Buổi tối, như thường vào trò chơi.

Tuy rằng, Tung Hải quyết đã có thể tu luyện trong hiện thực, hiệu quả không liên quan đến việc có ở tinh hệ Hà Việt hay không, nhưng Phỉ Vô Thuật vẫn theo thói quen vào tinh hệ Hà Việt, ở trong thế giới tinh thần của Tần Dực tu luyện. Cho dù có thể cả đêm không cùng Tần Dực nói một câu, nhưng chỉ cần ý thức được người đó cách mình gần như thế, tâm trạng Phỉ Vô Thuật luôn có thể bình ổn lại, y rất hưởng thụ thời gian yên tĩnh tạm thời quên tất cả phiền não này.

Nhưng ở căn phòng trong lòng núi Bạch Băng tinh, Phỉ Vô Thuật thấy một người mà y gần như đã quên.

“Nhị Lang?!” Y kinh ngạc phát hiện người đứng canh bên giường.

“Hôm nay tìm tới. Tin tức tôi đang ở chỗ Brolin, đại khái đã truyền về nhà.” Tần Dực ngồi dậy, do chênh lệch giờ giấc, ở Bạch Băng tinh vừa mới chạng vạng. Hắn gõ Nhị Lang đang bắt đầu ngủ gật, ngữ khí đạm nhạt: “Thức dậy.”

“Ưm hả?” Nhị Lang mơ mơ hồ hồ xoa mắt, thấy Tần Dực đã xuống giường, lập tức giật mình hoàn toàn tỉnh táo, tiến tới chỉnh lý quần áo tóc tai cho Tần Dực, động tác nhanh chóng, cứ như đã làm vô số lần, nhưng trong hành động vẫn đầy cẩn thận, sợ Tần Dực bất mãn lại bỏ lại cậu ta.

Nhị Lang ủy khuất nghĩ, cậu chưa từng tách khỏi thiếu gia lâu như thế, cậu thật sự cho rằng thiếu gia không cần tiểu đồng này nữa. Lần này vội vã chạy tới, cậu rất sợ thiếu gia sẽ trực tiếp chặn cậu ngoài cửa… cũng may cũng may, thiếu gia gặp cậu tuy mặt không biểu cảm__ dù sao bản thân thiếu gia cũng thiếu biểu cảm__ nhưng, không có biểu hiện chán ghét rõ ràng là quá tốt!

“Thiếu gia anh ngủ thời gian rất dài, có muốn ăn cơm không?” Nhị Lang quan tâm hỏi, thề phải tận chức tận trách, không để thiếu gia có một chút cớ nào soi mói.

“Ừ.”

Nhị Lang nhận được phân phó lập tức ra khỏi phòng, cậu nắm rõ khẩu vị yêu thích của Tần Dực, trong lòng nắm chắc chạy thẳng tới nhà bếp yêu cầu món ăn.

Lúc này Phỉ Vô Thuật mới mở miệng hỏi: “Tiểu Dực Dực, anh nói cho nó chuyện của liên bang Hà Việt rồi?”

“Làm sao có thể.” Tần Dực bình thản nói, “Chỉ mượn cớ xem sách mệt nên nghỉ ngơi một chút, để nó canh chừng.”

“Thế à.” Phỉ Vô Thuật thở ra, chẳng biết làm sao nói, “Nhưng nó tới rồi, tôi càng không thể ra ngoài thoáng khí. Đề phòng Brolin cũng thôi đi, hiện tại ngay cả người bên cạnh cũng phải phòng.” Nếu bị nhìn ra không bình thường, họ sẽ rơi vào thế bị động.

“Sau khi rời khỏi đây, cậu có thể ra.” Tần Dực bình tĩnh nói, “Nhị Lang không giống Brolin, nó rất ngốc.”

Không cần dùng ngữ khí trần thuật như thế để nói người ta ngốc được không? Phỉ Vô Thuật cười nói giúp Nhị Lang: “Nhị Lang người ta là không có tâm cơ, sao lại thành ngốc chứ?”

“Tuy cậu cũng không thông minh hơn nó đến đâu, nhưng hơi chú ý một chút, sẽ không bị phát hiện sơ hở.” Tần Dực không nhanh không chậm nói xong nửa câu sau.

Phỉ Vô Thuật lập tức thay đổi lập trường: “Loại ngốc nghếch thiếu gân não đơn thuần như Nhị Lang làm sao có thể so với tôi? Tôi thông minh hơn rất nhiều được chưa?… Tuy có thể đại khái tựa hồ không sánh nổi Tiểu Dực Dực anh.” Y do dự bồi thêm câu cuối cùng.

Tần Dực trầm mặc, nhìn đi, quả nhiên là ngốc mà.

Lúc này cửa phòng lại bị gõ vang.

Phỉ Vô Thuật nhân cơ hội chuyển đề tài: “À, là Nhị Lang trở lại đó.”

Tần Dực nhíu mày, không phải Nhị Lang.

Người hấp tấp lanh chanh như Nhị Lang làm sao sẽ đột nhiên học được gõ cửa? Tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” theo tiết tấu rất lịch sự rất liên tục, không nhanh không chậm, hoàn toàn không phải tác phong của Nhị Lang.

Còn chưa mở miệng hỏi đối phương là ai, ngoài cửa đã vang lên một giọng nữ dịu dàng: “Tần đại ca, em là Tina, có thể vào không?” Mà sau đó là âm thanh run run rẩy rẩy của Nhị Lang, “Thiếu gia, cô ấy bưng cơm.”

Phỉ Vô Thuật suýt nữa trực tiếp bậc cười, Nhị Lang nói câu này, cứ như cơm là con tin không bằng, nhắc nhở Tần Dực đừng tùy tiện hành động.

Nhưng Tần Dực không cười, ngược lại biểu tình càng thêm lạnh, hắn lạnh nhạt mở miệng: “Vào đi.”

“Tiểu Dực Dực anh…” Phỉ Vô Thuật lập tức phát giác được sự lạnh lẽo trên cảm xúc của Tần Dực, bất giác thu lại tâm tư đùa giỡn, nhìn cánh cửa được mở ra: “… Cô ta là ai?”

Hai người tiến vào một trước một sau, phía sau là Nhị Lang ủy ủy khuất khuất tay trống không, phía trước là một cô gái chưa từng gặp qua. Mái tóc dài mềm mại màu vàng nhạt, con mắt màu xanh nhạt, gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay, dung mạo nhu mỹ, so với Elizabeth kiêu ngạo, cô càng giống một đại tiểu thư được nuông chiều trong khuê cát, yếu ớt chọc người thương tiếc.

Tần Dực nhàn nhạt đáp: “Em gái của Brolin, Tina Nissen.”

“!” Phỉ Vô Thuật kinh ngạc, loại người máy Brolin đó cư nhiên có em gái thế này? Biến dị sao?… Đợi đã, Nissen? Nghe sao quen vậy?… A, đúng rồi! Cô gái mai phục Tiểu Dực Dực ở tinh cầu Tamal, muốn bức hôn! Y cuối cùng nhớ ra rồi.

Tần Dực không để ý tới sự kinh ngạc của Phỉ Vô Thuật, trong con mắt đen kịt của hắn là lạnh nhạt không chút cảm xúc, bình tĩnh nhìn cô gái bưng hộp cơm vào, giọng nói lạnh nhạt lập tức kéo dài khoảng cách giữa họ: “Tiểu thư Nissen xin trở về đi. Trong phòng có thêm hô hấp của một người, thực vật tôi nuôi sẽ không vui.”

Phỉ Vô Thuật đờ đẫn: “…” Đây, đây là mượn cớ sao? Dùng cái cớ kém thế này không phải lo sao?! Vừa nghe là biết muốn đuổi đối phương đi, Tiểu Dực Dực anh có cần một chút khách khí cũng không có không? Hơi thở của em gái này là khí độc à? Không cao hứng là thực vật chứ không phải anh hả?

Khi Phỉ Vô Thuật cho rằng đối phương sẽ đỏ mắt chạy đi, Tina lại quay người mỉm cười với Nhị Lang: “Nghe thấy chưa? Ra ngoài.” Giọng cô tuy rất ôn hòa, nhưng ý lạnh trong đó khiến Nhị Lang bất giác rung lên, không tự chủ nhích gần Tần Dực.

Cậu, cậu mới không ra ngoài! Nhị Lang bất mãn cô gái này đã rất lâu, vừa rồi còn cướp đồ ăn cậu chuẩn bị cho thiếu gia! Cậu cắn môi, bất ngờ phản bác, tuy âm thanh yếu đến khó thể nghe: “Thiếu gia là bảo cô ra ngoài.”

Người không thể nhìn tướng mạo. Phỉ Vô Thuật đột nhiên có cảm khái này, cô gái này không hổ là em gái của Brolin, da mặt thật dày. Nhị Lang cũng không phải là tên nhóc đơn thuần dễ ăn hiếp, cư nhiên có dũng khí nói thế.

Tần Dực bình tĩnh tán đồng lời Nhị Lang, chậm rãi nói: “Đúng vậy, tôi là bảo cô ra ngoài, tiểu thư Nissen. Đừng cho tôi cơ hội để tôi nhớ tới chuyện trên tinh cầu Tamal.” Hắn nhàn nhạt liếc Tina một cái, con mắt đạm nhiên âm trầm không phản chiếu chút bóng dáng nào của cô, “Nể tình… danh tiếng của gia tộc này, đây là lần cuối cùng.”

Tina lập tức đổ mồ hôi ướt lưng, không khỏi lùi về sau một bước, nhưng nụ cười bên môi lại càng lúc càng lớn, con mắt màu xanh nhạt lấp lóe sắc màu cuồng nhiệt: “Chính là như thế! Tần Dực, tôi muốn chính là anh như thế! Bất cứ ai cũng không để vào mắt, cường đại và kiêu ngạo không thể trái nghịch! Nhưng rồi sẽ có một ngày, anh sẽ cúi đầu với tôi, trong mắt anh chỉ sẽ có mình tôi__ anh nhất định sẽ thuộc về tôi!”

“‘Nhất định’ là do kẻ mạnh định ra, cô không có tư cách.” Tần Dực bình tĩnh nói, nghiêm túc thuật một sự thật: “Cô không xứng với tôi, tiểu thư Nissen, từ mọi phương diện. Phải nói bao nhiêu lần cô mới học được nhận rõ sự thật, không nằm mơ giữa ban ngày nữa?” Hắn nghiêm túc đề nghị, “Nếu thật muốn thuật lợi gả ra ngoài, hạ con mắt xuống vài tầng đã. Tham vọng người ở độ cao như tôi, thật quá không tự lượng sức.”

“Thật không hổ là người mà tôi nhìn trúng.” Sắc mặt Tina tái xanh, cố gắng rặn ra mấy chữ. Bị người mình thích nói thế, tự nhiên là không dễ chịu, nhưng ánh mắt cô nhìn Tần Dực lại càng thêm nhiệt liệt, “Chinh phục được anh thế này mới có cảm giác thành tựu. Tần Dực, anh chờ đấy! Rồi sẽ có một ngày…”

“Sẽ không có ngày như thế!” Nhị Lang đột nhiên lên tiếng, ấp úng bảo vệ quyền lợi của thiếu gia nhà mình, “Thiếu, thiếu gia xứng đáng, xứng đáng người tốt hơn!” Thiếu gia nhà cậu đẹp như vậy ưu tú như vậy, quyết không thể giao cho loại con gái điên khùng này dẫm đạp!

“Chẳng qua chỉ là một tiểu đồng ti tiện!” Tina tựa hồ cuối cùng tìm được đối tượng có thể trút giận, bước qua, nhấc tay liền muốn tát lên mặt Nhị Lang.

Nhị Lang trợn mắt chớp cũng không chớp, nhìn cô chằm chằm, thiếu gia nhà cậu từ trước tới giờ không để người ngoài ức hiếp cậu, cậu không tin cô gái này đánh được cậu đâu!

Quả nhiên, khi tay Tina sắp đánh lên mặt Nhị Lang, cô đột nhiên thét lên một tiếng: “Chuyện! Chuyện gì vậy!?” Trên cánh tay đang đưa ra, nhọt màu đỏ sậm dùng tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng lan tràn trên tay, nhìn buồn nôn lại đáng sợ.

“Anh đã làm gì?!” Cô rụt tay lại, kinh sợ nhìn Tần Dực, cô có thể cảm nhận được, loại nhọt này đang lan tràn khắp toàn thân cô, ngứa ngáy khó chịu.

Tần Dực không nhanh không chậm mở miệng: “Đã nói rồi, trong phòng này có thêm hô hấp của một người, thực vật của tôi sẽ không vui.” Hắn nhàn nhạt nói, “Xem ra đã nổi giận rồi, không biết liệu có tức giận hơn nữa không.” Phỉ Vô Thuật đen mặt, đây là uy hiếp hả Tiểu Dực Dực?

Tina rõ ràng hiểu ý Tần Dực, hoặc có lẽ ngứa ngáy trên người thật sự khiến cô không thể ở lại được nữa, cô hít sâu một cái, lộ ra nụ cười dịu dàng, duy trì âm thanh bị ngứa ngáy giày vò ở mức ngọt ngào: “Vậy em cáo từ trước, sau này sẽ tới gặp anh, Tần đại ca.”

Dứt lời, liền quay người nhanh chóng bỏ đi. Sau khi ra ngoài, mơ hồ có thể nghe được một tràn tiếng bước chân vội vã nhanh chóng đi xa. Có lẽ là đi tìm anh trai Brolin của cô ta giúp đỡ… cái thân đầy nhọt đó, tuyệt đối là hiệu quả của thuốc.

Loại… loại con gái này…

Phỉ Vô Thuật lại lần nữa lĩnh hội sự đáng sợ của con gái, kỹ xảo ngoài mặt lợi hại bậc nhất… hơn nữa__ y đặc biệt không vui nghĩ, vừa rồi cô dùng ánh mắt gì nhìn Tiểu Dực Dực vậy hả? Giống như Tiểu Dực Dực là đồ thuộc về cô vậy, ánh mắt đó, thật sự khiến người ta cực kỳ nóng nảy và chán ghét.

“Tôi ghét cô ta!” Y ngang nhiên tuyên bố với Tần Dực, “Cô ta dựa vào cái gì dùng ánh mắt nhìn vật sở hữu nhìn anh?”

“Tôi cũng ghét cô ta.” Tần Dực bình tĩnh phụ họa.

Nghe được Tần Dực ghét bỏ chán ghét thẳng thừng, cảm giác bực bội trong lòng Phỉ Vô Thuật không hiểu sao lại giảm đi rất nhiều, dần trở nên vui vẻ, y bất mãn oán trách: “Nói đến vật sở hữu, Tiểu Dực Dực anh rõ ràng là của tôi mới đúng! Lúc trước anh từng nói thế rồi! Cô gái đó tự quyết định thật khiến người ta tức giận!”

“Ừ.” Tần Dực hơi cong khóe miệng, con mắt lạnh nhạt cuối cùng cũng chậm rãi ôn hòa trở lại: “Đúng là khiến người ta tức giận.”

Quan điểm được tán đồng, tâm trạng Phỉ Vô Thuật lập tức tốt lên: “Phải ăn cơm tối thôi, tôi có thể ra ngoài ăn không? Đã lâu không được ăn thức ăn của tinh hệ Hà Việt rồi__ thiên đạo, thiên đạo mày ở đâu? Nếu có người tới, nhắc nhở tao một tiếng.”

Thiên đạo: “Được.”… Nó từ lúc nào đã trở thành máy cảnh báo?

“Không sợ bị Nhị Lang phát hiện nữa sao?” Tần Dực nói thì nói thế, nhưng vẫn nhường ra quyền sở hữu thân thể.

“Tiểu Dực Dực anh không phải đã nói rồi sao? Nó ngốc như thế, không nghĩ được xa như vậy. Lát nữa dặn dò nó một chút đừng nói bừa là được.” Phỉ Vô Thuật rất cần thức ăn tới bù đắp tâm tình tồi tệ lúc trước.

Tần Dực im lặng, kỳ thật không dặn dò Nhị Lang, đứa trẻ đó cũng sẽ không nói bừa… đại khái chỉ sẽ hoài nghi mắt mình xảy ra vấn đề thôi nhỉ?

Quả nhiên, Nhị Lang nhìn thấy tướng ăn không chút gò bó của Phỉ Vô Thuật, lập tức lại nước mắt đầy mặt… nhất định là phương thức nhìn của cậu không đúng! Lần này không thể nghĩ bậy bạ nữa, tuyệt đối không thể, nếu không lại sẽ bị thiếu gia bỏ lại!

Nhanh chóng giải quyết xong thức ăn, Phỉ Vô Thuật nhìn Nhị Lang vẻ mặt đáng thương thu dọn chén bát, lập tức nghĩ tới tinh thần dũng cảm đấu với thế lực ác của đứa trẻ này, bất giác càng lúc càng thuận mắt, cười híp mắt biểu dương một câu: “Vừa rồi làm không tồi đâu, Nhị Lang.”

Hả hả? Nhị Lang trợn to mắt, ngẩn ra nhìn nụ cười rực rỡ trên gương mặt thuộc về Tần Dực, rùng mình phát lạnh… tuy thiếu gia có thế nào cũng rất đẹp không sai, nhưng độ cong biểu cảm quá lớn vẫn rất kỳ quái đấy.

… Chẳng qua, thiếu gia biểu dương cậu?!Nhị Lang cuối cùng phản ứng lại, vui vẻ nở nụ cười sáng lạn: “Em sẽ tiếp tục làm thật tốt, thiếu gia!” Cậu nhất định sẽ cản tiểu thư Tina ở ngoài ba trượng! Thiếu gia vừa lòng thế này, thì sẽ không bỏ lại mình cậu nữa \(^o^)/.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play