Khi vào tinh hệ Hà Việt, Phỉ Vô Thuật theo thói quen trước yên tĩnh đánh giá hoàn cảnh xung quanh, vẫn là trong tinh hạm của Tiểu Dực Dực. Nơi này là… phòng ngủ?
Tinh thần lực chuyển đổi, liền nhìn thấy Tần Dực nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, người đàn ông tóc đen da trắng ngủ rất trầm rất yên tĩnh, lông mi rậm lặng lẽ phủ lên mắt, một vòng thâm dưới mắt cứ như bóng đổ do lông mi tạo ra.
Nhưng đó không phải là bóng đổ.
Phỉ Vô Thuật biết, Tiểu Dực Dực mấy ngày gần đây quên ăn quên ngủ thế nào, ngày đêm không nghỉ thế nào để nghiên cứu bệnh tình ông già, liên tục thất bại rồi không ngừng thử nghiệm phương thuốc, cực khổ đến mức ngay cả người cường hãn như Tiểu Dực Dực cũng không thể ngăn cản được mệt mỏi tiều tụy dần.
Sau khi hoàn thành thuốc giải, cuối cùng chịu nằm xuống nghỉ ngơi sao?
Phỉ Vô Thuật yên lặng nở nụ cười trong thế giới tinh thần, sau đó lặng yên chìm sâu vào tinh thần, yên tĩnh tiến vào trạng thái tu luyện.
Hai người trong cùng một thân thể, cho dù một trong đó chỉ là tinh thần thể, nhưng vẫn có ảo giác hô hấp và nhịp tim hòa vào nhau.
Chỉ có tiếng hít thở theo tiết tấu, cả căn phòng yên tĩnh.
Cho dù có mệt mỏi thế nào, đồng hồ sinh học tuyệt đối đã được nuôi ra, khiến Tần Dực mấy tiếng sau đã mở mắt. Trong con mắt đen kịt là một mảng sáng tỏ, không hề giống người vừa mới tỉnh ngủ.
Nhị Lang nắm rõ đồng hồ sinh học của thiếu gia nhà mình đã hầu bên ngoài cửa, Tần Dực trực tiếp gọi người vào, mặc quần áo xúc miệng chỉnh lý xong xuôi, ngồi trước bàn dùng xong cơm sáng, hắn mới lên tiếng vào thế giới tinh thần “Cậu nên trở về liên bang rồi, Vô Thuật.”
Phỉ Vô Thuật thoát khỏi trạng thái tu luyện, nhìn chén bát đang bị Nhị Lang dọn đi, ngẩn người, sau đó chỉ trích: “Tiểu Dực Dực anh học giảo hoạt rồi! Cư nhiên lén tôi ăn mảnh một mình!”
Tần Dực nhẹ nói: “Lần sau sẽ ăn trước mặt cậu.”
“=口=” Phỉ Vô Thuật quái dị, “Tiểu Dực Dực anh cư nhiên sẽ đáp lại những câu thiếu dinh dưỡng thế này à?” Bình thường mà nói đều là dùng dấu tỉnh lược để kết thúc không phải sao? Hại y cũng không biết phải tiếp lời thế nào.
Tần Dực: “…” Y cũng biết đầy miệng y là mấy lời vô dụng sao?
Cái này đúng rồi.
Phỉ Vô Thuật nhịn cười chuyển đề tài: “Mà Tiểu Dực Dực anh lại muốn đi đâu? Ở Bồi Hương tinh thêm vài ngày không được sao?” Mới cực khổ một thời gian dài như thế, cũng không cho mình một kỳ nghỉ được sao?
“Gia tộc gọi tôi về.” Tần Dực nhẹ đáp.
“Ế ế? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Nếu đã đặc biệt tìm đến tôi, thì chắc là chuyện quan trọng.” Tần Dực bình tĩnh nói, “Cho nên phải nhanh chóng trở về.”
“Như vậy…” Muốn hỏi thử xem mình có thể giúp đỡ gì không, nhưng nghĩ kỹ lại, không tìm được điểm nào có thể chen vào giúp đỡ. Luận thực lực, Tần Dực vượt hơn y cả khúc như rãnh trời, luận thân phận địa vị, thân thể ở tinh hệ Hà Việt vốn là thuộc về Tần Dực…
Phỉ Vô Thuật buồn bực, đừng vậy được không? Tiểu Dực Dực giúp y nhiều lần như thế, mà y muốn uy phong lẫm liệt cứu người lúc nguy nan một lần trước mặt Tiểu Dực Dực tựa hồ lại không có khả năng, trái ngược có cần to lớn vậy không? Biểu thị lòng tự tôn của đàn ông chịu đả kích rất lớn, Phỉ Vô Thuật không còn tinh thần an ủi một câu: “Sẽ không có vấn đề gì lớn.” Sau đó bất mãn yên lặng.
Tần Dực tán đồng: “Chỉ cần tôi trở về, thì sẽ không có vấn đề lớn.”
“…” Mẹ nó! Hoàn toàn là thái độ không cần người ta giúp đỡ!
Phỉ Vô Thuật rầu rĩ nói: “Tôi cũng cảm thấy thế…” Cho nên nghĩ rồi mới càng thêm rối rắm… Tiểu Dực Dực khi nào mới cho y cơ hội, để y biểu hiện một phen?
Đối tượng quá cường hãn, y áp lực rất lớn được không!
“Tôi trở về liên bang trước, tối lại tới.” Phỉ Vô Thuật buồn bực tạm biệt, “Đúng rồi, ông già bảo tôi nói với anh lời cảm ơn, ổng thiếu anh một ân tình. Tôi chuyển lời rồi đó.”
Tần Dực cảm nhận được người trong thế giới tinh thần kia biến mất, khóe môi nhếch lên độ cong nhạt, một ân tình sao?
Thiên đạo luôn âm thầm nhìn trộm chui ra: “Anh lại cười rồi.”
“Con mắt nào của mày nhìn thấy?” Tần Dực đi vào phòng ấm, ngữ khí bình tĩnh.
Thiên đạo: “Thấy cả.”
Tần Dực: “Mày có mắt sao?”
Thiên đạo: “…”
Nếu Phỉ Vô Thuật còn đang ở đây, nhất định sẽ đắc ý gần mực thì đen gần đèn thì rạng, Tiểu Dực Dực quả nhiên bị y ô nhiễm rồi.
Mà Phỉ Vô Thuật đã trở về liên bang, xách Adolf còn đang mơ hồ trong giấc mộng lên, vừa lắc mạnh, vừa khí thế hừng hực gầm lên: “Adolf, chúng ta phải liều chết tu luyện!”
“A… được… liều chết…” Adolf giống như cọng rong biển, lay lắt theo lực đạo của Phỉ Vô Thuật, mí mắt lại giống như bị dán keo, sống chết cũng không nỡ mở ra, trong miệng hàm hồ lặp từ, mơ hồ có dịch thể óng ánh chảy ra theo đường dài nơi khóe miệng.
“Cho nên hiện tại đi phòng huấn luyện thôi!” Phỉ Vô Thuật vạch chăn của Adolf, ngón tay tà ác túm lưng quần Adolf: “Nếu không thì…”
Adolf giật mình, đôi mắt chết cũng không nguyện ý mở ra lập tức trợn trừng, hai mắt tròn to, nhanh chóng giãy khỏi hai tay Phỉ Vô Thuật, cả người co sát vào tường, vẻ mặt sét đánh giữa trời quang, đưa tay run rẩy chỉ Phỉ Vô Thuật: “Cuối cùng cậu cũng muốn ra tay với tôi sao?”
“Cậu giả vờ tiếp đi.” Phỉ Vô Thuật khoanh tay, nhàn nhã nhìn hắn, “Rốt cuộc là muốn diễn vai nữ chính bi kịch cỡ nào?”
“À, còn chưa nói, diễn giống lắm đấy.” Phỉ Vô Thuật lạnh lùng bổ sung một câu.
Adolf sụ mặt, vẻ mặt chấn kinh giống như bị cục gom nhanh chóng tẩy sạch, đổi sang bộ dáng hai mắt rũ xuống, bán sống bán chết: “Vậy thì xin Phỉ đại ác ma cậu đừng quấy rầy giấc mộng của người ta được không? Còn lâu mới tới tiết học, cậu để tôi ngủ thêm một chút không được sao?”
Hắn trợn mắt cá chết phù thũng nhìn Phỉ Vô Thuật: “Cho dù có mơ thấy ác mộng gì muốn tìm Adolf đại gia thổ lộ cầu an ủi, cũng xin chờ ba tiếng sau hãy nói.” Dứt lời, hắn ngã lên giường, tư thế muốn ngủ tới khi trời đất tối tăm.
Phỉ Vô Thuật chớp mắt, mô phỏng ngữ khí cao cao tại thượng lạnh nhạt của Tần Dực, chậm rãi nói: “Còn tưởng trước đó cậu nói muốn đạt tới tinh thần lực cấp tám là nghiêm túc, xem ra trình độ nghiêm túc cũng chẳng qua là thế mà thôi.”
Adolf nằm trên giường thân thể chợt cứng lại, giọng nói rầu rĩ truyền ra từ gối đầu, “Cậu biết cái gì? Cậu cho rằng nâng cao tinh thần lực là chuyện dễ dàng như thế?”
“Là rất dễ dàng.” Bộ dạng lười biếng tản mạn không chút sức thuyết phục, “Thời gian ba ngày tự thấy kết quả.” Tiểu Dực Dực đáp ứng rồi, sẽ tìm bí thuật tinh thần thích hợp cho Adolf, đại khái trong mấy ngày này sẽ có kết quả.
Không cho Adolf thời gian phản ứng, y liền khoác tay, tự đi ra ngoài: “Bỏ đi, không gọi cái tên thiếu đấu chí cậu theo nữa. Tôi tự đi, cậu ngủ phần cậu đi.”
Ra khỏi ký túc xá, bị gió bình minh thổi tới, đầu óc đột nhiên tỉnh táo hơn nhiều.
Phỉ Vô Thuật vỗ vỗ mặt, nghĩ tới hành vi ấu trĩ vừa rồi, bất giác chậc một tiếng, quả nhiên là đầu óc không tỉnh táo mới sẽ cùng Adolf làm chuyện ngu xuẩn!
Nhưng chưa đi được mấy bước, đã nghe sau lưng truyền tới tiếng bước chân vội vã.
Y hiểu rõ quay đầu: “Vẫn tới à?”
Adolf cúi đầu, đá hòn đá nhỏ dưới chân: “Thấy cậu không bình thường, có phải bị cái gì kích thích không?”
Phỉ Vô Thuật nghiêng đầu nghĩ, sau đó vui vẻ gật đầu: “Là chịu kích thích.”
“…” Adolf đơ mặt, cho nên hắn luôn là vật tiêu khiển sau khi Phỉ Vô Thuật chịu kích thích sao? Hơn nữa… hiện tại hắn còn chạy theo đưa tới cửa cho người ta tiêu khiển, rốt cuộc là sợi dây thần kinh nào không đúng hả?!
“Chúng ta phải trở nên càng lợi hại hơn mới được!” Phỉ Vô Thuật cười đưa tay móc cổ Adolf, cà lơ phất phơ đi về phòng huấn luyện, “Tin tôi, tôi vì tốt cho cậu thôi Adolf. Muốn chơi soái mà không có thực lực, tình huống này đợi khi cậu gặp được mới sẽ biết buồn bực cỡ nào. Loại kinh nghiệm này, nếu quan hệ bình thường tôi đã không thèm cho cậu biết.”
Adolf cân nhắc một lúc, giác ngộ ra: “Cho nên cái người muốn chơi soái mà không có thực lực, chính là cậu?”
Phỉ Vô Thuật: “…” Biết rồi cũng đừng nói ra được không?
Dưới bầu trời xám nhạt, trong khu ký túc xá yên tĩnh, vang lên một tiếng thét gào đã lâu không thấy, đánh thức vô số người khỏi giấc mộng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT