Viêm Liệt nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bắc Đường Yên, trong lòng anh giãy dụa kịch liệt, trong tai vẫn còn quanh quẩn câu nói “cút ra ngoài” của cô, giống như là đang tố cáo tội ác của anh, nhưng mà, anh có lỗi sao, có lẽ anh có chút kích động, nhưng anh không cảm thấy mình có lỗi, bởi vì, mặc kệ là như thế nào, Âu Nhược Nhã đã chết, một sinh mạng trẻ tuổi cứ như vậy mất đi, mặc dù không phải là Bắc Đường Yên trực tiếp giết người, nhưng mà nếu không phải là cô ép thì Âu Nhược Nhã cũng sẽ không chết. . . .

Nhưng mà, nhìn Bắc Đường Yên tức giận như vậy, trong lòng Viêm Liệt lại có chút dao động, trong lúc nhất thời đầu óc anh lại có chút rối loạn, cảm giác như mình đã làm sai ở đâu đó, nhưng lại không biết là đã sai ở nơi nào.

“Yên, anh. . . .” Viêm Liệt mấp máy môi, nói ra hai chữ, liền không biết nên nói gì nữa mới tốt.

Bắc Đường Yên lạnh lùng nhìn anh, cũng không trả lời, cô đang chờ câu trả lời của anh.

“Anh. . . . .” Mấp máy môi lần nữa, Viêm Liệt cảm thấy có chút khó chịu, thái độ lạnh nhạt của Bắc Đường Yên làm anh cảm thấy sợ hãi.

Viêm Liệt không muốn cố gắng nói nữa, anh chỉ nhìn Bắc Đường Yên, mà ánh mắt lạnh như băng của cô vẫn đang đặt trên người Viêm Liệt, không ai nói với ai một câu nào, nhưng lại có thể nghe được tiếng hít thở có chút gấp gáp c%

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play