Trong ánh mắt thảng thốt như nhìn thấy thượng đế của mọi người, người đàn ông đồ trắng đứng trên núi xác côn trùng tựa như một phiến bông bay, trong mấy hơi thở, đã nhẹ nhàng tiếp cận. Khoảng cách mấy trăm mét ngắn ngủi, có mấy con côn trùng thi nhau nhào tới tấn công hắn, nhưng cứ cách hắn khoảng chừng mười mét, luôn ‘bùm’ một tiếng nổ tung từ bên trong, chất dịch tung tóe.

Mà khiến người ta còn chấn động hơn là, bên người người đàn ông toàn thân trên xuống sạch sẽ chỉnh tề đến mức khiến người ta chỉ trích này tựa hồ luôn có một tầng màn chắn vô hình, ngăn cách toàn bộ chất dịch bên ngoài, trong mưa máu thịt vụn đầy trời, không có một giọt nào bắn lên người hắn được.

Suốt quãng đường hắn đi, ánh mắt bình tĩnh vô ba, thái độ thong dong đoan chính, không nhanh không chậm, rõ ràng nhìn không nhanh, nhưng khi người ta phát giác, hắn đã tới gần, tựa như khoảng cách dài như vậy bị gấp khúc lại dưới chân hắn.

Đối diện cảnh vượt khỏi thường tình như vậy, đối diện một màn sức mạnh tuyệt đối khiến lòng người ta sợ hãi như thế, Vưu Thụy dùng chút lý trí sau cùng, đang định mở miệng hỏi thân phận người tới, mà cơ giáp màu đen bên cạnh hắn lại hành động trước một bước, bước ra một bước lớn, vừa khéo nghênh diện người đàn ông đang tới.

“Phỉ Vô Thuật!” Lalo nắm chặt tay đẩy xe lăn của Ngụy An, lo lắng gọi__ người đàn ông kỳ quái đó vô cùng bất thường, rất nguy hiểm!

Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, sau khi cơ giáp màu đen bước ra một bước, liền hơi cong người xuống, cánh tay mạnh mẽ vươn ra, lòng bàn tay to lớn mở ra trước mặt người đàn ông đồ trắng, hàm nghĩa mời gọi không nói cũng biết.

Người đàn ông đồ trắng tựa bông bay lại không dẫm lên, mà phóng người vọt lên, nhẹ nhàng dẫm lên vai cơ giáp màu đen, đôi môi mỏng đỏ nhạt nhẹ phun ra một chữ: “Bẩn.”

“Ha ha ha…” Trong cơ giáp màu đen truyền tới tiếng cười lúng túng, “Gặp được Tiểu Dực Dực, tôi cao hứng quên mất.” Y ở trong cơ giác ngốc nghếch nhe miệng cười, lòng bàn tay cơ giáp vừa rồi mới cắt qua thân thể côn trùng, dính dịch thể và nội tạng tanh tưởi, cũng khó trách Tiểu Dực Dực ghét bỏ.

… Nhưng mà, thật sự là cao hứng vui vẻ tới không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì mới tốt!

Thế là y lại lần nữa thẳng thắn bày tỏ tâm trạng của mình, giống như muốn cùng đương sự chia sẻ, như vậy mới có thể bình ổn xao động luôn không an phận trong lòng từ sau khi nhìn thấy bóng dáng này.

Giọng nói đậm chất kim loại thông qua cơ giáp trịnh trọng vang lên: “Tiểu Dực Dực, nhìn thấy anh, tôi rất cao hứng.”

Cao hứng, chỉ còn biết nói câu này.

Cao hứng, nhịp tim đập đã nhanh tới mức muốn phá khỏi lồng ngực.

Cao hứng, muốn trực tiếp nhảy khỏi cơ giáp như vậy, đè người đàn ông cao gầy lạnh lùng đó dưới thân mạnh mẽ hôn lên! Khiến người đàn ông cường đại này từ thân thể đến linh hồn hoàn toàn thuộc về mình!

Nhưng lúc này, y lại phải đè nén tâm trạng khẩn cấp đó xuống, y không thể không giam cầm xúc động có thể biểu đạt khát vọng của mình vào sâu trong thân thể_ vì thời gian không đúng, cho nên y nhất định phải nhẫn nại.

Cho nên y không thể tuân theo suy nghĩ của mình mà ôm hắn, hôn hắn, xé rách quần áo hắn, hung hăng tiến vào hắn. Cho nên y chỉ có thể đè nén tất cả cảm xúc và xung động, không nhìn tới huyết dịch sôi sục nóng cháy điên cuồng kêu gào trong người, dưới giao phong của lý trí và tình cảm, nhẹ nói ra một câu đơn giản như vậy__ nhìn thấy anh, tôi rất cao hứng.

Đều vì lũ côn trùng đáng chết này!

Phỉ Vô Thuật siết chặt nắm tay, côn trùng chướng mắt, giết sạch hết luôn đi!

Đứng trên vai cơ giáp, tựa hồ cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt Phỉ Vô Thuật lúc này, Tần Dực không dễ phát giác nhếch môi lên, nhẹ nói: “Tôi cũng… rất cao hứng.”

Cơ giáp màu đen thoáng cái như cứng lại, nhưng sau đó lại cất bước, người bên trong cơ giáp cười nhe nguyên hàm răng, ánh mắt sáng rực tràn đầy ý cười: “Vưu Thụy, theo tôi.”

Y vung kiếm đánh rớt con côn trùng tiếp cận, dùng ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo tự hào giới thiệu: “Đây là Tần Dực, người đàn ông của tôi.”… Người đàn ông hoàn mỹ cường hãn này là của y, không có lý do không kiêu ngạo không tự hào, không có lý do không đắc ý không khoe khoang__ gặp được Tiểu Dực Dực, là chuyện may mắn nhất đời y.

Tất cả mọi người, bao gồm cả cơ giáp màu xám đậm của Vưu Thụy, trong khoảng thời gian ngắn, đều mềm chân một chút. Nhưng khi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng cơ giáp và người đàn ông phía trước quét sạch tất cả chướng ngại, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác hòa hợp đương nhiên là thế.

Cơ giáp màu đen lạnh cứng tàn khốc, người đàn ông áo trắng lạnh lùng đạm nhạt, một thanh kiếm lớn dài chém rớt một con côn trùng, một bên ưu nhã ung dung, mặc không đổi sắc đứng giữa mưa côn trùng nổ tung trên không, phối hợp hoàn mỹ ăn ý, cứ như cùng một thân thể, tin tưởng vào nhau, ỷ lại vào nhau, hành động thoải mái lưu loát, côn trùng hung tàn bạo ngược giờ phút này không còn uy hiếp nữa, ngược lại trở nên yếu ớt búng ngón tay một cái là đập nát.

Lalo theo sát sau lưng cơ giáp màu đen, vẻ mặt khẩn trương dần buông lỏng xuống, lại nở nụ cười nhạt thanh nhã, nhẹ thầm thì: “Tính cách đó của Vô Thuật, cùng người này… không bằng nói, vừa khéo.”

Không biết có phải ảo giác của cô không, người đàn ông trên cơ giáp màu đen sau khi cô nói xong, đã nhẹ liếc cô một cái.

Lalo căng thẳng trong lòng… không phải chứ? Cách xa như thế, sẽ không bị nghe thấy chứ?

Ngụy An vỗ tay cô: “Họ và chúng ta, không phải cùng một thế giới.”… Cho nên cho dù hiếm được ném qua một cái liếc mắt, cũng không có nghĩa trong mắt người đàn ông đó có chứa họ.

Người đàn ông chỉ giỏi giao thiệp với các loại số liệu trong máy tính, đây là lần đàu tiên nhìn rõ thái độ của một người__ có lẽ là người đàn ông tên Tần Dực đó biểu hiện sự kiêu ngạo và đạm nhiên ra quá rõ ràng quá tự nhiên, khinh thường ra vẻ, ánh mắt thản nhiên rõ ràng nói với tất cả mọi người, y không hề quan tâm họ, không hề để ý, hoàn toàn xem nhẹ…

Thật đúng là tính cách tồi tệ, Ngụy An cười khổ, cảm giác bị cúi nhìn cao cao tại thượng đối với thiên tài như hắn mà nói khá là khó chịu. Nhưng… hắn lại nhìn người đàn ông với bóng lưng cao gầy đó, thất vọng lắc đầu, cho dù bị xem nhẹ, cũng hoàn toàn không ghét được người này… đại khái là vì, người đàn ông này có đủ vốn liếng để kiêu ngạo, có đủ tư cách để xem nhẹ hắn…

Nếu tất cả đều là đương nhiên, vậy không ai có thể chán ghét. Khi chênh lệch quá xa, ngay cả cảm xúc ghen tỵ hâm mộ cũng đều bị quét sạch, chỉ còn lại kính ngưỡng và ao ước thật xa.

Ngụy An thở ra một cái, nếu có thể đạt được cái nhìn thẳng của người đàn ông kiêu ngạo này, mỗi người đều sẽ xem đó là tán dương cực lớn phải không?

Mà Lalo lại cười mở miệng: “Không phải một thế giới? Cái này nói không chắc nhé Ngụy An.”

Cô mỉm cười nói: “Có lẽ người tên Tần Dực đó không cùng một thế giới với chúng ta, nhưng Vô Thuật lại đương nhiên phải. Mà đã có Vô Thuật, người không ăn khói lửa nhân gian đó, mới cường ngạnh bị kéo xuống khỏi tầng mây, nhiễm lên một chút hơi người. Hiện tại, họ và chúng ta, đều là một thế giới.”

Ánh mắt cô xác định, nếu thật không phải một thế giới, vậy vừa rồi Tần Dực sẽ không liếc cô một cái. Tuy chỉ một ánh mắt, cũng đủ nói rõ, người đàn ông kiêu ngạo cường đại này cuối cùng không còn xem thường phàm gian, hắn đã có lý do cúi nhìn chúng sinh.

Lý do này, chính là Phỉ Vô Thuật.

Cười theo sát bước chân cơ giáp, giữa mày Lalo cũng mang theo cảm giác an ủi như người chị, Vô Thuật vận khí không tệ, có người đàn ông vì y mà thay đổi nguyên tắc bản thân thế này tồn tại.

Bị kéo xuống khỏi tầng mây sao? Tần Dực gia cố màn chắn tinh thần xung quanh mình, ánh mắt bình tĩnh, hắn trước giờ đứng trên chỗ cao chưa từng đi xuống, cho dù có gặp cái người Phỉ Vô Thuật này, cũng là hắn đưa tay kéo người này lên cùng một độ cao với mình mà thôi.

… Chỉ là khi đang đưa tay ra, hắn thỉnh thoảng sẽ rũ mắt nhìn rõ thế giới cái tên Phỉ Vô Thuật này sinh sống ra sao mà thôi.

Chỉ thế mà thôi.

“Nghe theo chỉ huy của tôi.” Hắn nhẹ dẫm lên vai cơ giáp, ngữ khí đạm nhạt: “Tinh cầu này không thể giữ được, cùng tôi nhanh chóng ly khai.”

“Làm sao có thể không giữ được?” Cơ giáp của Vưu Thụy theo sát phía sau, ngữ khí căng thẳng, “Nên đi sở tránh nạn chứ? Dưới tình huống này, tinh hạm vừa bay lên đã bị hủy!”

Tần Dực không nhìn hắn, nhàn nhạt nói tiếp: “Vô Thuật, tôi có thể cho cậu hai mươi tiếng đồng hồ, tìm người cậu muốn mang theo, sau đó, cùng tôi ly khai.”

Lời của hắn hoàn toàn không chừa chỗ cho người khác phản bác, vừa nghe, có vẻ lạnh nhạt tới bất cận nhân tình. Nhưng Phỉ Vô Thuật lại biết, đây có lẽ là đường sống duy nhất của họ. Vì, Tiểu Dực Dực trước giờ sẽ không khoác lác ba hoa.

“Tôi biết.” Phỉ Vô Thuật không chút do dự đáp ứng, “Lalo, chị theo tôi. Lát nữa tôi sẽ đi tìm Adolf.”

“Đợi đã!” Vưu Thụy nhanh chóng nói, “Chuyện tinh cầu thủ đô không thể giữ được, cậu xác định?”

Họ đã tới lối ra sở thẩm lý, có thể thấy rõ được thảm trạng bên ngoài sở thẩm lý.

Đại khái là do người chạy nạn quá đông quá hỗn loạn, xe từ nổi phát sinh va chạm kịch liệt trên quỹ đạo trên không. Trên đường, tàn thi xe từ chất dài suốt quãng, mầm lửa đỏ nhe nanh múa vuốt liếm không khí, làm đỏ mắt người nhìn.

Trong xe nếu không phải là khối thịt đã bị cháy đen, thì chính là từng mảnh thịt đã bị tộc trùng xé xác. Cảnh tượng cực kỳ thảm liệt, khiến người ta vừa nhìn, liền có cảm giác bên tai vang vọng tiếng kêu gào tuyệt vọng thảm thiết của mọi người khi đó.

Phỉ Vô Thuật mở miệng trước Tần Dực, nghiêm túc trả lời hắn: “Lời Tiểu Dực Dực nói, tin là tốt nhất.”

“Tinh hạm của các cậu ở đâu?” Vưu Thụy hỏi.

“Lộ trình mười phút.” Tần Dực bình tĩnh nói, “Tinh hạm dài ngàn mét, tôi không để ý chở thêm một vài người.”

“Đi tinh hạm.” Vưu Thụy cuối cùng đưa ra quyết định.

Sở tị nạn nằm cách đây hơn hai mươi phút lộ trình, nếu Phỉ Vô Thuật và người này đi mất, chỉ dựa vào mình hắn, không cách nào an toàn hộ tống những phạm nhân này tới đó, có lẽ cuối cùng, chỉ có mình hắn có thể miễn cưỡng sống sót tới nơi.

Nhưng lời người đàn ông này nói, hắn muốn thử tin tưởng một lần.

Cho dù hắn không hiểu, dưới bao vây của côn trùng, chiếc tinh hạm của Tần Dực làm sao an toàn ly khai, nhưng Tần Dực này, sẽ không chủ động đi vào tử lộ.

Vưu Thụy bóp lòng bàn tay đầy mồ hôi, đây là quyết định duy nhất không dựa vào bất cứ căn cứ nào trong cuộc đời cẩn trọng của hắn.

Nhưng mười phút sau, sự thật chứng minh, quyết định không thận trọng của hắn là chính xác.

Cho dù khi mới nhìn thấy tinh hạm mà Tần Dực nói, họ còn cảm thấy lạnh lòng vì vỏ ngoài rách nát thê thảm của tinh hạm, nhưng khi họ cuối cùng bước qua cửa tinh hạm, họ mới vui vẻ tâm phục thở ra một hơi__ vỏ ngoài tinh hạm khổng lồ này, tựa hồ có một tầng màn chắn trong suốt tương tự cái quanh người Tần Dực, cản hết toàn bộ côn trùng vây công.

“Cảm…” Vưu Thụy nhìn người đàn ông nhẹ nhàng nhảy xuống từ vai cơ giáp, lòng đầy cảm kích chân thành cảm ơn, nhưng lại phát hiện trước mắt lóe lên, thân ảnh người đàn ông đồ trắng đã biến mất khỏi mắt hắn.

Khi ánh mắt bắt được bóng dáng Tần Dực lần nữa, Vưu Thụy bất giác trợn to hai mắt__ Tần Dực bị Phỉ Vô Thuật dùng tốc độ ánh sáng nhảy xuống cơ giáp đè lên vách tường hợp kim, hôn kịch liệt, tiếng nước chép chép nghe mà khiến giám ngục trưởng luôn nghiêm túc phải mặt đỏ tai hồng, quẫn bách lùi ra sau quay lưng lại, không dám nhìn nữa.

Hai tay Phỉ Vô Thuật ôm siết Tần Dực, thân thể đầy tính xâm lược dán lên người Tần Dực, chân dính chân, bụng dính bụng, ngực dính ngực, tiếp xúc ái muội, vuốt ve, muốn cứ thế trực tiếp khảm mình vào đối phương, muốn rút khoảng cách giữa hai người thành số âm, muốn nhịp tim nhảy nhót kịch liệt của mình lây nhiễm lên người đối phương.

Ánh mắt nóng cháy mà tham lam nhìn chằm chằm hai mắt bình tĩnh đen kịt của người trước mắt, y tà khí nhe răng cười, hơi nghiêng đầu, không khách khí dán lên đôi môi mình mơ tưởng đã lâu, hàm răng kiên định gặm cắn cánh môi mát lạnh như đang chà đạp, đầu lưỡi hung mãnh len vào khoang miệng mềm mại của đối phương, tựa như muốn cắn nát người trước mắt này, nuốt chửng vào bụng, trêu chọc đụng vào đầu lưỡi đối phương, liếm láp hàm răng đối phương đầy phiến tình, thỏa thê mút lấy nước miếng của đối phương, hô hấp nóng rực phả lên mặt đối phương, tựa như muốn hoàn toàn triệt để truyền tâm tình cấp bách hưng phấn kịch liệt của mình cho đối phương.

“Ừm, Tiểu Dực Dực…” Y mỉm cười hơi ngửa mặt lên, dung mạo anh tuấn phủ một tầng khí sắc mông lung, gợi cảm mê người, trên cánh môi hồng bị nước miếng bôi lên bóng loáng, trong mắt y có chút giảo hoạt có chút đắc ý, tay phải chậm rãi sờ lên ngực trái của Tần Dực, khàn giọng, nhẹ nói: “Nhịp tim của anh… tăng tốc rồi.”

Biểu cảm của Tần Dực vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, hắn đưa tay phủ lên môi, ngón tay chậm rãi lướt qua môi, cánh môi bị cắn rách ứa ra tia máu, trộn lẫn với nước miếng óng ánh, bị ngón tay lau đi hoàn toàn, cũng khiến đầu ngón tay dính phải nước màu hồng nhạt dâm mị.

“Bẩn rồi.” Tần Dực bình tĩnh nhìn Phỉ Vô Thuật chăm chú, điểm ngón trỏ lên môi y, dùng ngữ khí đương nhiên, không cho phép cự tuyệt nghiêm túc nói: “Cậu làm, liếm cho sạch.”

Con mắt đen kịt trầm tĩnh, cứ như một miệng giếng cổ không ai biết rõ, nước giếng băng lạnh, không chút dậy sóng, nhưng lại sâu không thấy đáy, khiến người ta cam tâm tình nguyện đắm chìm tới chết. Nhưng đôi mắt ấy phần lớn thời gian đều không phản chiếu hình bóng của ai, vì chủ nhân của ánh mắt đó vốn kiêu ngạo và lạnh nhạt.

Nhưng đôi mắt này vào lúc này, rõ ràng phản chiếu bóng hình y.

Phỉ Vô Thuật không hiểu sao bắt đầu hưng phấn, gần như toàn thân run rẩy. Dưới ánh nhìn bình tĩnh chăm chú không cho phản kháng, y tựa như bị thao túng, nhẹ ngậm đầu ngón tay trên môi vào khoang miệng ấm áp, thuận theo dùng đầu lưỡi liếm ngón tay, nhưng tương phản với động tác dịu dàng phục tùng của đầu lưỡi, ánh mắt y không chút tránh né ngênh đón ánh mắt đối phương, hung mãnh, xâm lược, mang theo tuyên ngôn chưa mở miệng nhưng đã rõ ràng__ anh là của tôi, Tần Dực!

Tần Dực dịu hòa nhếch môi: “Ừ.”

Nhìn biểu cảm có thể nói là mỉm cười của người đàn ông tóc đen da trắng, Phỉ Vô Thuật thảng thốt trong một thoáng__ cuối cùng, mặt đối mặt, gặp được rồi, sờ được rồi, nếm được mùi vị của người này rồi. Không hiểu sao, mắt có hơi chua xót.

“Tiểu Vô Thuật cuối cùng phải gả đi rồi…” Mạc Sinh tay ôm máy tính, ánh mắt lại đặt lên tổ hai người khiến người ta mặt đỏ tim đập kia, đứng không xa cảm khái.

“Tôi cho rằng gả đi đã là chuyện rất lâu về trước rồi.” Lallot cũng lắc đầu, “Chẳng qua thời cơ không đúng, Vô Thuật cũng quá đáng thương rồi. Hôn một chút là phải bắt đầu chiến đấu rồi, đổi thời gian đổi địa điểm, tiếp theo chắc nên lăn giường luôn rồi đúng không?”

“Nên đánh một trận.” Hộ vệ tóc đỏ nhíu mày phản bác.

Lallot: “…”

Mạc Sinh cười ha ha: “Lallot, Ngô Khởi đại ca thế này, thật vất vả cho cậu mà.”

Lallot nở nụ cười dịu dàng: “Trước khi lăn giường, đúng là nên đánh một trận.”

Mạc Sinh lập tức ngộ ra, sau đó không chút phúc hậu cong mắt hoa đào, hả hê cười nói: “Trước mặt đại thiếu, Vô Thuật thua chắc rồi.”

Mà Phỉ Vô Thuật cuối cùng phát hiện sự tồn tại của mấy người này lại kinh ngạc: “Ể ể, sao các cậu tới đây?” Y không có chút cảm giác xấu hổ bị vây xem, kéo Tần Dực huênh hoang khoe khoang đi tới trước mặt ba người, vui vẻ tâm tình tốt ai cũng có thể nhìn cái là ra.

“Tôi nói, cậu an bài cho họ trước thì tốt hơn.” Lallot chỉ nhóm người vào cùng Phỉ Vô Thuật, “Hoa Hoa đang trên đường tới đây, tôi và Ngô Khởi lập tức phải đi tiếp ứng.”

Mà đồng thời vang lên cùng tiếng Lallot, còn có một âm thanh Phỉ Vô Thuật cảm thấy vô cùng quen thuộc: “Tôi là Nữ Oa, họ là tôi thông báo tới đây.”

Âm thanh này khựng một chút, mới nói tiếp: “Có lẽ, tôi tự xưng thiên đạo, cậu sẽ quen thuộc hơn?”

Thiên đạo? Nữ Oa?

Phỉ Vô Thuật chấn động quay đầu nhìn Tần Dực, người đàn ông này, sẽ không mang thiên đạo từ Hà Việt dọn tới liên bang chứ?

Lúc y rảnh rỗi thoải mái ở nhà giam ngầm, Tiểu Dực Dực rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện khó tin nổi rồi!

Tần Dực lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, nhàn nhạt liếc y một cái, bình tĩnh ghét bỏ nói: “Không biết nhìn người, bị người vu hại, đã suy nghĩ xong nên hối lỗi thế nào chưa?”

“=口=” Phỉ Vô Thuật thừ người đỡ trán, Tiểu Dực Dực anh có thể đừng vừa gặp mặt không bao lâu, đã dùng ngữ khí sát phong cảnh thế này đưa ra vấn đề sát phong cảnh như vậy chứ? Bọn họ thật sự là tình nhân ngưỡng mộ đã lâu lại bị rãnh trời ngăn cách tương tư trăn trở cuối cùng được gặp đụng vào là cháy sao?!

“Ặc… hình như vốn đã không phải?” Nữ Oa lại lần nữa nhịn không được xem trộm thế giới tinh thần lặng lẽ nói.

Phỉ Vô Thuật: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play