Cô mơ màng tỉnh dậy trong một căn phòng lạ lùng, nói lạ lùng vì nó dán toàn những bức ảnh chụp một cách ngớ ngẩn, không rõ là đang chụp gì. Cái cây chiếm vị trí lớn ảnh thì lại mờ ảo, người xuất hiện ở chính giữa ảnh thì lại không nhìn rõ mặt mũi và rồi còn cả những tấm khác cũng đều như vậy nữa.
Định bỏ qua vì việc cần quan tâm bay giờ là cô đang ở đâu thì bất chợt những chi tiết ấy kéo cô quay lại những tấm ảnh. Cô đã nhận ra sự đặc biệt của nó. Những bức ảnh tuy nhìn rất xấu nhưng cô nhận ra tất cả đều có một điểm chung là một người con trai đó, nhưng lại không thể mìn rõ người đó là ai vì có những tấm gần như toàn bộ cơ thể của người đó đều ẩn sau lùm cây cao...
“Chị không nhận ra chồng mình hay sao?” Cô giật mình quay lại thì thấy Sơn, cậu nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng...
“Ý em là sao?” nhìn lại những bức ảnh và kết hợp với những gì Sơn nói thì cô nhận ra những bóng người mờ ảo, nhỏ bé trong những tấm ảnh này là Win. Nhìn kĩ hơn thì cô nhận ra đây là phòng của con gái. Là phòng của người chị gái đã mất của cậu sao? Người con gái đó ái mộ anh đến mức này hay sao?
Sơn lạnh lùng cúi thấp người xuống gần tai cô thì thầm:
“Chị nhận ra rồi đúng không? Nhận ra cả việc người chị xấu số của tôi rất thích chồng của chị đúng không? Vậy chị có nhận ra rằng người con gái đó đến lúc chết đi vẫn phải đau khổ khi mà người chồng hoàn hảo của chị đứng nhìn người con gái vừa tỏ tình rồi đỡ đạn thay mình chết ngay dưới chân mà lòng không chút thương cảm nào không? Chị có biết đến lúc nhắm mắt trong vòng tay tôi thì con người đáng thương đó vẫn phải rơi nước mắt không? Không phải vì phải chết mà vì thái độ vô tình dến đáng sợ đó của anh ta.” Đã từ lúc nào không hay cậu nắm chặt lấy hai vai cô khiến cho cô có cảm giác như chúng sắp rụng rời ra vậy. Cậu tàn nhẫn hất cô thật mạnh xuống giường. Cô cảm thấy sợ hãi và lo lắng đến tột độ khi mà bụng của mình đang đau âm ỉ.
Và càng sợ hơn khi mà Sơn bắt đầu cởi áo của mình ra, cô biết cậu đang định làm gì...
“Em, em định làm gì? Mau dừng lại ngay đi. Chị không hiểu gì hết.” Cô vừa nói vừa ôm chặt gối khóc.
“Chị muốn biết ư? Được thôi. Chị phải có con với tôi, như vậy thì anh ta mới có được sự trả thù ngọt ngào nhất từ trước đến nay. Người chị đã mất của tôi chắc chắn rất uất hận khi nhìn thấy anh ta yêu thương chị như vậy trong khi xưa kia lại đối xử tàn nhẫn với chị ấy...”
Cậu tàn nhẫn nằm đè lên người của cô khiến cho cô sợ hãi đến mức nói không lên lời, mãi sau mới nói được vài tiếng:
“Đừng mà. Chị xin em, đừng mà... đừng làm như vậy. Em bé của chị...” nghe cô nói vậy cậu dừng lại tròn mắt nhìn:
“Chị vừa nói gì?”
“Chị đã có con với Win rồi. Xin em đừng làm hại em bé của chị. Chị cũng sẽ giống như mẹ của em làm đủ mọi thứ để bảo vệ con của mình...”
Sơn bàng hoàng đứng dậy, cậu cảm thấy rất mâu thuẫn. Cậu không hiểu tại sao mình lại làm những điều đáng sợ như vậy nữa. Cậu cảm thấy ân hận vô cùng...
Bất chợt cửa bung mở, Huy lao vào lôi cô đi trong sự ngơ ngác không hiểu gì của Sơn. Như vậy thì đâu có theo kế hoạch. Đến khi chạy theo ra bên ngoài thì cậu mới biết là Win đã tìm đến nơi. Anh như một con hổ đang bị đánh thức khi đang ngủ lao vào đánh nhau không thương tiếc với mấy tên bạn của Huy. Có những tên còn bị anh đánh một cú gãy chân và không thể đứng lên được nữa.
“Mày mau dừng lại cho tao, nếu không tao sẽ giết chết con đàn bà này.” Huy kề con dao sát vào cổ nó khiến cho Win không dám đánh trả lũ người kia nữa, một tên hung hăng cầm cả cây gậy gỗ đập vào lưng anh không thương tiếc, cây gậy gãy đôi. Thấy vậy thì cô gào khóc lao về phía anh nhưng lại bị giữ lại:
“Đừng mà. Win. Mặc kệ em đi. Đừng để lũ người đó đánh...”
Anh cắn răng lại nhìn cô, anh đang rất muốn đánh trả nhưng lại không thể vì tính mạng của cô đang bị đe dọa.
“Xử nó đi!” Huy vứt cho Sơn một cây gậy sắt dài. Cậu nắm chặt cây gậy trong tay tiến gần phía Win.
“Đừng, đừng mà Su. Chị biết em không phải là loại người như vậy đâu mà, đừng làm như vậy. Đó không pahri là trả thù đau mà là hành động ích kỉ, hành động chỉ nghĩ cho mình và những thứ trong quá khứ mà không biết suy xét xem người ta có phải chịu đựng lỗi khổ gì hay không... đừng ích kỉ như vậy, đừng tàn ác như vậy. Bố mẹ và chị gái của em không ai muốn em sống như vậy đâu.” Cô tuyệt vọng khóc và mong cậu sẽ suy nghĩ những lời đó và không làm hại đến anh.
“Tôi có thể chết nhưng Linh Anh không thể bị thương. Hãy đảm bảo với tôi điều đó, cô ấy vô tội.” Ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi người cô. Cậu hét lên rồi cầm gậy đánh mạnh xuống. co nhắm mắt không dám nhìn cảnh tượng hãi hùng đó.
Nhưng rồi giây lát mọi người chợt nhận ra cú đánh vừa rồi là dành cho Huy chứ không phải Nguyên. Nhanh chóng cậu kéo tay cô chạy ra ngoài và hét lại với Win:
“Tôi không biết đánh nhau ở đây giao cho anh!” Win khi đảm bảo cô đã được an toàn thì có thể an tâm đánh mấy tên xung quanh mà không chút vướng bận.
Lát sau cô và Sơn quay lại thì tất cả đã bị anh hạ gục cho nằm bất tỉnh dưới đất hết.
“Tôi sẽ bỏ qua vì những hành động của mình trong quá khứ, khi đó tôi đã sai. Nhưng thật là cậu không biết đánh nhau sao?” Win đưa ánh mắt đầy ngờ vực nhìn Sơn. Có lẽ anh thấy khá là mâu thuẫn khi một tên con trai nói mình không biết đánh nhau trong khi đã cả gan gây ra những chuyện như vậy.
“Chị sao vậy?” Sơn nhanh chóng nhận ra sắc mặt của cô không tốt rồi nhớ ra rằng cô đang mang thấy thì thấy vô cùng lo lắng. và rồi tất cả đều cảm thấy sợ hãi khi nhận thấy những vệt máu đang chảy dài đến gót chân của cô.
Cô dần ngất lịm đi trong vòng tay của anh:
“Em bé...”
Vừa lúc đó Minh Anh đến kịp, anh vội vàng bế nó lên xe đến bệnh viện...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT