Khi đang ra khỏi phòng sách, Tô Đường đột nhiên nhớ tới tin tức nhận được trước đó, vốn dự định nói cho thiếu tướng, kết quả khi nhận được tin trùng anh hắc tinh bị cướp mất, dưới chấn động thế mà quên mất tin tức trước đó.
Hắn dừng bước, quay sang Hastings: “Thiếu tướng, điểm đặt chân của Phỉ Vô Tranh đã tra được, dư đảng thủ hạ của Hồng Ưng tìm được cậu ta, trước mắt đang ở trong khách sạn Hồng Nguyệt. Tuy không phát hiện ai khác xung quanh, nhưng tôi dám khẳng định, nhân viên tình báo của Mạc gia đã mai phục xung quanh họ.”
Nếu họ động thủ, người Mạc gia có lẽ sẽ không rút tay bàng quan.
Hastings không do dự: “Cậu ta biết quá nhiều, nhưng cậu ta đã không còn tác dụng.”
Họ không ôm hy vọng gì quá lớn với tác dụng của Phỉ Vô Tranh trong chuyện mưu đoạt Phỉ gia. Phỉ Vô Tranh với họ mà nói, chỉ là một con rối ngoài mặt, dưới tình huống Phỉ Đồ và Phỉ Vô Thuật đều không còn, sẽ do cậu ta tới nắm quyền Phỉ gia, mới không dẫn tới phản ứng cường liệt của Mạc gia và nhà Caesar. Tác dụng của Phỉ Vô Tranh, chỉ có vậy mà thôi. Giải quyết Phỉ gia, không phải dựa vào những tên gọi là nhân mạch mà Phỉ Vô Tranh tự cho là đã trả giá lớn để giành lấy đó, mà là dựa vào lực lượng quân đội khổng lồ.
Nếu hôm nay Phỉ Vô Tranh đã không còn giá trị đó, lại dính đến quá nhiều bí mật của họ, vậy kết quả đã định sẵn rồi.
Tô Đường nhíu mày: “Thuộc hạ đã biết.”
Hắn lui ra khỏi phòng.
___ Phải động thủ rồi đúng không?
Lại một lần nữa giao thủ với Mạc Sinh, hắn rất mong đợi, chỉ là phần thưởng là cái tên Phỉ Vô Tranh kia, khiến người ta cảm thấy đặc biệt nhàm chán.
Mà Mạc Sinh ở học viện thủ đô gần như đồng thời nhận được tin__ “Phỉ Vô Tranh đã hội họp với dư đảng của Hồng Ưng ở khách sạn.”
Mạc Sinh dứt khoát trốn lớp, co trong ký túc xá yên tĩnh chờ chuyện phát triển, hắn dám đánh cược, thủ hạ của tên Tô Đường kia cũng đã biết được tung tích của Phỉ Vô Tranh, nói không chừng đang âm thâm theo dõi, chờ đợi thời cơ động thủ.
Tuy rất không muốn bảo vệ Phỉ Vô Tranh, nhưng nếu chú Phỉ đã muốn Phỉ Vô Tranh được sống, vậy thì hắn sẽ không để Phỉ Vô Tranh chết trong tay Tô Đường.
Dưới sự giúp đỡ của tàn đảng Hồng Ưng, Phỉ Vô Tranh có lẽ rất nhanh sẽ rời khỏi tinh cầu thủ đô, hắn sẽ tăng thêm bảo vệ suốt quá trình, còn về bảo hộ về sau, đó chính là chuyện của Phỉ gia. Mà trong quá trình này, Tô Đường tất nhiên sẽ nơi nơi quấy nhiễu ý đồ ám sát, điều hắn phải làm, chính là cản trở Tô Đường xuất thủ.
Dưới thực lực tương đương, tranh chính là khoảnh khắc ai sẽ buông lỏng, ai sẽ thiếu cảnh giác.
Mạc Sinh mỉm cười với màn hình tỏa ra ánh sáng xanh u, mắt hoa đào cong lên, ông đây tinh thần lực cấp tám, anh chọi lại tôi?
Tô Đường trong phòng thí nghiệm, sờ cằm cười nhẹ, nghe nói thiên tài Mạc gia là tinh thần lực cấp tám, chỉ đáng tiếc chênh lệch nghiêm trọng, thể thuật chỉ có cấp ba… bào mòn thời gian dài, tinh thần lực không mệt mỏi, vậy thân thể thì sao? Thiếu gia Mạc gia đừng để mệt tới phải liệt giường vào bệnh viện đấy.
Hắn gõ bàn phím ảo, phát ra một chuỗi chỉ lệnh, bên tấn công luôn sẽ có phần linh hoạt hơn bên phòng thủ, muốn xuất kích là xuất kích, muốn nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, cứ để hắn thoải mái quấy rối nhân viên tình báo Mạc gia một chút vậy.
Mà Phỉ Vô Tranh đang ở trong khách sạn Hồng Nguyệt cùng đám người dư đản của Hồng Ưng, không biết từng lời nói từng hành động của mình, đã toàn bộ bại lộ trong mắt hai tốp người mai phục xung quanh khách sạn.
Phòng khách sạn này, là Hồng Ưng lúc mới tới tinh cầu thủ đô đã bí mật đặt, thời gian đặt suốt một năm, còn báo với người khách sạn, không có dặn dò không được tùy ý đi vào phòng của hắn. Hắn lưu lại chỗ ở tương tự thế này ở rất nhiều nơi trên tinh cầu thủ đô, vốn là dùng để cho thỏ khôn ba hang, không ngờ đến cuối cùng, vậy mà trở thành nơi ẩn nấu cho Phỉ Vô Tranh.
Thủ hạ của Hồng Ưng là hải tặc của đoàn hải tặc Hắc Sát tàn dư năm đó, họ phân bố rải rác ẩn trên tinh cầu thủ đô, cho dù là người bên phía Hastings, cũng không thể trong một lúc thả lưới tóm gọm nhóm hải tặc gian xảo tàn nhẫn này.
Còn lại năm người may mắn sống sót, dùng thủ pháp của mình tìm nhau, rồi bắt đầu tìm kiếm tung tích Phỉ Vô Tranh.
Họ cho rằng dù lão đại Hồng Ưng đã chết, ông nhất định cũng sẽ bảo vệ tốt Phỉ Vô Tranh. Vì Phỉ Vô Tranh, là con của thủ lĩnh Lei trước kia của họ.
Cuối cùng, họ tìm được Phỉ Vô Tranh chỉ còn một hơi thoi thóp trong căn phòng ở khách sạn Hồng Nguyệt.
Phòng là phòng xa hoa, thiết bị y tế cũng có đầy đủ. Phỉ Vô Tranh chỉ là xuất huyết bên trong nghiêm trọng, dưới thiết bị y tế đỉnh cao, rất nhanh đã hồi phục trở lại. Trong thời gian này, dưới sự chăm sóc của năm người, cậu dần hồi phục khỏe mạnh.
Sau khi Phỉ Vô Tranh hồi phục, mấy người liền bắt đầu thảo luận nên làm sao rời khỏi tinh cầu thủ đô, tại đại bản doanh của Hastings, họ ở thêm một ngày sẽ thêm một ngày nguy hiểm.
Hơn nữa… họ không hẹn mà cùng nhìn sang Phỉ Vô Tranh ngây ngơ xuất thần ngồi trên sô pha, thở dài không nỡ, tuy thân thể đã hồi phục, nhưng đứa trẻ này từ sau khi tỉnh lại, vẫn luôn là bộ dạng đó, biết nghe lời biết ăn cơm biết ngủ, nhưng chính là không mở miệng, giống như tâm tư sớm đã bay xa, không còn ở đây nữa.
Nếu không phải đám anh em bọn họ ban đầu rơi vào tay Fernan, nếu không phải lão đại Hồng Ưng vì cứu họ mà phải thỏa hiệp với gia tộc Fernan, vậy đứa trẻ này hiện tại nên có bộ dáng nào?
Lão đại Lei ban đầu vì anh em, dính phải cạm bẫy của đối thủ mà chết. Mà con của lão đại Lei, lại không được họ đối đãi đàng hoàng.
Năm người nhìn nhau một cái, trong mắt lộ ra hổ thẹn và tự trách nặng nề, sau đó biến thành kiên định__ bất luận thế nào, nhất định phải để Vô Tranh sống sót rời khỏi tinh cầu thủ đô, họ thiếu nợ đứa trẻ này nửa đời trước, tuy đã không cách nào bù đắp, nhưng thời gian còn lại của đứa trẻ này, họ phải bảo vệ thật tốt!
“Mười ngày sau, xuất phát.” Người đàn ông đứng đầu thận trọng nói, “Luôn chuẩn bị sẵn sàng sẽ đồng quy vu tận với kẻ truy kích!”
Mạc Sinh trong ký túc xá nhẹ cười, chỉ cần bảo vệ họ thêm mười ngày… nhưng cứ yên tâm đi, mấy kẻ truy kích kia, Mạc gia sẽ vì họ gặp một cản một, cho họ đi trót lọt, hy vọng vĩnh viễn đừng xuất hiện trong tầm mắt hắn làm hắn buồn nôn nữa.
Tô Đường gõ gõ mặt bàn lạnh lẽo trong phòng thí nghiệm, mười ngày… sao? Hắn liếm khóe môi, chậm rãi cười, thời gian rất tốt đấy…
Đối với Mạc Sinh và Tô Đường thời thời khắc khắc âm thầm tiến hành đối chiến vô thanh, mỗi phút mỗi giây trong mười ngày này đều dài thêm, mỗi một cái chớp mắt có lẽ chính là thời cơ đột phá. Nhưng đối với Phỉ Vô Thuật một thân vô sự nhẹ nhàng mà nói, mười ngày có thể nói là trôi qua rất tốt, ngáp một cái, cứ thế mà qua.
Đương nhiên, đối với Adolf mà nói, mười ngày này tự nhiên là vô cùng thống khổ nhưng lại khiến hắn không thể không vui vẻ.
Từ khi Phỉ Vô Thuật tùy tùy tiện tiện ném cho hắn một bộ bí thuật nghe nói là tu luyện tinh thần lực, tuy ngoài mặt nói không tin, nhưng hắn vẫn len lén bắt đầu lặng lẽ tu luyện. Hiệu quả rất dễ thấy, một buổi sáng, kẻ trước giờ luôn lười biếng không dậy nổi thế mà tinh thần phấn chấn nhảy xuống giường, trực tiếp nhào lên giường Phỉ Vô Thuật.
Phỉ Vô Thuật mới vừa cùng Tần Dực nói tối mai gặp lại, từ tinh hệ Hà Việt rút tinh thần thể về, liền gặp phải thái sơn áp đỉnh của Adolf gần đây đã mọc ra không ít thịt.
“Adolf!” Phỉ Vô Thuật co chân đá người ra, tâm tình tốt sáng sớm lập tức không còn, “Cái tên nhà cậu lại quậy trò quỷ gì với ông hả?!”
“Chỉ cách có chút xíu! Chỉ một chút xíu nữa thôi tinh thần lực của ông đã là cấp bảy rồi!” Khóe môi Adolf gần như kéo tới tận mang tai, hận không thể nhào tới ôm Phỉ Vô Thuật hung hăng mà hôn, “Cái trò bí thuật mà cậu cho tôi quá có ích luôn!”
Phỉ Vô Thuật lười biếng nhướng mày: “Còn tưởng cái gì chứ, chuyện này à, tôi đã nói lâu rồi mà, nâng cao tinh thần lực chẳng qua chỉ thế, rất đơn giản.” Y chậm rãi bổ sung, “Ông lập tức lên cấp tám rồi.”
Adolf cười hề hề, tâm tình cực tốt: “Không cần tới một năm, ông cũng sẽ cấp tám!”
“Ừ ừ tôi biết, một mình cậu chậm rãi hưng phấn đi.” Phỉ Vô Thuật phô diễn ứng phó một câu, ngã lên giường, hiện tại mới năm sáu giờ, cơm sáng còn chưa có chỗ ăn, y ngủ thêm chút.
“Nè nè! Cậu đừng ngủ mà!” Adolf nhào lên lắc y, “Cậu quên hôm nay là ngày gì sao?!”
Phỉ Vô Thuật hé mắt ra một đường kẽ: “Ngày gì? Sinh nhật cậu?”
“Còn quan trọng hơn cả sinh nhật của ông nữa!” Adolf nghĩ nghĩ, thông minh đổi cách nói, “Ngày quyết định sống chết năm mươi học phần của cậu!”
Phỉ Vô Thuật sửng sốt, cuối cùng nhớ lại, xé họng la: “Má nó!”
“Nhớ ra rồi?” Adolf ôm tay chỉ thị như đại gia: “Còn không mau đi chỉnh lý ăn diện?”
Phỉ Vô Thuật hoàn toàn không còn buồn ngủ, vung đấm vào mắt Adolf: “Xin lỗi, trợt tay.” Tâm tình không vui, tìm người phát tiết là tất yếu.
Mấy ngày nay đã quên mất chuyện này, chuyện buồn bực như vậy, y cũng không có nhắc tới với Tiểu Dực Dực.
“Cậu có thể đổi cách nói không?” Adolf che mắt ai oán nói, “Đổi cách nói tôi sẽ tin.”
Phỉ Vô Thuật đổi cách nói thật: “Nhìn cậu ngứa mắt, ông cố ý đấy.”
“…” Hắn tin rồi.
Không ngủ nổi nữa, y dứt khoát thức dậy xách Adolf đi rèn luyện buổi sáng.
Đổ một thân mồ hôi, đi ăn bữa sáng, sau đó liền tới phòng làm việc của giáo quan Văn. Adolf tự nhiên là theo sát Phỉ Vô Thuật, có thể có cơ hội nhìn thấy Angeral ở khoảng cách gần, hắn không thể bỏ qua.
Giáo quan Văn hiếm khi y quan chỉnh tề ngồi nghiêm trong phòng làm việc giả văn nhã, Adolf vào, thấy bộ dạng này của giáo quan Văn liền không nể mặt “phụt” một tiếng bật cười: “Giáo quan Văn bộ dạng của thầy thế này quá văn nhã bại hoại rồi!”
Mấy bạn học ngồi trong phòng làm việc của giáo quan Văn đều phát ra tiếng “phụt phut” nhịn cười, giáo quan Văn đen mặt.
Phỉ Vô Thuật vỗ một cái lên đầu Adolf, đánh cho người lảo đảo, cười nói: “Tên này bị mù chữ, không dùng được thành ngữ, cậu ta muốn nói là mặt người dạ thú.”
“Phụt ha ha ha…” Một đám đàn anh đàn chị tuổi hơi lớn cười tới ngã trước ngã sau trong sắc mặt đen thui của giáo quan Văn, nhịn không nổi rồi ha ha.
Giáo quan Văn hung tợn trừng mắt Adolf và Phỉ Vô Thuật trước cửa một cái, không hảo khí nói: “Còn không mau vào đây!” Hắn không tính toán với hai tên mù chữ này.
“Đây là đàn anh đàn chị từ năm hai tới năm sáu.” Giáo quan Văn chỉ mấy người đang cười ngã nghiêng, giới thiệu với Phỉ Vô Thuật, “Giống cậu, mấy người họ là đại biểu do mỗi năm chọn ra, sẽ đại diện trường học, tham gia vào đội hộ vệ Angeral.” Hắn nhìn sang Adolf: “Còn cậu, tôi không nhớ năm nhất có hai đại biểu.”
Adolf cười gượng.
Bỏ lại Adolf không quản, Phỉ Vô Thuật cười hi hi vẫy tay với mấy người kia.
Mấy người rõ ràng đều biết y, dù sao mới khai giảng đã chơi một trận quyết đấu. Đặc biệt là đại biểu năm hai, cùng năm với đám người Bruce khiêu chiến Phỉ Vô Thuật, đối với năm nhất khiến bạn học chịu thiệt, đã hiếu kỳ rất lâu rồi.
Phỉ Vô Thuật chui vào đám đại biểu, không bao lâu đã thân quen với họ.
Mà Adolf thì sống chết bám trên khung cửa, một bộ quyết không lùi một bước.
Giáo quan Văn co giật khóe môi, hàng này thật phiền phức!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT