“Tử Quân ! !”Thi Ngữ nghe thấy tiếng động bên ngoài biết là Tử Quân đã đến cô lập tức chạy đến ôm lấy cô ấy. Nhìn thấy Thẩm Tử Quân, Thi Ngữ không nhịn được nghĩ đến Phùng Thiếu Diễm.

“Thi Ngữ!”Tử Quân kích động đến mức nói không ra lời.

“Tử Quân , sức khỏe của cậu khôi phục đến đâu rồi?”Thi Ngữ nhìn Thẩm Tử Quân từ trên xuống dưới “Sao lại bị tai nạn vậy?”Nghĩ lại tai nạn năm đó Thi Ngữ đã không muốn nhớ. Đừng nói với cô là Thẩm Tử Quân cũng không nhớ nhé. Bác Phúc nói lúc ấy có người cô ý gây ra tai nạn, lúc bác Phúc đên Thẩm Tử Quân đã như đi rồi.

“Sức khỏe của mình đã khá rồi, chỉ là không nhớ được một sô chuyện trước đây! Nhưng bác sĩ nói chuyện này không liên quan gì đến vụ tai nạn mà là do trước đây đã từng bị thương nghiêm trong nên dây thần kinh trong não bị máu đông đè!”Dừng một chút cô cười nói: “Nên nếu như có một ngày tớ không thể nhớ được cậu thì đừng trách tớ nhé!”

Thi Ngữ cười dẫn bọn họ vào phòng.

“Vị này chính là người trong thư cậu nói đến sao?”Thi Ngữ nhìn Hàn Triệt,người đàn ông này mang nét thanh tú nước da hơi tái nhợt giữ lông mày nhíu lại như ẩn chứa nhiều bí mật.

“Thật ngại quá, còn chưa giới thiệu cho cậu!”Tử Quân trịnh trọng giới thiệu Hàn Triệt cho Thi Ngữ nhưng đối với cô ấn tượng đầu tiên về anh ta cũng vô cùng không tốt.

“Tử Quân, anh Thiếu Diễm có liên lạc gì với cậu không ?”Thi Ngữ trầm giọng hỏi.

“Anh Thiếu Diễm ? ? Tại sao lại là người người? Trong đầu của tớ vẫn thường xuất hiện tên người này nhưng tớ thật sự không nhớ một chút gì về anh ấy. Tớ với anh ấy là bạn tốt sao? Vậy xem ra tớ phải kết bạn với anh ấy một lần nữa rồi !”

Lời nói của Thẩm Tử Quân làm cho Thi Ngữ trở lên hồ đồ , trí nhớ của cô ấy thật sự kém đến trình độ này?

Cũng vào buổi chiều hôm đó, Phùng Thiếu Diễm dẫn theo con gái-Nữu Nữu bí mật trở về nước. Anh không có ý định để bất kỳ ai biết anh về nước nếu có thể anh còn muốn bí mật ra đi. Anh chỉ muốn tới thăm em gái, anh trai mình một chút, và còn Tử Quân nữa, đến tận bây giờ anh còn chưa biết mộ cô ở đâu!

“Ba nơi này chính là Trung Quốc sao?”Vừa xuống máy bay Nữu Nữu nhìn về phía hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ nhưng lại có cảm giác tốt lành kì lạ.

“Đúng vậy nơi này mới thật sự là nhà của chúng ta!”Phùng Thiếu Diễm thâm tình nói”Ba và mẹ cũng biết nhau ở nơi này và Nữu Nữu cũng ra đời ở nơi này”

“Nha” Nữu Nữu cái hiểu cái không”Vậy lần này chúng ta trở về có phải có thể gặp mẹ phải không?”

“Có lẽ …! “Phùng Thiếu Diễm nói không rõ là nói cho con gái hay đang nói cho mình nghe.

Tại khu nhà cấp cao của nhà họ Trác.

Tử Quân còn đang tâm sự với Thi Ngữ.

“Tử Quân, những chuyễn 3 năm qua cậu còn nhớ được bao nhiêu?”Thi Ngữ ân cần hỏi.

“Ba tớ qua đời, bác Phúc cũng mất, nhà họ Thẩm phá sản, còn những chuyện khác thì không nhớ gì !”Tử Quân thành thật nói.

Thi Ngữ kinh ngạc phát hiện hình như Tử Quân đã loại bỏ Phùng Thiếu Diễm khỏi trí nhớ của cô! Hình như trong trí nhớ của cô Phùng Thiếu Diễm còn không tồn tại.

Trác Minh Liệt vẫn trầm mặc nháy mắt cho Thi Ngữ nhưng hình như cô không hiểu ý của anh.

Sau buổi cơm tối, sau khi xếp phòng cho Tử Quân và Hàn Triệt Thi Ngữ bị Trác Minh Liệt kéo gần phòng ngủ.

“Thi Ngữ em có cảm thấy Tử Quân đi với người đàn ông kia có chút kỳ quái? Anh nghi ngờ Tử Quân mất trí nhớ có liên quan đến anh ta!” Trác Minh Liệt nghiêm túc nói: “Giống như Lý Triết Vũ năm đó!”

Nhắc đến Lý Triết Vũ sắc mặt Thi Ngữ đột nhiên thay đổi.

“Thi Ngữ em biết anh không có ý gì khác” Trác Minh Liệt không nhận thấy vô tình đã nói đến chuyện không nên nói. Thi Ngữ không nói gì chỉ ngồi xuống.

“Được rồi là anh sai, anh xin lỗi!”Trác Minh Liệt sợ vợ giận nhận lỗi luôn về mình.

“Minh liệt,đã ba năm, ba mẹ và Triết Vũ đã rời đi ba năm”Trong giọng nói của cô ngập tràn đau thương.

Trác Minh Liệt im lặng ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực.

“Tất cả đều đã qua”

“Nhưng em không muốn nhìn thấy Tử Quân sẽ giống như em năm đó! Em hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc!”

“Hạnh phúc của cô ấy tự cô ấy nắm trong tay” Trác Trác Minh Liệt vô lực nói.

Thi Ngữ thở dài”Ngày mai chúng ta đi viếng mộ đi”

“Ừ”

Ngày hôm sau, mặc dù là ngày tổ chức tiệc chúc mừng ngày cưới của Thi Ngữ và Trác Trác Minh Liệt nhưng dạ hộ được tổ chức vào buổi tối. Cho nên sáng sớm Trác Minh Liệt đã dẫn Thi Ngữ đi bái tế phần mộ của ba mẹ.

“Thật không ngờ bọn họ đều đang đã đi rồi.” Thẩm Tử Quân vô tình biết được tin tức về ba mẹ của Trác Minh Liệt và Lý Triết Vũ nên cũng đi theo.

“Việc đời khó đoán”Hàn Triệt bất thình lình nói một câu, Thi Ngữ và Trác Minh Liệt vẫn không nói gì.

Một lúc sau xe dừng chân ở nghĩ trang Mộc Mộc và Cầu Cầu lập tức chạy xuống xe.

“Mẹ trước mộ chú Triết Vũ có hoa tươi!”Cầu Cầu liếc mắt nhìn bó hoa trên mộ Lý Triết Vũ.

Thi Ngữ và Trác Minh Liệt nhìn thấy hoa tươi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, là ai để bỏ hoa nàu ở đây? Trác Minh Liệt dõi mắt trông về phía cổng nghĩa trang xa xa chỉ nhìn thấy hình như có một người đàn ông đã bế một đứa bé chuẩn bị lên xe.

“Ba sao vừa rồi chúng ta phải tặng hoa cho chú đó?”Nữu Nữu hỏi.

“Bởi vì chú đó đã cứu cô của con”

Hai cha con vừa nói vủa đi đợi đến khi Trác Minh Liệt đuổi tới thì họ cũng vừa xuất phát.

“Ba con nhìn thấy có một chú đuổi theo chúng ta” Nữu Nữu ngồi ở phía sau nhìn thấy Trác Minh Liệt đuổi theo nhưng hình như Phùng Thiếu Diễm không nghe thấy lời bé nói.

” Minh Liệt , ai vậy ?”Thi Ngữ lo lắng hỏi.

“Dáng người kia có thể là anh Thiếu Diễm !”Trác Minh Liệt híp mắt nhìn theo hướng xe rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play