Màn đêm đã hạ xuống, trời cũng trở lạnh hơn. Bây giờ ai cũng về phòng nấy mà nệm ấm chăn êm. Tuyết Linh nhà ta là người lười nhất nên tất nhiên bây giờ nàng cũng đang làm tổ trong chăn một cách mĩ mãn. Tay mân mê chiếc áo khoác da hổ, miệng cứ cười cười như.......người ở trỏng mới trốn ra. Nàng không cách nào quên được Quỷ ca ca đẹp trai kia. Nàng đang nghĩ nếu hắn không phải là quỷ mà là người thì tốt quá! (Shizu: Đúng là......đầu óc tắt nghẽn, lưu thông không đều mà!)
Đang nằm mơ tưởng đến ai kia kìa của nàng thì tiếng cheo chéo của công công vang lên:
- Thiên Duyên cung ra tiếp chỉ!
Tuyết Linh giật mình, vội vàng mặc thêm áo ra ngoài. Tiểu Lam, Ngân Nhi cùng Ngọc Di cũng lật đât chạy ra. Tất cả quỳ xuống nghe lão pê-đê kia nói:
- Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu chỉ. Lệnh cho Thái tử phi cùng nhị vị cô nương ngày mai đến hội săn bắn của hoàng thất. Khâm chỉ.
- Tạ thánh hoàng ân. - Ba người cùng lên tiến. Tuyết Linh đưa tay tiếp chỉ xong cùng mọi người tiễn vị thái giám kia xong nàng mới nói:
- Lam tỷ, hội săn bắn của hoàng thất là gì vậy?
- Thưa, là một ngày hội giao lưu. Hằng năm hoàng thượng tổ chứ ở trên núi thuộc sở hữu của hoàng cung nên rất tiện. Chủ yếu là để vui chơi ạ. - Tiểu Lam vui vẻ nói
- Vậy thì mời làm gì chứ? Rỗi hơi! - Ngân Nhi chề môi bất mãn. Tự nhiên bị phá giấc ngủ à! Bực mình. Đang định vào phòng ngủ tiếp thì......
- Không đi là kháng chỉ đó. Tội nặng nga! - Ngọc Di ôm cổ Ngân Nhi nói
- Thì cùng lắm hôm nay cũng phải ngủ mới có sức đi chớ! - Ngân Nhi nhíu mày nói.
- Sao cũng được để mai tính đi. Giờ đi ngủ là khỏe nhất! - Tuyết Linh vừa nói vừa ngáp một cái rõ ta. Nàng vương vai rồi nhào thẳng vào phòng với vận tốc ánh sáng! Chui vào ổ chăn của mình rồi ôm tấm áo da hổ ngủ ngon lành li bì!
Sáng hôm sau các nàng đã bị Tiểu Lam lôi từ mộng đẹp dậy thật ớm để chuẩn bị cho chuến đi săn. Khổ thân cho các nàng bị quoay như chong chóng mà mắt vẫn nhám nghiềng không mở nổi. Sau một hồi cực lực, Tiểu Lam đã hoàn thành song tác phẩm của mình. Nhìn các nàng từ trên xuống dưới với vẻ hài lòng rồi nói:
- Thái tử phi, nhị vị cô nương. Chúc ba người một chuyến đi săn vui vẻ.
- Ờ....ờ.....- Ba người gật gù mà chả hiểu cái mô tê gì, cứ chăm chú vào công việc ngủ vĩ đại của mình.
Ba người hôm nay nhờ sự "chăm sóc" tận tình của Tiểu Lam nên đã khác hẳn. Phải nói....xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều. Tiểu Lam dắt các nàng ra xe ngựa mà hoàng thượng đã chuẩn bị sẵn. Sau vài giờ đồng hồ các nàng đã tới đích. Thái giám la to làm mọi người đều đưa ánh mắt tò mò về phía cửa xe:
- Thái tử phi cùng nhị vị cô nương đến!!!!!
1s........2s........3s.........Tất cả vẫn im lặng.
Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên. Nguyên Phong cùng hoàng đế Nguyên Thái Long nhíu mày. Thái giám lại kêu to lần nữa:
- Mời thái tử phi cùng nhị vị cô nương xuống xe!!!!!!
1s........2s........3s..........Tất cả lại im lặng lần nữa.
Khi tất nghĩ bọn họ không có trong xe thì một tiếng nói uể oải, ngáy ngủ vang lên:
- Làm gì mà ồn ào quá vậy? Ngọc Di, ngươi đi xem xem. - Vâng dó không ai khác chính là Ngân Nhi của chúng ta.
- Sao lại kêu ta? Kêu Tuyết Linh kìa! - Ngọc Di trả lời mà còn say ke.
- Nó ngủ như chết rồi! - Ngân Nhi mệt mỏi đáp
- Vậy thôi khỏi xem. Mệt! Ngủ tiếp đi. - Ngọc Di phán một câu xanh rờn. Thế là cả hai lại mơ đẹp tiếp. (Shizu: Tỉnh! Mọi người: Quá tỉnh là đằng khác!)
Bên ngoài nghe trọn cuộc đối thoại đó. Huỳnh Lưu đang uống rượu nhưng khi nghe Ngọc Di nói xong cũng mém phun hết cả ra. Nguyên Phong cùng hoàng đế cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Trầm mặt một hồi hoàng đế mới nói:
- Gọi các nàng dậy.
- Dạ -Bọn nha hoàn tuân chỉ đi đến xe của các nàng.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT