Phỉ Vô Thuật ném ra một câu một trăm tám mươi tờ, không chỉ chọi ngất một mình Thiết Nhai, mà ngay cả Angeral, cũng hơi há miệng, vẻ mặt mờ mịt__ đây là nghe lộn phải không?
Cuối cùng, người phản ứng lại đầu tiên là Agee.
Hắn nhảy khỏi sô pha, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ Phỉ Vô Thuật, vẻ mặt tức giận: “Thằng nhóc cậu đừng thấy Ange dễ nói chuyện liền được một tấc lấn một thước mở mồm sư tử chứ!” Một câu gào thét không mang có dấu câu.
Phỉ Vô Thuật rất bình tĩnh co người, tránh bị nước miếng phun tới, vô tội nhìn hắn, bày vẻ nghi hoặc hoàn toàn không hiểu nổi bọn họ giật mình như vậy làm chi: “Không được sao?”
Tên này làm sao có thể da mặt mày như vậy? Agee rất muốn gào lên hỏi ngược một câu: cậu cảm thấy được sao! Nhưng sau khi hoàn hồn, Angeral mở miệng: “Đương nhiên có thể.” Hắn mỉm cười, “Nhưng phải chuẩn bị một chút thời gian, tối nay tới lấy được không?”
Phỉ Vô Thuật chịu đựng ánh mắt nóng cháy của mọi người, trấn định gật đầu: “Cảm ơn.” Ánh mắt y nhìn Angeral, cũng bớt đi một chút xa lạ__ tên này tuy nhìn có hơi quá mức thuần lương, nhưng người vẫn rất tốt.
Nhưng trải qua một cơn sóng nhỏ Phỉ Vô Thuật, không khí trong phòng dần trở nên nhẹ nhõm thoải mái, đặc biệt là mấy fan Thiết Nhai, coi như đã thả lỏng được, không còn cứng đờ nữa.
Phỉ Vô Thuật đạt được mục đích rồi cũng không mở miệng nữa, dù sao nhóm Thiết Nhai thảo luận ca khúc nào cuộc biểu diễn nào hoạt động từ thiện nào cùng những thứ liên quan tới Angeral, y đều đầu đầy sương mù, hoàn toàn không hiểu được.
Thế là mấy học viên năm cao ban đầu còn oán niệm Phỉ Vô Thuật, sau đó, trong lòng tràn đầy cảm kích với Phỉ Vô Thuật__ tên năm nhất này là cố ý phải không? Giúp bọn họ cởi mở bầu không khí, kéo gần quan hệ, chế tạo cơ hội mở miệng nói chuyện? Tóm lại, năm nhất tên Phỉ Vô Thuật này thật sự quá giúp ích!
Vì Angeral bình dị dễ gần, một đám người lịch sự lại nhiệt tình giao lưu với nhau, cho đến khi Agee nhịn không được nhắc nhở mọi người, thời gian ngủ trưa của Angeral đã bị bọn họ phá hỏng, mấy người mới xin lỗi lại luyến tiếc không nỡ cáo từ ra về.
Phỉ Vô Thuật đã nghe tới buồn ngủ từ lâu, vừa rời khỏi phòng Angeral, không đợi mấy người Thiết Nhai tán dương mình một phen, y đã rút về phòng ký túc xá, ngã lên giường, cuốn chăn lên, rồi quả đoán khò khò__ không thể lên mạng không thể tới tinh hệ Hà Việt, y còn có thể làm gì sao?
Còn về huấn luyện?
__ Ha, vừa nghĩ tới suốt năm ngày không thể quấy rối Tiểu Dực Dực, hiện tại y liền cảm thấy toàn thân vô lực.
Đã tới tối.
Phỉ Vô Thuật không phải bị đói tỉnh, mà bị ồn tỉnh__ y không cài đặt cả phòng cách âm, vì thế khi có người tới, trí não của phòng sẽ máy móc nhắc nhở liên tục, cường ngạnh quấy nhiễu mộng đẹp của y.
Hồi tưởng lại nội dung giấc mộng, Phỉ Vô Thuật đáng ngờ ho vài tiếng, ánh mắt phiêu loạn khắp nơi, lúng túng cào mái tóc rối mù, nhanh chóng chạy ra mở cửa, giống như muốn ném bỏ cái gì.
Ngoài cửa là một binh sĩ trẻ tuổi, mặt không biểu cảm khiến Phỉ Vô Thuật nghiêm trọng hoài nghi mấy binh sĩ liên bang này đều là từ một khuôn gia công trong cùng một công xưởng mà ra.
“Nên ăn cơm tối sao?” Phỉ Vô Thuật chớp mắt, nở nụ cười tươi, “Cái này cũng phải thông báo tận nơi sao? Các anh thật tri kỷ mà.”
Binh sĩ trẻ tuổi mắt thẳng nói: “Angeral bảo tôi truyền lời__ chữ ký cậu muốn đã chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy.” Truyền lời xong, binh sĩ dứt khoát quay người đi.
Ý ý, cơm tối đâu?
Phỉ Vô Thuật sờ bụng, nghĩ nghĩ, cũng bước ra ngoài, tùy tiện đóng cửa lại.
Trước đi lấy chữ ký, sau đó trực tiếp đi ăn cơm tối. Y quyết định như vậy.
Buổi trưa mới rời khỏi đó, bây giờ lại đi, liền quen đường quen lối.
Khi tới cửa, nghĩ tới Angeral tốt tính chấp nhận yêu cầu vô lễ như vậy của mình, Phỉ Vô Thuật cũng hiếm khi lịch sự một lần. Đưa tay ấn lên chuông cửa cho khách, mở miệng: “Ange, tôi là Phỉ Vô Thuật, có thể vào không?”
Y vừa dứt lời, cửa phòng đã lặng yên trượt mở.
Trong phòng không mở đèn, hoàn toàn tăm tối.
Phỉ Vô Thuật đứng ở cửa ngay lúc cửa mở ra, đột nhiên cảm thấy một cơn ác ý sắc như dao, kích thích tới mức nổi đầy da gà. Đi nhanh! Rời khỏi chỗ này! Tế bào toàn thân đều run rẩy điên cuồng cảnh báo cho y tin tức này, y lập tức căng cứng cơ thể, tinh thần lực vô thức nhanh chóng vận chuyển, lực chú ý tăng lên tới trăm phần trăm, cảnh giác nhìn căn phòng tối thui, chân thì không chút do dự thuận theo trực giác của mình, lùi ra sau.
Nhưng trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng rên rỉ yếu ớt, khiến bước chân đang lùi khựng lại.
__ Âm thanh này, là Angeral!
Angeral xảy ra chuyện?
Phỉ Vô Thuật lập tức ngừng lui lại, y nhíu mày, bất an trong lòng vẫn đang không ngừng mở rộng, trực giác đang cảnh báo y nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Nhưng tại nơi được y phán đoán là nguy hiểm, lại có người bạn đã được y công nhận, không rõ an nguy.
Y bước vào trong phòng.
Nếu lúc này ly khai, y không phải là Phỉ Vô Thuật nữa.
Vào phòng, mở đèn, căn phòng đột nhiên sáng bừng. Phỉ Vô Thuật không thích ứng híp mắt lại, ánh mắt nhanh chóng đảo qua khắp phòng, tìm kiếm bóng dáng Angeral.
Ánh mắt dừng trên sô pha, y nhìn thấy người muốn tìm.
Angeral nửa người trên nằm trên sô pha, nửa người dưới thì ở dưới đất, mái tóc dài bạc trắng rối loạn xõa tung, mắt nhắm chặt, thống khổ nhíu mày, dưới ánh đèn sáng trắng, tựa như một thiên sứ rơi xuống phàm gian gặp phải khổ nạn.
“Ange.” Phỉ Vô Thuật bước vội qua, trước đỡ người lên sô pha, sau đó nhanh chóng đảo mắt nhìn toàn thân Angeral, sau khi xác định không có bất cứ vết thương nào, đưa tay vỗ mặt Angeral, “Này, anh làm sao vậy?”
Angeral vẫn còn một chút ý thức, hắn mông lung mở mắt ra một đường kẽ, trong con mắt xanh khổng tước mang chút hơi nước: “… Phỉ… Vô Thuật?”
“Là tôi.” Xác định người còn ý thức, Phỉ Vô Thuật bớt lo lắng, thế là cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt trong lòng nhanh chóng chiếm lĩnh địa vị chủ đạo, y thấp giọng nói: “Tôi dẫn anh rời khỏi chỗ này trước.” … Bất kể xảy ra chuyện gì, lát nữa hãy nói, hiện tại quan trọng nhất là ly khai!
Y ôm Angeral lên, vội vã đi ra ngoài__ chết tiệt! Cái tên mặt quan tài luôn trưng vẻ có tôi tuyệt đối không vấn đề Tô Việt đó rốt cuộc đi đâu rồi? Người bảo vệ Angeral đâu?!
Y bước khỏi cửa phòng, quay người qua, sau đó nhìn thấy ở cuối hành lang người mà mình đang phỉ nhổ chửi rủa trong lòng lúc này__ Tô Việt.
Sang lưng Tô Việt đi theo nhóm binh sĩ quân phục thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt đi về phía này.
Nhìn thấy Tô Việt, Phỉ Vô Thuật đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, tuy Tô Việt nghiêm túc cứng nhắc một chút, nhưng vì điểm này cực kỳ giống ai kia, y vẫn cảm thấy khá là thân cận. Hơn nữa người như Tô Việt, càng nghiêm túc hà khắc, liền càng khiến người ta có cảm giác tin tưởng đáng dựa. Y mở miệng oán trách: “Anh còn nói chúng tôi chỉ có công phu vẻ ngoài? Bảo hộ bên anh lại tốt đến đâu chứ?”
Tô Việt không nói gì, mà trực tiếp đi tới trước mặt họ, nhìn vào mắt y, lúc này mới nghiêm túc nói từng chữ: “Có người tố cáo cậu, muốn gây bất lợi cho Angeral. Hiện tại, xin cậu trả lời, cậu đã làm gì Angeral? Muốn dẫn cậu ấy đi đâu?”
“Tố cáo tôi?” Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi, “Tôi làm gì Ange?” Sắc mặt y nghiêm lại, nghiêm túc nói, “Anh đang kể chuyện sao, đại tá Tô Việt?”
“Người tố cáo cậu, là hộ vệ cận thân của Angeral.” Tô Việt nghiêng người, để lộ ra người nằm trên cáng cứu thương được hai binh sĩ sau lưng nâng tới, đó đã là một thi thể, là một người đàn ông trẻ tuổi, toàn thân trên dưới đầy máu, thân thể cứng đờ, hai mắt nhắm chặt, gương mặt trẻ tuổi rất quen thuộc, Phỉ Vô Thuật hơi nhớ lại một chút, liền bừng tỉnh__ đây không phải binh sĩ trẻ tuổi vừa rồi tới phòng ngủ của y, báo y tới lấy chữ ký Angeral sao?!
Y sửng sốt, mới chỉ hơn mười phút ngắn ngui mà thôi, một sinh mạng vừa rồi còn đứng trước mặt y, lúc này đã không còn mở mắt ra được nữa?
Tô Việt vẫn luôn quan sát vẻ mặt biến hóa của Phỉ Vô Thuật, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Phỉ Vô Thuật, trầm giọng nói: “Cậu ta bị ném vào phòng để đồ, hung thủ đại khái không ngờ cậu ta vẫn có thể chống đỡ một hơi cuối cùng, bò ra khỏi phòng.”
“Cậu ta nói, hung thủ là cậu.” Tô Việt cứng nhắc nói, “Cậu còn có gì chuẩn bị giảo biện sao?”