quá dài, một cảm giác đau nhói ập vào ngực, nếu không nhanh thêm chút nữa thì Hựu thân vương sẽ về Vương phủ mất.
Vĩnh Dạ hoàn toàn không tin bản danh sách mà Lý Ngôn Niên đưa. Đưa cho Đoan Vương đọc chưa chắc đã tìm ra manh mối, ngược lại còn làm bại lộ hành động tiếp theo. Vĩnh Dạ không thể để phụ vương bị cuốn vào chuyện này, cũng không thể để Du Li Cốc hoài nghi, chỉ đành đích thân xâm nhập vào Vương phủ của Hựu thân vương để ăn trộm bản danh sách thật.
Theo như tính toán của Vĩnh Dạ, cho dù Đoan Vương không hiểu dụng ý của mình thì vẫn sẽ mời Hựu thân vương tới phủ chuyện trò. Quách Kỳ Nhiên có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Đoan Vương. Ông không thể khiến Vĩnh Dạ bại lộ thân phận, như thế vô tình sẽ đánh thức Hựu thân vương, khiến y phái người bảo vệ Quách Kỳ Nhiên cũng là chuyện đương nhiên. Quách Kỳ Nhiên ít nhiều cũng là một Binh bộ Thượng thư, một cơ hội tốt để lôi kéo người khác như vậy, chắc chắn Hựu thân vương sẽ không bỏ qua.
Khi nhìn thấy cao thủ của Hựu thân vương phủ trong nội phủ của họ Quách, lại nhìn thấy Phong Dương Hề xuất hiện ở cửa sổ thư phòng, Vĩnh Dạ hoàn toàn có thể khẳng định kế hoạch của mình đã thành công.
Vĩnh Dạ cười lạnh, Phong Dương Hề nhận được tin quá nhanh. Chỉ có thể có một khả năng, hắn có mối liên hệ mật thiết với Hựu thân vương tưởng chừng ôn hòa vô hại.
Du Li Cốc tỏ ra ủng hộ Hựu thân vương, người cần giết lại không hoàn toàn là những tảng đá ngáng đường Hựu thân vương. Vĩnh Dạ nóng lòng muốn chứng thực suy đoán của mình.
Những năm qua Vĩnh Dạ luôn âm thầm quan sát, biết rằng Hựu thân vương là một người vô cùng thâm trầm. Tối nay trước khi đi hắn đã bảo Đoan Vương mời Hựu thân vương tới Vương phủ, rồi lại nhờ Quách Kỳ Nhiên để tránh được Phong Dương Hề và các cao thủ trong Vương phủ. Vương phủ trống không, đó chính là thời cơ tốt để hắn ra tay.
Vĩnh Dạ nhanh nhẹn thâm nhập vào Vuơng phủ, cảm nhận được sự vắng vẻ nơi đây. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng và quen thuộc đi vào thư phòng.
Đang định mở mật thất thì nghe thấy một giọng nói uể oải vang lên: - Ngươi định tìm cái gì? Nói cho ta một tiếng là được. - Máu huyết toàn thân Vĩnh Dạ bỗng dưng đông cứng lại, chầm chậm quay đầu, Hựu thân vương dựa người vào khung cửa, mỉm cười nhìn mình.
Y mặc một bộ mãng bào1 màu xanh lam, thắt lưng còn đeo túi thơm, ngọc bội và mấy món đồ trang sức khác, có vẻ như như vừa mới đi dự tiệc quay về. Trên gương mặt thanh tú ấy không hề có một chút kinh ngạc.
Hựu thân vương hơn hai mươi tuổi, cả người toát lên vẻ thư sinh, khóe môi luôn nở một nụ cười dịu dàng. Nụ cười ấy ngày trước Vĩnh Dạ càng nhìn càng thấy giả tạo, chỉ hận không thể đấm cho nó bay đi, nhưng hôm nay nhìn lại, chỉ cảm giác lạnh sống lưng.
Vì sao y lại ở lại Vương phủ? Chẳng lẽ phụ vương không mời y tới nhà sao? Vì sao trông y như thế đang chờ mình, như thể sớm biết rằng mình sẽ tới?
Trong lòng Vĩnh Dạ xoay chuyển hàng trăm suy nghĩ, khàn giọng cười nói: - Vương gia châm đèn đi, tối tăm thế này muốn tìm thứ gì cũng khó.
- Khoảnh khắc đèn sáng lên, con người sẽ thường phải thích nghi một lát theo thói quen, khoảng thời gian đó đủ để ngươi chạy trốn - Hựu thân vương không mắc bẫy.
- Đã không đủ thời gian tìm đồ thì tại hạ xin cáo từ. - Vĩnh Dạ thở dài, thực sự đi ra phía cửa, định bỏ đi.
Hựu thân vương thong thả nói: - Tốt nhất là ngươi đừng ra ngoài, nếu ra, ta sợ sẽ làm ngươi bị thuơng.
Vĩnh Dạ ngưng thần, phát hiện bên ngoài đã bi bao vây trùng trùng lớp lớp, ngoài kia ít nhất có tới tám mươi chiếc cường nỏ chờ mình. Khi bước vào không thấy có điều gì bất thường, vậy mà chỉ trong giây lát trò chuyện với Lý Thiên Hựu, cung nỏ đã vào vị trí, đúng là huấn luyện chu đáo. Hựu thân vương tri phủ như trị quân, Vĩnh Dạ dừng chân, tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống: - Vương gia tiếp khách mà không có trà sao?
Hựu thân vương vẫn đứng bất động ở cửa: - Buổi tối uống trà thì ngủ không ngon, tốt nhất là ít uống thôi. Có phải ngươi đang nghĩ vì sao ta biết ngươi sẽ tới không?
Vĩnh Dạ gật đầu: - Đúng thế, tôi luôn cảm thấy Vương gia không phải người thông minh lắm.
- Ta biết có người tối nay muốn giết Quách Thượng thư, ngay cả Đoan Vương cũng bó tay với đám thích khách này. Nhưng tới phủ Đoan Vương rồi ta lại nghĩ, trong phủ của ta tối nay là vắng vẻ nhất, có thích khách muốn giết Quách Thượng thư thì liệu có kẻ vào Vương phủ trộm đồ hay không? Ta chỉ nghĩ thế thôi nên mới về nhà xem thế nào, không ngờ là có thật.
Giọng Hựu thân vương nghe bình thản như cơn gió xuân, nhưng Vĩnh Dạ lại thấy ớn lạnh toàn thân. Đến suy nghĩ của mình mà Hựu thân vương cũng đoán trúng, một người thận trọng như thế thì sao lại không đáng sợ cho được?
- Nhưng tôi chưa lấy một cọng cỏ nào của Vương phủ, vẫn chưa tính là trộm đúng không? - Vĩnh Dạ kéo dài thời gian, cảm giác đau nhói vẫn dâng lên, cơ thể đã bị thương bởi kiếm khí của Phong Dương Hề.
Vĩnh Dạ tìm kiếm thời cơ tốt nhất để đột phá. Ám khí trên người ban nãy đã dùng gần hết để đối phó với Phong Dương Hề, mà ở bên ngoài lại có tới tám mươi bộ cường nỏ.
Hựu thân vương thở dài: - Nghe nói có một Tiểu Lý phi đao bách phát bách trúng, ngay cả đại hiệp Phong Dương Hề cũng rất muốn chứng kiến dung nhan thật. Bổn vương cũng là người có tính hiếu kỳ, khách tới nhà mà che mặt thế này có vẻ không lễ độ lắm, chúng ta mặt đối mặt nói chuyện được không?
- Việc gì không có ích thì tại hạ tuyệt đối không làm.
- Thay vì bị tám mươi bộ cường nỏ bắn trúng như một con nhím thì bổn vương cảm thấy mặt đối mặt nói chuyện sẽ có lợi cho ngươi hơn.
Vĩnh Dạ ngáp dài: Đêm đã khuya rồi, tại hạ không có hứng thú nói chuyện ở nơi tối tăm thế này, cáo từ! - Từ cuối cùng còn chưa dứt, Vĩnh Dạ đã tung mọi ám khí mà mình có ra ngoài cửa, nhún chân lao qua cửa sổ. Trong khoảnh khắc, cung tên bay tới như mưa.
Vĩnh Dạ mỉm cười, thân hình như ma quỷ, những bài huấn luyện của Thanh y sư phụ đều không phải trò đùa, bộ ô kim giáp trên người cũng không phải làm bằng bông.
Vĩnh Dạ bình thản tránh được màn mưa tên, đang lúc đắc ý thì cảm giác có một luồng gió xé rất mạnh sau lưng. Vĩnh Dạ cúi đầu xuống, cây trâm ngọc cài tóc bị bung ra, mái tóc xõa tung.
Chân không dừng lại, mặc cho mái đầu xõa tóc, biến mất trong bóng đêm.
Khi mái tóc dài đen láy xõa ra, tờ danh sách trong ngực Vĩnh Dạ cũng bay mất, Hựu thân vương giơ tay đón lấy, nhìn theo hướng Vĩnh Dạ biến mất, gương mặt tỏ ra khó hiểu, hình như đang ngạc nhiên vì thích khách này tuy khinh công rất giỏi nhưng công lực lại không cao lắm.
Đèn được thắp sáng, y nhìn chiếc ghế Vĩnh Dạ từng ngồi, đưa tay ra sờ, đầu ngón tay chạm phải một vệt máu đỏ. Hựu thân vương cau mày căn dặn: - Đi mời Nguyệt tiên sinh.
Đèn sáng. Thư phòng phủ Hựu thân vương phủ sáng trưng như ban ngày.
Hựu thân vương đứng bên giá sách, không nói một lời. Bên cạnh là một thiếu niên mặc áo bào rộng màu ánh trăng đang khom lưng kiểm tra, rất lâu sau mới thở dài, thốt ra một câu: - Được rồi. Hắn chắc chắn là một danh gia ám khí, ra tay rất nhẹ gần như không thể nhận ra. Vương gia nhìn đây.
Trong mắt Hựu thân vương thoáng ý cười, cúi đầu xuống nhìn, trong một ngăn giá sách có rải một lớp bột phấn màu trắng bạc.
Bạch y thiếu niên lấy một cái túi to bằng nắm đấm mở ra, dí sát vào chỗ bột đó, một luồng khí thổi qua, thổi bay bột phấn, để lộ ra hai dấu vân tay cực kỳ khó phát hiện. Dấu vết chỉ to bằng hạt đậu xanh, nếu không nhờ lớp phấn trắng này thì chẳng ai biết ngón tay của hắc y nhân đã chạm vào đây.
Còn trong thư phòng, từ cửa sổ tới mặt đất đều hiển hiện dấu vết của hắc y nhân.
Nhìn những dấu vết này, Hựu thân vương dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh hắc y nhân khéo léo chui vào qua cửa sổ, đi thẳng tới chỗ giá sách, rồi quay lại nhìn thấy mình, bước lên hai bước, kéo ghế ra ngồi xuống. Ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Dấu vết ở cửa sổ và dưới đất không quan trọng lắm, quan trọng là trên giá sách này đã được rải một lớp độc.
- Khi nào độc phát tác? Ta không muốn hắn chết quá nhanh.
Bạch y thiếu niên cung kính đáp: - Vương gia chỉ cần cho người canh chừng Hồi Xuân Đường và Khánh Đức Đường của Kinh đô là được, thuốc Cửu chuyển hoàn hồn thảo để giải độc chỉ hai nơi đó là có. Nội trong ba ngày nếu muốn sống sót thì thích khách buộc phải tới dược đường.
- Nếu người này không biết giải độc thế nào thì sao?
Bạch y thiếu niên cười: - Vương gia đương nhiên sẽ có cách cho hắn biết. Huống hồ hắn đã bị thương, độc sẽ phát tác càng nhanh.
Hựu thân vương nhìn bạch y thiếu niên rất lâu, thở dài: - Du Li Cốc giúp đỡ nhiều quá khiến bổn vương không thể không tin vào thành ý của các ngươi.
- Vương gia cả nghĩ quá, nhiệm vụ của Nguyệt Phách là giúp đỡ và bảo vệ Vương gia.
Hựu thân vương nhìn vết chân trên đất, cười nói: - Xem ra hắc y nhân này thực sự không phải thích khách của Du Li Cốc.
- Vương gia minh giám. - Đôi mày kiếm của Nguyệt Phách nhướng lên.
- Nguyệt tiên sinh nghỉ đi.
- Tại hạ xin cáo từ.
Nguyệt Phách tao nhã ung dung rời đi, Hựu thân vương nhìn theo, bất giác chìm vào nỗi hoài nghi. Không phải Du Li Cốc thì là cao thủ của môn phái nào? Lại quen thuộc với thư phòng của y đến thế, còn biết mật thất ở đâu. Ánh mắt dịch chuyển xuống đất, người đó đi đôi giày đế mỏng. Y ngồi xuống dùng tay ước lượng dấu chân.
Tim Vĩnh Dạ đập thình thịch, chiêu đó của Hựu thân vương đã khiến bản thân sợ hãi. Vốn tưởng rằng Phong Dương Hề mới là đối thủ của mình, không ngờ võ công của Hựu thân vương cũng giỏi đến thế.
Vĩnh Dạ vội vã về Hoàn Ngọc viện, vừa mới vào phòng đã khựng lại, mình quá lơ là, không phát hiện ra trong phòng có người. Sau đó là tiếng thở phào nhẹ nhõm: - Ảnh Tử thúc thúc tới khi nào thế?
Ảnh Tử kinh ngạc nhìn Vĩnh Dạ, gương mặt tái nhợt, mái tóc xõa ra: - Hắn... hắn nhìn thấy mặt ngươi rồi?
Vĩnh Dạ xoa tóc, cúi đầu: - Không, hắn rất lợi hại. - Người hắn nói là Hựu thân vương, nhưng lại khiến Ảnh Tử nghĩ tới Phong Dương Hề.
Ảnh Tử thở dài: - Ta đã nói rồi, đừng chọc vào Phong Dương Hề, sao lại không chịu nghe lời cơ chứ?
- Tiêu diệt Du Li Cốc, không bắt tôi nhận nhiệm vụ nữa thì đương nhiên tôi sẽ không chọc tới hắn! - Vĩnh Dạ bực bội đáp.
Ảnh Tử im lặng một lát, thong thả nói: - Ngươi không dây vào Phong Dương Hề được đâu. Du Li Cốc... để ta giúp ngươi.
Vĩnh Dạ bỗng dưng thấy thật ấm áp: - Ảnh Tử thúc thúc! Chuyện tôi gây ra, tôi tự xử lý được.
Bao nhiêu năm qua, cho dù Ảnh Tử có mục đích gì thì ông cũng đối xử tốt với mình. Thân phận của Vĩnh Dạ, thân phận của Ảnh Tử đã đạt được một sự thống nhất chung. Không ai nói, cũng không ai hỏi. Ảnh Tử không nói cho Vĩnh Dạ biết chuyện Vĩnh Dạ muốn biết, Vĩnh Dạ cũng không hoàn toàn tin tưởng Ảnh Tử.
Nhưng giữa hai người lại có một tình cảm rất đặc biệt, lưu luyến lẫn nhau.
Ảnh Tử đã nhìn Vĩnh Dạ lớn lên. Cũng chính Ảnh Tử đã đưa Vĩnh Dạ tới Du Li Cốc, bảo vệ Vĩnh Dạ ra khỏi tiểu lầu, trở thành đồ đệ của Thanh y; tặng "Thiên Mạch Nội Kinh", rồi lại lợi dụng kế hoạch của Du Li Cốc đưa Vĩnh Dạ về nhà.
Ảnh Tử ra vào Du Li Cốc như vào chỗ không người, nhưng lại chưa từng ra tay giúp Vĩnh Dạ đối phó với nó. Hôm nay ông chủ động nói như thế khiến Vĩnh Dạ rất cảm động.
Không chỉ một lần Vĩnh Dạ nghĩ tới mối quan hệ giữa Ảnh Tử và Du Li Cốc, giờ Vĩnh Dạ có thể khẳng định ông không phải người của nơi ấy.
- Khi nào có thể tiêu diệt Lý Ngôn Niên? - Vĩnh Dạ hỏi.
- Không lâu nữa đâu. Mọi nhiệm vụ của ngươi đều do Lý Ngôn Niên thông báo, khi nào không cần hắn thông báo gì cho ngươi nữa thì đương nhiên hắn cũng hết tác dụng. - Ảnh Tử nói xong bèn nhìn thật sâu vào mắt Vĩnh Dạ - Hựu thân vương cũng không dễ đối phó đâu, hắn cũng giống ngươi, có một trực giác nhạy bén, chỉ ngồi ở Vương phủ một lát rồi đột nhiên bỏ đi. Vương gia rất kinh ngạc với phản ứng của hắn.
- Ảnh Tử thúc thúc, người có thể... giúp tôi lấy trộm danh sách của Hựu thân vương không?
- Ngươi chưa bao giờ yêu cầu ta làm việc gì, lần này thực sự rất khó sao? - Ảnh Tử kinh ngạc với yêu cầu của Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ cúi đầu: - Vâng, rất khó. Ảnh Tử thúc thúc, tôi không muốn giết người nữa. Có những lúc tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Việc tôi không muốn làm nhất ở kiếp này chính là thích khách. Du Li Cốc phiêu diêu bất định. Phụ vương từng đi tìm nhưng trong sơn cốc đó đã không còn người nữa rồi. Sơn cốc mà tôi sống suốt ba năm giờ không một bóng người, ngay cả biệt viện giống y Vương phủ cũng biến mất không để lại dấu vết, muốn tiêu diệt Du Li Cốc, tôi chỉ có thể hạ thủ từ những việc mà họ có hứng thú. Họ đã bắt đầu bố trí cuộc tranh đua hoàng quyền của An quốc từ mười năm trước, đó là điều duy nhất tôi có thể điều tra.
Vĩnh Dạ ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Ảnh Tử. Sống lưng Ảnh Tử càng trĩu xuống hơn.
Lý Ngôn Niên đã từ một công tử anh tuấn ngời ngời phong độ trở thành một nam tử trung niên trưởng thành, đĩnh đạc. Ảnh Tử cũng đã già rồi. Trong lòng Vĩnh Dạ cảm thấy một sự khó chịu khó nói thành lời. Vĩnh Dạ không muốn phá vỡ thế cân bằng đã hình thành một cách tự nhiên giữa mình và Ảnh Tử, nhưng lại vẫn phải lên tiếng.
- Ta... sẽ giúp ngươi dụ người của Vương phủ ra, còn có lấy trộm được danh sách hay không phải xem vận may của ngươi thế nào. - Ảnh Tử nói xong bèn quay đầu bỏ đi. Được mấy bước lại dừng lại, nói khẽ: - Ngươi phải mau chóng thoát ra. Ngươi đã mười tám rồi.
Vĩnh Dạ thở dài, mười tám thì sao? Mười tám đang sức trẻ.
Vĩnh Dạ ép mình không được nghĩ tới chuyện đó, một lần nữa chìm vào trầm tư.
Ảnh Tử làm được tới mức này là đã tới giới hạn của ông. Ông không bao giờ nhúng tay vào cuộc tranh đấu hoàng quyền của Du Li Cốc và An quốc, lúc nào cũng vui vẻ nhìn hai thế lực này công kích lẫn nhau.
Ông để Lý Ngôn Niên lại hình như cũng vì không muốn phá hoại kế hoạch của Du Li Cốc. Ông cũng muốn bảo vệ Vĩnh Dạ, để Vĩnh Dạ bình an làm Thế tử, nếu có động tĩnh gì sẽ lập tức chạy tới xem Vĩnh Dạ có bị thương hay không. Vĩnh Dạ bất giác muốn vén bức màn bí mật xung quanh Ảnh Tử, tò mò đến mức ngay cả bản thân cũng phải kinh ngạc.
Ngực Vĩnh Dạ đột nhiên có cảm giác tưng tức, bèn đưa tay lên xem, thử vận nội công, một cảm giác đau nhói như lưỡi kiếm đâm thẳng vào ngực. Vĩnh Dạ há miệng, một dòng máu tươi vọt ra, đau điên đảo trời đất. Nhưng thần trí vẫn còn, Vĩnh Dạ cảm nhận rõ ràng rằng khí lực của mình đang biết mất, đành thở hổn hển chờ đợi cơn chóng mặt trôi qua, rồi cố gắng bò dậy móc viên thuốc trị thương lấy ở chỗ Hồi Hồn nhét vào miệng.
Không phải bị thương mà bị trúng độc! Vĩnh Dạ nghĩ kỹ lại, Phong Dương Hề luôn ỷ rằng mình là đại hiệp nên không dùng độc, hơn nữa một lòng muốn bắt được mình, nếu biết mình đã trúng độc thì chắc chắn hắn sẽ không tha. Khả năng duy nhất là ở Hựu thân vương phủ.
Vĩnh Dạ vô cùng hối hận vì đã quá coi thường Hựu thân vương, không những hắn ta bố trí cường nỏ ở bên ngoài mà còn rải độc ở trong phòng. Người hạ độc là một cao thủ, Vĩnh Dạ ở bên Hồi Hồn và Nguyệt Phách rất lâu, những loại độc bình thường tuyệt đối không thể qua mắt được.
Người hạ độc là ai?
Thuốc giải độc mà Hồi Hồn cho hầu như chỉ có thể giảm bớt cơn đau, mình phải nhanh chóng kiếm được thuốc giải.
Vĩnh Dạ thận trọng thu dọn lại phòng, thay y phục, nhìn bộ huyết y mà dở khóc dở cười. Chó cắn áo rách, lẽ nào mình còn chưa đủ xui xẻo hay sao?
Chú thích: 1 Y phục thêu hình con rắn dùng cho các vị thân vương, hoàng tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT