Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Quyển 3 - Chương 87: Một người một câu chuyện 3


...

trướctiếp

Ở cổng trường, Angeral vẫn chưa bước xuống xe, chỉ có người đại diện của hắn Agee xuống chào hỏi, rồi lại trở lên xe.

Giáo quan Văn và mấy người đưa mắt nhìn xe chạy vào trong, sau đó đầu tiên là Adolf nhảy ra: “Đừng nói đến sờ tay, ngay cả mặt ông cũng chưa nhìn thấy được nha!”

“Sờ tay?” Giáo quan Văn quay đầu nhìn hắn, ngoài cười trong không cười, “Cậu có biết có bao nhiêu họng súng bắn tỉa vừa rồi nhắm vào đầu chúng ta không?”

Adolf sờ đầu mình: “Hiện tại không phải vẫn tốt sao.”

“Nếu cậu sờ rồi, thì sẽ không tốt nữa.” Giáo quan Văn chậm rãi nói. Trong mắt quân nhân liên bang bảo vệ, Angeral cũng là không thể khinh nhờn__ đặc biệt là bị loại phần tử dung tục như Adolf này.

“Tôi thì chẳng có chút hứng thú nào với anh ta.” Phỉ Vô Thuật nhịn không được ngáp một cái, lau nước mắt ứa ra, buồn ngủ chớp mắt, “Dậy quá sớm, tôi về phòng ngủ chợp mắt bù chút. Như vậy sẽ không bị nổ đầu chứ?”

Giáo quan Văn lập tức phủ quyết: “Chính chủ đã tới rồi, cậu không đi bảo vệ còn làm gì?”

Phỉ Vô Thuật mắt lèm nhèm nhìn hắn: “Thầy bảo chúng tôi từ sáng sớm ra đây đợi, đợi người tới rồi, kết quả ngay cả mặt người ta cũng không nhìn thấy.” Cậu chậm rãi nói, “Dù sao hiện tại đi theo, cũng vẫn không thấy được người thật phải không? Còn nói bảo vệ gì chứ, đừng giày vò chúng tôi nha.”

“Các cậu nói có đi không?” Giáo quan Văn nhìn sang các năm cao, “Đây là giày vò?”

Một đám nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ rất vui vẻ đi.

“…” Phỉ Vô Thuật câm nín, mấy người này đi vì là người bảo vệ, hay đi vì là fan của Angeral vậy?

“Cậu thì sao?” Giáo quan Văn thỏa mãn gật đầu, sau đó nhìn Phỉ Vô Thuật, “Đây là đại biểu cho trường học…”

Không kiên nhẫn nghe xong một đống đạo lý lớn của giáo quan Văn, Phỉ Vô Thuật kiên định: “Không đi.”

“Vậy thì hết cách rồi.” Giáo quan Văn bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Năm mươi học phần!”

“… Tôi đi!” Phỉ Vô Thuật nhẹ gầm một tiếng, khó trách ông già không học ở học viện thủ đô, cái ông đó rất thông minh, vào trường rồi đủ loại quy củ, thật khiến người ta không chịu nổi.

“Vậy thì đi thôi.” Giáo quan Văn liếc Adolf bên cạnh, “Lần này đừng đi theo.” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Nếu không chưa đến lượt tôi, đã có người ném cậu ra ngoài trước.”

Adolf không tin tà quyết đi theo.

Nửa tiếng sau, Phỉ Vô Thuật đồng tình nhìn Adolf bị một người đàn ông mặc quân trang cao to xách cổ ném ra xa___ giá trị võ lực chênh lệch tuyệt đối!

Anh quân trang quay người lại, giới thiệu với họ: “Tô Việt, các cậu có thể gọi tôi là đại tá Tô.”

Hắn có một gương mặt anh tuấn, nhưng vẻ mặt lại quá cứng, cho người ta cảm giác nghiêm khắc khó tiếp cận.

Phỉ Vô Thuật nỗ lực khiến mình trông có vẻ tinh thần một chút, phái biết ứng phó với loại người nghiêm chỉnh nghiêm túc thế này, trước giờ y đều không giỏi lắm… ừm, trừ Tiểu Dực Dực.

Quả nhiên, câu tiếp theo của hắn chính là lạnh lẽo: “Các cậu chỉ có chút công phu ngoài mặt, chuyện bảo vệ Angeral sẽ do quân đội chúng tôi tiếp nhận, hy vọng các cậu có thể an phận thủ thường, đừng quấy nhiễu hành động của quân đội.”

Dưới biểu tình căm phẫn của mấy vị năm cao, Phỉ Vô Thuật đặc biệt nổi bật nghiêm túc đáp: “Nhất định làm được, đại tá Tô.” Cầu còn không được, đại tá Tô!

“Để tránh tin tức về Angeral bị tiết lộ ra ngoài, xin tạm thời giao máy thông tin cho quân đội chúng tôi bảo quản.” Tô Việt vung tay, liền có một đội binh sĩ nghiêm túc nghiêm trang bước vào, đợi thu máy thông tin, “Sau khi kết thúc thời gian năm ngày biểu diễn, máy thông tin sẽ được trả lại.”

Phỉ Vô Thuật nghe ra được ẩn ý trong đó: “Nói như vậy, trong năm ngày này, tự do hoạt động của chúng tôi bị giới hạn?”

“Ở bên cạnh Angeral.” Tô Việt không cho phản bác nói, “Nghiêm cấm bất cứ tiếp xúc nào với người ngoài, nghiêm cấm tự tiện rời khỏi phạm vi giám sát, nghiêm cấm dùng các loại phương pháp liên lạc với người ngoài, nghiêm cấm…”

Phỉ Vô Thuật bị một đống nghiêm cấm ném cho đầu choáng mắt hoa, cuối cùng yếu ớt hỏi: “Vậy trò chơi thì sao?”

“Nghiêm cấm dùng các loại phương thức liên lạc với người bên ngoài, vừa mới nói.” Tô Việt nghiêm túc nói, “Trò chơi cũng là một loại phương thức liên lạc.”

“Tôi có thể xin rút lui?” Phỉ Vô Thuật vô tội nhìn hắn, muốn chia cách với Tiểu Dực Dực năm ngày à, năm ngày! Vạn nhất Tiểu Dực Dực lo lắng cho y thì sao?

Tô Việt đảo mắt nhìn y: “Nếu như giáo quan của các cậu đồng ý.”

“…” Phỉ Vô Thuật nhìn sang gương mặt cười như không cười của giáo quan Văn, trong đầu tự động hiện lên bốn chữ lớn__ năm mươi học phần! Sau đó lặng lẽ nuốt lời muốn nói xuống.

Y thỏa hiệp, cười hì hì nói: “Trước khi thu máy thông tin, để tôi dặn dò chút hậu sự?”

Phỉ Vô Thuật không ứng phó nổi với loại người nghiêm túc như Tô Việt, mà đối ngược, Tô Việt đối với loại nhân vật tươi cười ngoài mặt như Phỉ Vô Thuật cũng không thể nắm chuẩn, hắn nhíu mày: “Chỉ có thể cho một người, ở đây.”

Miệng oán trách đúng là không nể tình người, y gọi vào số thông tin của Lallot, mấy giây sau, mặt Lallot xuất hiện trên màn hình, bối cảnh là biển hoa tươi nở rộ__ thật đúng là bối cảnh thích hợp với Lallot.

“Vô Thuật?” Lallot sau khi nhìn thấy rõ một đống chế phục quân đội đứng sau lưng Phỉ Vô Thuật, nụ cười trên mặt trở nên bất đắc dĩ, “Cậu lại gây phiền toái gì rồi?”

“…” Phỉ Vô Thuật cảm thấy rất vô tội.

“Tôi là đại biểu năm nhất được chọn ra bảo vệ Angeral…” Phỉ Vô Thuật ngừng một chút, phủi tay nói, “Sẽ gặp phải loại đãi ngộ nào, Lallot cậu chắc hiểu rõ đúng không?”

Lallot bừng tỉnh, thân phận địa vị của Angeral đặc biệt đặc thù, cư trú ở đâu nếu bại lộ ra, tất nhiên sẽ dẫn tới náo loạn. Với mấy người không phải quân đội như nhóm Phỉ Vô Thuật, tính trung thành và kỷ luật không đạt được bảo đảm, vì đề phòng bọn họ trong lúc vô ý tiết lộ tin tức, sẽ cách ly họ với ngoại giới, đó là điều tất nhiên.

“Cho nên, Lallot, cậu đi thông báo với vị đó nhà tôi một tiếng.” Phỉ Vô Thuật nở nụ cười sáng lạn, “Đừng lại lo lắng quá mà tới tìm tôi! Ông không sao, anh ta yên tâm mà du hành tinh tế là được.”

“Ừm.” Lallot gật đầu, cậu phơi vẻ mặt hạnh phúc đó ra là cho ai xem?

Phỉ Vô Thuật dứt khoát ngắt liên lạc, sau đó sảng khoái cởi máy thông tin, ném cho binh sĩ đợi một bên, nghênh ngang hếch cằm: “Nè, giữ cho tốt, máy thông tin của tôi mắc lắm đấy, bán anh cũng mua không nổi đâu.”

Binh sĩ mặt vô cảm nhìn y một cái, quay người đi.

Phỉ Vô Thuật nhún vai, cho nên nói, loại người thiếu hụt biểu cảm nghiêm túc như cục đá này là vô vị nhất__ đương nhiên, vẫn trừ Tiểu Dực Dực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp