Tuy đủ chuyện đang không ngừng phát sinh, nhưng trọng tâm cuộc sống của Phỉ Vô Thuật vẫn là ở trường học, cho dù có cần cù chạy tới tinh hệ Hà Việt, lúc có tiết, y vẫn ngoan ngoãn xách Adolf cùng đi.

Y và Adolf được phân vào lớp A, nhưng rất tiếc, trong tập thể nhỏ hai mươi người, trừ Hạ Sơn hán tử thành thật, cùng với Garcia và Martha bị Elizabeth giận lây, người còn lại đều hình thành một tập thể nhỏ với Elizabeth là trung tâm.

Chỉ cần gặp mặt trên lớp, Phỉ Vô Thuật và Adolf đều sẽ bị một đám người dùng ánh mắt lăng trì trăm lần. Lớp thể thuật hôm nay cũng không ngoại lệ.

“Đây là công kích tinh thần.” Phỉ Vô Thuật gác vai Adolf, đối diện ánh mắt bài xích của một đám người làm như không thấy, cười đùa nói, “Mau giả yếu đuối chút, nếu không cũng quá có lỗi với con mắt trừng to sắp rớt khỏi khóe của mấy người đó.”

Adolf phối hợp che ngực, yếu ớt tựa lên người Phỉ Vô Thuật: “Vô Thuật nhanh cho tôi dựa, họ nhìn tới mức tôi sắp ngất.”

Phỉ Vô Thuật mờ mịt nói: “Tôi đã quên cậu có chứng sợ hãi ánh mắt.”

Adolf gật đầu như gà mổ thóc: “Vô Thuật cậu ngay cả lời tôi từng vô ý nói ra cũng nhớ, tôi rất cảm động!”

“Đương nhiên nhớ.” Run rớt da gà toàn thân, Phỉ Vô Thuật liếc nhìn bạn học đối diện một đám mặt xanh mét, nhàn nhã nhếch môi, “Cho nên bạn học đối diện, làm phiền các cậu đừng nhiệt tình nhìn quản gia tương lai của tôi thế được không? Nhìn hư rồi lấy cái gì đền cho tôi?”

“…” Tên này da mặt còn dày hơn tường thành, tia laze cũng không xuyên thủng, chỉ dùng ánh mắt nhìn có thể nhìn hư sao? Trên mặt nguyên đám viết rõ khinh bỉ, nhưng vẫn không học được loại tinh thần da mặt dày này, lặng lẽ dời tầm mắt.

Mà Adolf buồn bực đạp đạp dưới đất, hắn còn chưa đem mình bán cho Phỉ Vô Thuật đâu! Cái gì là quản gia tương lai? Bên môi nở nụ cười gian, ít nhất phải bàn rõ thù lao đã, Adolf đại gia tôi rất mắc đấy!

“Mỗi lần tới tiết chuyên ngành đều tới một lần, họ cũng không chê mệt.” Một mỹ nhân thân hình lồi lõm đúng chỗ đi tới cạnh họ, mắt Adolf nhìn qua thẳng tắp, một bộ dáng vô dụng bị hút mất hồn khiến Phỉ Vô Thuật nhìn không nổi vỗ cho một cái vào đầu, quản gia tương lai của Phỉ gia có cần mất mặt thế không? Ngay cả một nửa gương mặt quan tài của chú Tôn Thủ cũng không sánh được!

“Martha.”Đối với Martha và Garcia bị tập thể nhỏ bài xích, Phỉ Vô Thuật bình thường cũng sẽ nói vài câu với họ, y cười, “Sau này đi vòng qua Adolf đi, tôi lo ngày nào đó cậu ta sẽ trực tiếp nhào vào cậu.”

Martha cười nhẹ một tiếng: “Cậu ta có thể thử xem.” Ánh mắt cô không mang ý tốt liếc nhìn nửa người dưới của Adolf.

Adolf kẹp chặt hai chân, rùng mình một cái, mẹ ơi con gái trên thế giới này càng lúc càng đáng sợ, muốn tìm một cô hiền lương ôn thuận khó khăn thế sao?! Adolf đổ lệ trong lòng.

Nén cười, Phỉ Vô Thuật liếc nhìn Garcia một mình đứng xa xa, bất đắc dĩ nói: “Sao rồi? Cậu ta vẫn không lại đây?”

Từ đầu tới giờ, Garcia đối với y luôn áp dụng sách lược né tránh từ xa xem như không thấy, vẻ mặt rõ ràng là tôi không muốn nói chuyện với cậu, khiến y buồn bực không thôi, y từng đắc tội Garcia sao?

Bất giác, y lại hỏi lần nữa: “Garcia rốt cuộc tại sao lại… không thích tôi như vậy?” Y tự cho là hàm súc cân nhắc từ ngữ, dựa theo thái độ của Garcia, không nói ghét đã coi như nhẹ rồi.

“Ha ha.” Martha cười tươi phủi tay, “Đã nói không phải thế rồi, tên nhóc đó thích cậu thích tới không chịu nổi, đây là xấu hổ! Xấu hổ!”

Phỉ Vô Thuật mờ mịt nhìn cô, nói chuyện phải dựa vào lương tâm nha! Cậu thật sự cảm thấy vẻ mặt căng cứng của Garcia là xấu hổ? Trong từ điển của cậu, xấu hổ nhất định có ý nghĩa khác phải không? Chẳng hạn phản cảm như nhìn kẻ địch?

Martha che miệng để nụ cười chỉ vang trong phạm vi nhỏ, hồi lâu mới thẳng lưng dậy, nghiêm túc nói: “Cái này là ghen.”

“…” Phỉ Vô Thuật tỏ vẻ y càng lúc càng không hiểu cô gái này đang nghĩ gì.

“Garcia là một cô nhi, luôn rất ái mộ gia đình ấm áp, sự quan tâm của người nhà vân vân.” Mắt Martha nhu hòa, nhẹ giọng nói, “Vì một vài cơ hội, cậu ta từng thấy bộ dạng cậu bảo vệ Phỉ Vô Tranh.”

Nhắc tới tên Phỉ Vô Tranh, Phỉ Vô Thuật hơi híp mắt lại, nói ra, người này gần đây hoàn toàn không có động tĩnh nào, là cuối cùng muốn ngừng nghỉ một thời gian, hay là đang âm mưu kế hoạch lớn hơn? Môi nở nụ cười, bất kể thế nào, y hiện tại cũng không có gì sợ hết. Nói sao nhỉ, cũng không phải chỉ có một mình.

Y nghiêng đầu, nghe Martha tiếp tục nói: “Garcia còn từng chính miệng nói với tôi, cậu ta rất muốn có một người anh như cậu, rất ngưỡng mộ ghen tỵ Phỉ Vô Tranh.”

“Vậy sao?” Phỉ Vô Thuật chỉ có thể cười gượng, sao y không biết y vốn tốt như vậy?

“Vừa rồi trên đường tới lớp, Garcia lại nhìn thấy Phỉ Vô Tranh, cho nên tâm trạng lại ác liệt rồi.” Martha bất đắc dĩ khoác tay, “Cậu để cậu ta ở đó yên tĩnh một chút là được.”

Phỉ Vô Thuật nhạy bén bắt được tin tức trong lời cô: “Phỉ Vô Tranh? Sao nó lại ở trường?”

“Đương nhiên là tới tìm cậu.” Martha cười nói, “Còn hỏi đường chúng tôi đấy.” Cô nhíu mày, “Sao vậy? Cậu ta còn chưa tìm được tới chỗ cậu sao? Tôi đã chỉ đường rất rõ rồi, có lạc đường cũng không liên quan tới tôi đâu.”

Phỉ Vô Thuật nhíu mày, Phỉ Vô Tranh rốt cuộc tới làm gì?

“Giáo quan Văn còn chưa tới, tôi ra khỏi sân huấn luyện xem thử trước.” Ý đồ Phỉ Vô Tranh tới đây khiến y không thể nhìn thấu, là đơn giản tới bồi dưỡng tình cảm anh em, hay là vì chuyện Phỉ Đồ? Nếu là cái sau, vậy bên trong có rất nhiều chỗ đáng suy ngẫm.

“Tôi đi cùng cậu.” Adolf đút hai tay vào túi, đi theo Phỉ Vô Thuật, lười biếng vặn eo, “Đã lâu không gặp em trai mỹ nhân của Vô Thuật rồi, hôm nay phải nhìn cho đã, giữ nó lại ăn cơm với chúng ta thế nào?”

“Không thế nào.” Phỉ Vô Thuật lạnh mặt bác bỏ, muốn để y không nuốt nổi cơm sao?

Sau khi hai người đã đi một khoảng xa, Garcia trước đó còn đứng ở xa lập tức lao lại chỗ Martha.

“Xấu hổ cái con khỉ! Tôi không xấu hổ!” Cậu nghiến răng nghiến lợi vỗ đầu chỉ trích, “Sao cô có thể nói bậy!”

“A, thì ra cậu đang nghe à.” Martha nhíu mày, “Lại nói, tôi nói bậy chỗ nào?”

“…” Garcia luôn dựng lỗ tai nghe trộm đỏ mặt cúi đầu, “Tôi tôi tôi tôi!” Tôi không có!

Đáng tiếc quá kích động, lại mắc nghẹn.

Martha lại cười nhạo bỏ đá xuống giếng.

“Nhưng Martha.” Garcia bất đắc dĩ đợi Martha cười xong, mới nghi hoặc hỏi, “Chúng ta gặp Phỉ Vô Tranh khi nào? Cô lại lừa người ta? Lát nữa Phỉ Vô Thuật trở lại, cô vẫn nên nghĩ xem phải làm sao xin lỗi người ta đi.”

“Cậu ta là đàn ông con trai, sao có thể tính toán với tôi?” Martha đưa tay xoa đầu Garcia, nhìn Garcia nhếch nhác cúi đầu né tránh, trong ánh mắt mang ý cười lại xẹt qua một tia âm u…

Đối với một người không thể trở lại, cô còn đi xin lỗi thế nào?

Xin lỗi, Garcia. Có chút chuyện cậu không thể làm được, thì để cô tới làm… Martha ẩn đi khổ sở trên môi, đừng cho là cô không biết, sở dĩ Garcia kiên trì giữ khoảng cách với Phỉ Vô Thuật, chính là lo lắng một ngày nào đó sẽ bị thiếu tướng lợi dụng quan hệ giữa hai người họ gây bất lợi cho Phỉ Vô Thuật.

Đứa trẻ này tỉ mỉ nhạy cảm vô cùng, đoán được nhiệm vụ có thể bị phái cho, liền cắt đứt khả năng đó từ trước.

“Ê, Martha.” Garcia bảo vệ đầu né tránh nhảy sang một bên, nghiêm túc nhìn cô, “Chắc cô không có chuyện gì đang giấu tôi đúng không?”

Cô sửng sốt, sau đó cười nói: “Sao có thể?” Quả nhiên nhạy cảm quá…

“Vậy thì tốt.” Garcia bầm bầm một câu, “Phỉ Vô Thuật rất tốt, tôi không muốn mang mục đích tiếp cận cậu ta… nhưng, nếu cố gắng quên mục đích thì có thể phải không?” Mắt cậu sáng rực nhìn Martha, “Tôi thật sự muốn làm bạn với cậu ta!”

“Thu lại lời của cậu đi, Garcia!” Martha nghiêm túc nhìn cậu: “Đừng quên không có thiếu tướng, thì không có chúng ta hôm nay! Cậu cho rằng không trở thành một thành viên khai thác mỏ, không trở thành đồ chơi cho người ta tìm vui, là công lao của ai?!”

“Martha…”Garcia sửng sốt, sau đó buồn bực rũ đầu, “Tôi biết.”

Mà Phỉ Vô Thuật ra khỏi sân huấn luyện, khi nhìn thấy người nằm dưới đất đằng xa, kinh ngạc trợn to mắt: “Giáo quan Văn?!”

Y chạy vội qua, lại phát hiện giáo quan Văn đã chìm vào hôn mê, bất giác càng thêm kinh ngạc, ở đây là đâu? Đây là học viện thủ đô đấy! Không phải ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện vào đây được! Giáo quan Văn có thể trở thành giáo viên lớp thể thuật, thực lực sao có thể kém cỏi cho được?

“Là ai làm?” Adolf không thể tin nổi nói, “Học viện thủ đô không phải nói cho dễ nghe thôi đâu!” Đó là thực lực tuyệt đối và quyền uy không cho phép khiêu chiến!

Phỉ Vô Thuật trầm mặc, trong đầu vụt qua gương mặt một người__ Phỉ Vô Tranh, chuyện này có liên quan tới mày không?

“Ê ê! Ở đây có một cái máy thông tin!” Sau khi Phỉ Vô Thuật vác giáo quan Văn lên, Adolf phát hiện một thứ dưới đất, vội nhặt lên, “Tôi nhớ máy thông tin đeo trên tay em trai cậu chính là hình dạng này phải không? Ê… màn hình còn sáng này?”

Hắn ghé lại nhìn, thấy một đoạn tin chưa gửi, bất giác đọc ra: “Cuối đường Thanh Hóa… đây là cái gì?”

“Đồ là của nó. Bốn chữ này chắc là cuối đường Thanh Hoa, cách học viện chúng ta không xa.” Phỉ Vô Thuật không biểu cảm đứng tại chỗ, ngừng một chút, mới chậm rãi nhếch môi lên, “Xem ra viết rất vội vàng… Adolf, cậu nghĩ được gì?”

Adolf nhìn giáo quan Văn hôn mê bất tỉnh, lại nhìn máy thông tin trong tay, chần chừ nói: “Bắt cóc?” Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt Phỉ Vô Thuật, “Tôi nói em trai cậu bị người bắt rồi, cậu sẽ không tức giận chứ?”

“Bắt cóc người ở học viện thủ đô, có thể sao?” Phỉ Vô Thuật bật cười, “Cậu thật không có não!”

Không đợi Adolf trả lời, y đã nở nụ cười quái dị, “Chính vì không thể nào động thủ ở học viện thủ đô… cho nên, đây mới là cơ hội dụ tôi ra ngoài.”

Còn cho rằng cuối cùng chịu yên tĩnh một thời gian, kết quả mày vẫn không thể chịu nổi cô đơn à, Phỉ Vô Tranh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play