Huỳnh Lưu bước vào tân phòng, hắn mỉm cười khi thấy bóng áo đỏ đang ngồi trên giường. Hắn nhẹ nhàng bước đến, tiện tay cầm luôn hai li rượu giao bôi. Khẽ đặt chúng lên giường rồi từ từ giở hỉ khăn trên đầu Ngọc Di ra. Khuôn mặt nàng hiện ra trước mắt hắn. Đây là lần đầu tiên hắn thấy tiểu nương tử của mình tô son, điểm phấn lên mặt. Hắn bất giác thốt lên:

   - Di nhi, hôm nay nàng thật xinh đẹp!

   - Chàng đúng là dẻo miệng. - Ngọc Di xấu hổ nói.

   - Ta nói thật mà. Hôm nay nàng đẹp lắm! - Nói rồi Huỳnh Lưu nâng tay vén những lọn tóc con của nàng.

   Bên ngoài tân phòng, hai bóng dáng một lục y, một tử y (là tím nha mọi người) đang chăm chú quan sát tình hình qua một cái lỗ nhỏ được đục trên cửa sổ. Và...hai cái người khá tỉnh ấy không ai khác chính là Ngân Nhi cùng Tuyết Linh. Tuyết Linh nhăn mũi, giậm chân nói:

   - Hừ...nói những thứ xàm xí ấy làm gì chứ? Sao không vào vấn đề chính luôn đi?

   - Ây da! Ngươi kiên nhẫn chút đi! Sắp rồi! - Ngân Nhi nói, mát cứ dán chặt vào "rạp phim".

   Trở lại bên trong, Huỳnh Lưu và Ngọc Di đã uống cạn rượu giao bôi của tân lang và tân nương, có điều có lẽ họ không biết rằng: tập tục cổ đại có qui định, rượu giao bôi của tân nương, tân lang đều có kèm theo một lượng xuân dược nhỏ loại nhẹ. Nhưng đáng tiếc thay! Do Ngân Nhi và Tuyết Linh mua chuộc người phụ trách rượu nên đã cho vào đấy một lượng khá là.....ít của xuân dược loại mạnh! (Shizu: Đúng là hại bạn mà.    N.Nhi T.Linh: Đấy là nhân từ lắm rồi!)

   Sau khi uống xong, Huỳnh Lưu và Ngọc Di thấy trong người bỗng nóng lên, có một thứ cỗ nhiệt gì đó đang dâng trào trong huyết quản họ. Huỳnh Lưu nhìn Ngọc Di, ánh mắt nóng bỏng lưu chuyển sóng tình. (Shizu: Chết cha! Báo động, báo động. Sắp có cảnh nóng rồi! Những bạn nào trong sáng chưa bị vấy bẩn não hãy bỏ chap.)

   Hắn cứ nhìn nàng từ trên xuống dưới như vậy khiến Ngọc Di cứng đờ cả nhười. Hắn ấn nhẹ người nàng xuống, khẽ vuốt mái tóc nâu đỏ mượt mà. Bàn tay trượt trên cơ thể nàng dần dần tháo từng lớp hỉ bào trên người nàng ra rồi cũng cởi luôn cả hỉ phục của mình. Chẳng mấy chố cơ thể hai người đã trần như nhộng. Ngọc Di giật mình kêu lên:

   - Huỳnh Lưu! Chàng....không được....

   Nhưng không đợi nàng nói xong, Huỳnh Lưu đã nhanh chóng phong bế miệng nàng. Hắn hôn lên môi nàng thật sâu và cuồng nhiệt. Hai đầu lưỡi cứ quấn lấy nhau, hắn tha hồ ở trong miệng nàng mà tham lam vơ vét tất cả vị ngọt trong đó. Đôi bàn tay hư hỏng không chịu an phận cứ trượt khắp cơ thể Ngọc Di. Hòn núi đầy đặn của nàng bị hắn nắm lấy xoa nắn làm nụ hồng ngự trị trên đó nhô cao. Tay còn lại của Huỳnh Lưu lại lần đến u cốc của nàng mà trêu chọc. Hắn chọc sâu vào nơi ẩm ướt ấy làm Ngọc Di giật nảy mình, nàng khẽ ưỡn người lên phối hợp cùng hắn.

   Nhiệt đọ trong phòng tăng đến đỉnh điểm. Tiếng rên rỉ kiều mị, nóng bỏng của Ngọc Di vang lên càng kích thích dục vọng của hắn. Hạ thân hắn đã căng cứng giờ lại cành làm hắn đau hơn. Mặt hắn nhăn lại khổ sở.

   Huỳnh Lưu thôi không hôn nàng nữa, hắn nhìn vào gương mặt đang ửng hồng thở gắp của nàng. Khẽ thở hắc ra, hắn ngồi dậy bế nàng ngồi trên đùi mình, mặt đối diện với nhau. Ngọc Di tay choàng qua cổ hắn để mặc hắn tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm. Hiện giờ trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng chỉ biết nhìn người trước mặt mình đây.

    Huỳnh Lưu nhấ hông nàng lên, hướng u cốc của nàng về phía "tiểu huynh đệ" đang gào thét muốn phát tiết đau đớn của hắn. Hắn nhẹ nhàng tiến vào bên trong vì sợ nàng đau. Tuy bây giờ hắn thật sự muốn bỏ mặc tất cả để thoã mãn dục vọng của mình nhưng vì hắn yêu nàng, yêu rất nhiều nên hắn đã cố gắng giúp nàng thích ứng với cái của hắn trước.

   - Aaaaaaaaa.....Huỳnh Lưu......chàng......rút ra cho ta.......Đau quá ô ô ô.....- Ngọc Di đau đớn kêu lên. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng ra sức bám chặt vào lưng hắn. gương mặt nàng vì quá đau mà lấm lem nước mắt.

   - Ngoan, không sao đâu. Chút nữa sẽ không còn đau nữa! - Huỳnh Lưu dỗ dành Ngọc Di. Tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng rồi hôn lên trán nàng, hôn lên mắt nàng, hôn lên môi và nước mắt còn vươn trên má nàng.

   Quen dần với cảm giác đó, Ngọc Di không còn đau đớn nữa mà ngược lại khoái cảm lạ thường. Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng làm tê dại cả nhười nàng. Ngọc Di khẽ ưỡn người rên rỉ khiến sức chịu đựng của Huỳnh Lưu dần đi đến giới hạn. Hắn bắt đầu thấy khó thở, dục vọng đang đè nén bỗng chốc tăng ngột lên.

    Mắt thấy Ngọc Di đã dần thích nghi với "tiểu đệ đệ" của mình, hắn liền tăng tốc. Mỗi lần như vậy, hắn đều tiến sâu vào nàng.

    - A....Huỳnh Lưu....ưm.....- Ngọc Di kêu lên, cả người không còn sức lực nữa hoàn toàn dựa vào Huỳnh Lưu.

    Huỳnh Lưu gầm lên một tiếng, đem tinh dịch mà hắn đã nuôi dưỡng suốt mười bảy năm nay toàn bộ đều dâng tặng cho nàng. (Shizu: *lấy khăn chậm nước mắt* Mười bảy năm sao? Ây da! Thật là cảm đọng quá~      N.Nhi T.Linh: Chúng ta cũng rất cảm động a! *nhiệt liệt vỗ tay*)

--------------------------------------------

   Bên ngoài, Ngân Nhi hai mắt toả sáng nói:

   - Wow! Đúng là kịch chiến a~

   - Đúng vậy! - Tuyết Linh.

   - Di? Ta nghe mùi máu đâu đây? - Ngân Nhi chun mũi, hít hít mấy cái. Bất giác nàng xoay đầu nhìn Tuyết Linh. Khuôn mặt tươi cười của nàng cứng đờ, thay vào đó là đôi mắt sộc ngang. Nàng nói: - Này, ngươi chảy máu mũi kìa! Mau lấy đò cầm máu đi. Ở đây là cổ đại, không có xe cứu thương hay thiết bị truyền máu đâu.

   Đúng như vậy! Hiện giờ Tuyết Linh nhà ta máu mũi chảy rồng rồng. Khi nghe Ngân nhi nói nàng mới biết mình bị chảy máu mũi nếu không chắc giờ nàng vẫn còn chăm chú nhìn hai "con nhộng" trong kia.

   Tuyết Linh vừa kiếm khăn tay vừa nghĩ: "Hèn chi....nãy giờ ngứa mũi quá trời. Chẳng lẽ sức đề kháng của ta đối với mấy cảnh này yếu như vậy sao?"

   Kiếm mãi không thấy, Tuyết Linh nhíu mày nói:

   - Hình như.....ta quên mang theo khăn tay rồi.

   Bỗng một bàn tay từ bên cạnh nàng xuất hiện cùng với một chiếc khăn tay màu vàng tinh xảo, được làm rất khéo léo. Người đó đưa cho nàng rồi nói:

   - Đây, nàng dùng tạm cái này đi.

   - Ây da, thật tốt quá. Đa tạ, đa tạ. - Tuyết Linh nhận ngay khăn tay mà chẳng buồn nhìn người vừa nói vì trong tiềm thưc nàng cho biết nơi đây! Chỉ có một mình nàng và con bạn thôi! Thế là nàng khí thế lau mũi: "Ta lau, ta lau, lau dến khi nào ngươi hết chảy thì thôi."

   Ngân Nhi dời mắt khỏi "rạp phim tình cảm 18 ". Nàng quay đầu nhìn Tuyết Linh nhưng khi nhìn xong, nàng chính thức rơi vào kỷ băng hà phần một!!!!

   Tuyết Linh thấy bĩu hiện kì lạ của Ngân Nhi nên cũng quay đầu nhìn kế bên nàng thì cũng chính thức rơi vào kỷ băng hà phần hai!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play