“Thân cao cao, mặt trắng trắng, rất đẹp mắt” Chị Cúc cố gắng nhớ lại.( nhận xét hay J)))
“Trác… Trác Minh Liệt?” Lâm Thi Ngữ kinh hô.
“Trác… hình như là cái tên này! Tiểu thư biết anh ta sao?”
“Anh ấy bị giam ở đâu? Mau dẫn em đi!” Cả người Lâm Thi Ngữ phát run.
Chị Cúc chần chờ “Thiếu gia nói ai cũng không được đến gần nơi đó!”
“Chị Cúc chị là người hiểu em rõ nhất! Trác Minh Liệt là người vô cùng quan trọng đối với em, cầu xin chị hãy dẫn em đi tìm anh ấy!” Lâm Thi Ngữ khóc.
Thật ra thì chị Cúc rất sợ cô không hề muốn trái lệnh thiếu giá vì trai lệnh anh ta đồng nghĩa với việc chết nhưng dưới thỉnh cầu của tiểu thi cô lại không nhẫn tâm.
“Tiểu thư tôi sẽ dẫn cô đi nhưng cô ngàn vạn lần không thể nói cho thiếu gia !” Chị Cúc nơm nớp lo sợ nói.
“Chị yên tâm em tuyệt đối sẽ không nói!”
Vì vậy chị Cúc dẫn Lâm Thi Ngữ đến nới giam giữ Trác Minh Liệt nhưng cửa giam lại bị khóa.
.” Trác Minh Liệt! Minh Liệt!” Lâm Thi Ngữ lớn tiếng gọi, Trác Minh Liệt đang hôn mê nhưng nghe thấy tiếng của cô thì từ từ thực dậy. Anh dùng hết sức đáp lại với cô một tiếng: ” Thi Ngữ sao lại là em, em có khỏe không?”
Bao nhiêu cảm xúc phức tạp xen lẫn vào nhau như một luồng nhiệt lưu xông thẳng vào hốc mắt, Lâm Thi Ngữ òa khóc.
“Anh chờ em, em tìm cái chìa khóa!”
“Không, đừng, Lâm Thi An sẽ không bỏ qua cho em!” Trác Minh Liệt đứt quãng nói nhưng Lâm Thi Ngữ đã chay đi tìm kiếm. Cô hiểu anh trai mình rất rõ, hai mười mấy năm qua tất cả mọi thứ anh ấy muốn giấu thì đều giấu ở căn phòng trên ban công. Khi còn bé anh giấu cô đồ chơi, kẹo thậm chí là thư tình người khác đưa cho cô. Lâm Thi An, anh của cô đã từng muốn được như là ánh sang mặt trời, trong suốt, rực rỡ cho nên anh mới thích ban công nhất.
Lâm Thi Ngữ ôm một tia hi vọng mở cửa phòng của anh trai ra tìm kiếm ở sau rèm cửa nhưng nơi đó lại rỗng tuếch. Thì ra anh trai thật sự đã thay đổi anh trở nên không tin tưởng bất kể ai, bất cứ chuyện gì.
Nhưng đúng vào lúc cô tuyệt vọng nhất thì lại bất chợt nghe thấy một âm thanh thanh thúy, một chiếc chìa khóa bị rơi xuống đất có lẽ là do bị gió thổi rơi, Lâm Thi Ngữ cực vui mà bật khóc không chỉ bởi vì co thể lấy được chìa khóa cứu Trác Minh Liệt mà con bởi vì cô phát hiện có lẽ bản chất của anh trai không hề thay đổi. . . Nơi này là nhà cũ của cô cho nên dù không thể nhìn thấy nhưng cô vẫn có thể thuận lợi đi đến những nơi quen thuộc.
Run rẩy đẩy cánh cửa, một cảm giác khác thường lập tức ập đến làm cho cổ họng căng lên cô biết Trác Minh Liệt đang ở một nơi nào đó không xa nhưng cô lại không nhìn thấy anh lại càng không biết anh bị thương ở đâu.
” Minh Liệt!” Cô lo lắng gọi “Anh đang ở đâu?”
“Lâm Thi Ngữ anh ở đây, mắt của em sao rồi?” Mặc dù Tuấn Huyên đã nói cho anh biết trước nhưng khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mù lòa của Lâm Thi Ngữ làm anh đau lòng không thôi.
“Em không nhìn thấy” Giọng nói của cô thấp xuống “Anh nói cho em biết anh đang ở đâu?” Gần trong gang tấc nhưng mà lại như xa tận chân trời, bóng tôi vô biên gống như màn ngăn tất cả.
“Ở ngay trước mặt em, đi sang phía bên trai năm bước nữa! Em từ từ tới đây!”
Lâm Thi Ngữ sờ sờ xung quanh nhìn dáng vẻ bất lực của cô, Trác Minh Liệt khổ sở nhắm hai mắt lại. Tại sao ông trời lại không công bằng như thế . Cô chợt trật chân ngãi xuống nhưng lại đúng nằm ở dưới chân anh.
Cô nắm được chân của anh mà giống như là phát hiện được vùng đất mới ” Minh Liệt em tìm được anh rồi ! Nhanh lên một chút có phải anh bị trói hay không em giúp anh gỡ ra rồi sau đó chúng ta lập tức rời đi!” Cô quỳ xuống dưới chân anh cô mò tới mặt của anh lại bông cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi!
” Minh Liệt!” Như chạm phải điện cô lập tức rút tay về ” Minh Liệt em…” Theo bản năng nắm lấy chân của anh lại phát hiện ra vết thương của anh.
“Anh bị thương! !” Lâm Thi Ngữ kinh hô “Là do anh trai của em!”
” Minh Liệt anh mau nói cho em biết, em phải làm như thế nào mới có thể thả anh ra!” Lâm Thi Ngữ không có mạch lạc nói.
“Vô dụng thôi Thi Ngữ, trên người anh, anh trai em đã bố trí hết rồi. Anh trốn không thoát đâu!”
“Có phải có mật mã hay không? Em sẽ giải mật mã! Anh mau nói cho em biết chốt mở ở nơi nào?” Lâm Thi Ngữ trấn định nói.
Trác Minh Liệt nhìn vẻ mặt trấn định của Lâm Thi Ngữ giao chốt mở cho cô. Đôi bàn tay ấm áp kia bây giờ đã trở nên lạnh lẽo.
” Minh Liệt anh hãy kiên nhẫn một chút!” Lâm Thi Ngữ nắm lấy chốt mở dùng trí nhớ của mình để cố phá mã, cuối cùng sau một giờ khóa cũng được phá ra, tất cả xích, gồng trên người Trác Minh Liệt đều rơi xuống.
Bây giờ đã là đêm khuya . Một người mù, một người bị thương làm cho việc đi lại khó khăn hơn, khi đến sân của biện thự Lâm Thi Ngữ bảo Trác Minh Liệt đi về một mình.
” Thi Ngữ hãy đi cùng anh! Anh nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi mắt cho em!” Trác Minh Liệt nắm lấy tay của Lâm Thi Ngữ . Nhưng cô lại rút đi về “Nơi này còn có anh của em, em muốn…” lời còn chưa dứt Lâm Thi An đột nhiên trở lại.
“Các người muối đi đâu vậy, đã khuya lắm rồi đó!”
“Anh!” Lâm Thi Ngữ khẩn trương đứng lên phía trước Trác Minh Liệt “Anh đừng làm tổn thương anh ấy!”
“Lâm Thi Ngữ em không được quên họ của em là Lâm!” Lâm Thi An tức giận em gái kéo ra muội muội “Trác Minh Liệt có phải mày đã nghĩ thông suốt, muốn giao bản kể hoạch A ?” Hắn soi chiếc đèn màu xanh vào trong chiệc Lamborghini, bên trong có một cậu bé bị trói nhìn qua rất giống Mộc Mộc.
“Bây giờ đã tin chưa? Con trai của mày đang ở trong tay tao!”
Trác Minh Liệt khinh thường cười cười “Tôi muốn nói tất cả nhưng ngay cả em gái mình anh cũng nhẫn tâm muốn tôn thương vậy tôi không có lời nào để nói!”
“Các anh đang nói cái gì?” Lâm Thi Ngữ nhạy cảm hỏi, đúng lúc này trong xe chợt truyền đến tiếng gọi mẹ, giọng nói này cực kỳ giống với Mộc Mộc. Nhưng cô không hề biết trên đời này tất cả trẻ em đều gọi mẹ với một giọng như vậy, Lâm Thi Ngữ sốt ruột nên không phân biệt được. Cô thoát khỏi kiềm chế của anh trai lập tức xông đến phía xe ô tô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT