Sáng hôm sau, Phỉ Vô Thuật liền kéo hành lý của mình đến bến cảng tinh hạm tư nhân của Phỉ gia, cảng Alpha.
Phỉ gia tuy có thể nói là gia tộc buôn lậu lớn nhất liên bang, nhưng ngoài mặt ít nhiều vẫn có chút sản nghiệp. Trong mắt người ngoài, Phỉ gia chính là đại phú hào có tài sản trên Hải Lam tinh, kinh doanh một công ty vận tải quy mô cực lớn.
Tinh hạm đậu trong cảng Alpha, đều là tinh hạm được đăng ký ở liên bang. Còn về tinh hạm dùng để mua bán ngầm, hoặc chiến hạm liên bang cấm dân có, Phỉ gia đương nhiên sẽ không bày ở chỗ rõ ràng như vậy, cái đó không phải khai rõ với bộ tình báo liên bang, Phỉ gia lén lút làm xằng làm bậy, có vấn đề lớn sao?
Phỉ gia ở góc tối, có mấy tinh cầu tài nguyên để giả tạo thân phận, nhưng càng nhiều hơn là những tinh cầu không người hoang vu. Những ngôi sao không có sinh mạng đó, đương nhiên bị Phỉ gia lấy ra lợi dụng khai thác, tạo nên căn cứ buôn lậu bí mật của Phỉ gia.
Đương nhiên, những cái này phải chờ sau khi Phỉ Vô Thuật dần tiếp xúc với sự nghiệp gia tộc mới cần phải lao tâm.
Hiện tại tuy mới khoảng sáu giờ sáng, nhưng trong cảng Alpha đã bắt đầu bận rộn. Hôm nay công ty vận chuyển thuộc danh nghĩa Phỉ gia __ Công ty vận tải tinh tế Ngưu Ngưu muốn khởi hành đến tinh cầu thủ đô. Vận tải tinh tế Ngưu Ngưu chủ yếu vận tải buôn bán sản phẩm thịt tươi mới, lúc này có không ít đàn ông cơ bắp cuồn cuộn để trần thân trên, trên vai vác từng thùng sản phẩm thịt đông lạnh lên bảy chiếc thuyền vận tải cỡ lớn.
Chẳng qua nhìn bộ dạng bọn họ đã bận rộn rất lâu, thân trên để trần phủ đầy mồ hôi, mà hàng hóa vận chuyển cũng đã gần xong, cách khởi hành không xa.
Phỉ Vô Thuật đương nhiên sẽ không lên những thuyền vận tải đó, y đi thẳng đến thuyền chỉ huy thể hình nhỏ hơn thuyền vận tải.
Thuyền chỉ huy có màu cỏ xanh khỏe mạnh, phía trên được cái tên Phỉ Đồ không phẩm vị xịt lên hình bò sữa thật lớn, thân bò sữa trắng đen đan xen khiến thuyền chỉ huy nhìn giống như đồ chơi con nít.
Chẳng qua như vậy vẫn dễ nhìn hơn thuyền vận tải màu vàng đất phối với bò vàng, Phỉ Vô Thuật biểu cảm quái dị quay đầu nhìn lại bảy chiếc thuyền vận tải, mẹ nó nghe nói cái màu chiêu bài này đã được lưu truyền ai ai cũng biết tại điểm neo đậu ở tinh cầu thủ đô, à, vừa nhìn đã biết là của vận tải tinh tế Ngưu Ngưu… các kiểu.
Thẩm mỹ quan quái dị của ông già đã mất mặt mất đến tinh cầu thủ đô luôn, Phỉ Vô Thuật đang nghĩ, y từng đồng ý với Phỉ Vô Tranh lén lên thuyền dân dụng, liệu có phải trong tiềm thức cũng có phần né tránh hạm đội của gia tộc không?
“Đồ của nhà mình còn chê bai? Tôi còn nhịn được.” Tựa hồ biểu cảm đầy mặt ghét bỏ bị nhìn thấy, ở cửa khoang thuyền chỉ huy thò ra một cái đầu, từ cao nhìn xuống y, cười nói: “Chịu không nổi thì đừng nhìn, cậu nhìn rồi lại ghét bỏ là muốn thế nào?”
Người nói chuyện là Mạc Sinh, mắt hoa đào cong cong, dưới ánh sáng sớm mai càng thêm tuấn mỹ không trói buộc, con mắt thờ ơ đảo một vòng quanh Phỉ Vô Thuật, trêu chọc: “Dô, nỡ nào không dẫn theo em trai nhà cậu?”
Phỉ Vô Thuật không để ý lời trêu chọc của hắn, mấy bước leo bậc thang lên thuyền chỉ huy, mới phát hiện Lallot Ngô Khởi và Mạc Hoa đều chen trên mảnh đất nhỏ trước cửa khoang, bất giác cười nói: “Các cậu không vào ngồi đi, đặc biệt đứng đây đón tiếp tôi sao?”
“Tụi em cũng mới tới.” Mạc Hoa trùm áo khoác, cái eo mảnh mai được quần áo chế tác tỉ mỉ tô điểm thêm, cậu đã nhuộm mái tóc bạc thành đen, mái tóc đen mềm mượt càng tô thêm gương mặt tinh xảo xinh đẹp, và làn da trắng mịn. Cậu trực tiếp nhào vào lòng Phỉ Vô Thuật, thỏa mãn cọ cọ lồng ngực chắc nịch của y, vui vẻ nói: “Vô Thuật ca không mang theo tên đó, em rất vừa lòng.”
Phỉ Vô Thuật cười xoa tóc cậu: “Chân mọc trên người nó, liên quan gì tới anh?”
“Hử? Chẳng lẽ cậu ta muốn tới?” Mạc Hoa không vui lầm bầm, “Chúng ta bây giờ lập tức khởi hành được không? Bỏ rơi cậu ta!”
Phỉ Vô Thuật cười bình tĩnh: “Nhưng nó muốn tới, đại khái cũng tới không được.”
Mạc Sinh tựa lên vách kim loại của thông đạo, nhướng mày đầy hàm ý: “Hử?”
Phỉ Vô Thuật nén cười, lấy ra phong phạm bình tĩnh của Tần thị: “Tối qua tôi đút nó một viên kẹo trái cây.” Y ngừng một lúc, “Chính là cái loại mà hồi còn nhỏ chúng ta dùng giày vò người khác.”
“Phụt.” Mạc Sinh cười, “Cũng hay là chỗ cậu vẫn còn.”
Ngô Khởi nâng mí mắt liếc Phỉ Vô Thuật một cái, âm thanh khàn khàn thấp trầm: “Trò con nít.”
Mạc Hoa lúc nhỏ không thể theo chân mấy anh trai làm loạn, lúc này thấy mọi người đều đã ngộ ra, còn mình lại không biết gì, liền nóng ruột: “Đó là cái gì?”
Mạc Sinh cười hì hì phổ cập cho em trai nhà mình.
Hiệu quả không phải quá cay, chỉ là tiêu chảy đến thiếu nước thôi. Điều duy nhất có hơi đặc biệt là, vì bản thân nó không có vật chất có hại, ngược lại, sau khi tiêu chảy có thể giúp cơ thể người bài tiết ra lượng lớn độc tố, vì thế phương pháp trị liệu rất khó thấy hiệu quả… cho dù cuối cùng thấy hiệu quả, đại khái người đã tiêu chảy tới kiệt sức rồi.
Nguồn gốc thuốc: ông bố Lallot.
Nghe xong Hoa Hoa hung phấn tràn trề lại nhào vào lòng Phỉ Vô Thuật, Vô Thuật ca cuối cùng nghĩ thông rồi, sớm nên đối phó cái tên Phỉ Vô Tranh giả vờ giả vịt đó như vậy rồi!
Ở chung với mấy người này, Phỉ Vô Thuật vô thức hoàn toàn thả lỏng bản thân: “Đồ lúc nhỏ tôi đều xem như kỷ niệm giữ lại một hai phần, ừm, không ngờ sẽ có lúc dùng đến.”
“Vô Thuật ca hoài niệm chuyện cũ em thích nhất ~” Hoa Hoa tiếp tục cọ, “Cho nên Vô Thuật ca, mấy thứ đó cho em một chút nha?”
“Đợi lần sau trở về.” Phỉ Vô Thuật vỗ đầu Hoa Hoa, đứa em này mới chân chính khiến người thương, phải nuông chiều.
Y nửa ôm Hoa Hoa, đi vào trong: “Vào rồi nói, tôi còn muốn hỏi các cậu tình trạng chơi trò chơi.”
“Đợi đã.” Lallot đứng tại chỗ không động, ánh mắt nhìn ra ngoài, “Vô Thuật, kẹo trái cây của cậu lãng phí rồi.”
“?” Phỉ Vô Thuật nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng thấy ánh mắt Lallot nhìn chằm chằm ra ngoài, y cũng không khỏi dời mắt theo, sau đó nhịn không được văng tục, “Mẹ nó! Vậy mà cũng tới!”
Hoa Hoa vội vuốt ngực cho y: “Vô Thuật ca, bình tĩnh bình tĩnh!”
Người họ nhìn thấy là Phỉ Vô Tranh, gương mặt tái nhợt tiều tụy bệnh nặng mới khỏi, vốn thân thể đã mảnh mai, hiện tại vì đi đường cước bộ xiêu vẹo không vững, càng giống như gió thổi có thể bay luôn. Bộ dạng này, vốn nên nằm trên giường bệnh dưỡng vài ngày, nhưng cậu quả thật đang từng bước bước lại đây, sau lưng là người hầu cầm hành lý, xem ra mục đích rất rõ ràng__ cho dù thân thể suy yếu thành như vậy, Phỉ Vô Tranh vẫn phải đi tinh cầu thủ đô, cùng Phỉ Vô Thuật.
Cũng khó trách Phỉ Vô Thuật nhịn không được văng tục, cái bộ dạng nửa sống nửa chết thế này còn phải vội đuổi kịp chuyến đi tinh cầu thủ đô__ mẹ kiếp rốt cuộc muốn nhìn thấy y bị phế cỡ nào!
Nếu trong đó không có âm mưu quỷ kế, Phỉ Vô Thuật mới không tin!
Dù sao Phỉ Vô Tranh nếu muốn ra tay, nhất định phải tranh thủ mấy ngày này. Đợi Phỉ Vô Thuật nhập học rồi, sản nghiệp gia tộc Phỉ gia sẽ từng chút một giao cho Phỉ Vô Thuật, khi đó, bên cạnh Phỉ Vô Thuật đương nhiên sẽ có thêm rất nhiều người hộ vệ. Hơn nữa, khi Phỉ Vô Thuật ở học viện thủ đô, muốn ám sát là không thể. Học viện thủ đô tại sao được tôn sùng như thế, tại sao được mệnh danh đệ nhất liên bang không chút dị nghị, đó là vì người ta có thực lực!
Nơi an toàn nhất liên bang là những nơi nào? Học viện thủ đô tuyệt đối nằm trong số đó.
Muốn trong học viện thủ đô hại học sinh người ta, trước tiên phải hỏi các thầy cô học viện có đồng ý hay không! Nghe nói từng có một tên thể thuật cấp chín muốn tới học viện tìm học sinh trả thù, kết quả tìm đến thư viện, còn chưa động thủ đã bị quản lý thư viện tùy tiện ném ngã, cái này không phải chuyện đùa đâu ╮(╯▽╰)╭.
Cho dù là người dọn vệ sinh cũng có thể là ông thầy cường hãn nào đó đã về hưu, người ngoài vào học viện thủ đô, là rồng cũng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nằm xuống, trời lớn đất lớn học sinh lớn nhất. Là trung tâm vận chuyển nhân tài ưu tú nhất liên bang, triết lý thành lập trường của học viện thủ đô nằm ở ‘học không ngừng nghỉ’, trong trường học đều là quan hệ thầy trò, quan hệ bạn học đơn thuần, những thứ cong cong vẹo vẹo phức tạp khác đều cút hết ra khỏi trường học!
Vào một trường như thế, Phỉ Vô Tranh có thủ đoạn cỡ nào, cũng không thể làm gì Phỉ Vô Thuật… học viện thủ đô vốn đã là một thành phố cỡ nhỏ công năng đầy đủ, nếu Phỉ Vô Thuật sáu năm đều không ra ngoài… được rồi, cái này làm sao có thể, nhưng đối với Phỉ Vô Tranh, cậu quả thật không có nhiều thời gian như thế.
Phỉ Vô Tranh biết điểm này, đương nhiên Phỉ Vô Thuật cũng biết.
Nhìn Phỉ Vô Tranh theo tới, y liền có giác ngộ phải đánh một trận dài.
Đi theo thuyền vận tải đều là người giỏi, hơn nữa lần này đưa mấy người họ tới tinh cầu thủ đô, không thể không có chiến hạm đi theo âm thầm hộ tống. Những hải tặc tinh tế đó không có cơ hội động thủ trên đường, vậy thì chính là ở tinh cầu thủ đô…
Phỉ Vô Thuật trong lòng cảm khái, cư nhiên có gan động thủ ở tinh cầu thủ đô cấp bậc hành chính cao nhất, lực lượng cảnh giới cường đại nhất, đám người của Phỉ Vô Tranh coi như rất chịu mạo hiểm nhỉ?
Nghĩ thế, Phỉ Vô Tranh đã đi tới trước.
Cậu đứng ở trước bậc thang thuyền chỉ huy, ngẩng đầu cười với Phỉ Vô Thuật, con mắt tử la lan đặc biệt trong: “Anh đang đợi em phải không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT