Mục Ca nhìn bánh bao trong tay, đưa mắt nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: “Em chưa ăn sáng.”
“Em không muốn ăn.” Nhược Hi ngập ngừng nói.
“Em không nên phụ ý tốt của người khác, nhất là lúc bên cạnh không có ai chăm sóc.” Giọng nói của anh nghe có chút khàn.
Lâm Húc Thịnh được đưa tới phòng nội trú để quan sát, Nhược Hi lái xe đưa Mục Ca về nghỉ ngơi. Sáng sớm đường bị kẹt xe, xe đi chậm lại. Nhược Hi nhìn thẳng về phía trước, không muốn nói chuyện, Mục Ca khép hờ mắt, tựa như nghỉ ngơi. Hai người đối với câu nói kia vẫn canh cánh trong lòng, ai cũng không chịu phá vỡ cảm giác lúng túng trầm mặc.
Đến nhà Mục Ca, Nhược Hi không xuống xe, Mục Ca đẩy cửa xe rất mạnh, cho thấy anh rất tức giận. Cũng không thèm đóng cửa xe, xoay người lại, dùng sức đẩy mạnh Nhược Hi lên ghế hôn môi cô, dùng sức trằn trọc mút lấy.
Nhược Hi từ chối nhưng lại không thoát khỏi khống chế của anh, ngược lại còn khiến anh dùng thêm sức. Cho đến khi Nhược Hi chấp nhận không giãy dụa nữa, anh mới dừng lại tất cả động tác nói sát bên tai cô:: “Ngày hôm qua anh mới nhận được thông báo kéo dài thời gian công tác, thời gian kéo dài này, có thể là không kì hạn.”
Nhược Hi sững sờ dưới ánh mắt áp bức của anh, không thể không gắng gượng sống lưng nghe anh nói tiếp: “Nếu như em có bất cứ yêu cầu gì có thể nói trước mặt anh, đừng nói cho người khác nghe!” Giọng anh nghe như băng tuyết ngàn năm, lạnh lẽo bức người, đột nhiên cô mất đi toàn bộ ý niệm muốn giải thích hành động vừa nãy của mình với Lê Tử Trạm.
Thôi, nếu anh đã hiểu lầm, thì cứ mặc anh thôi.
Cuộc sống thế này khiến cô thật sự mệt mỏi, mệt đến nỗi chẳng còn muốn đi kinh doạnh một đoạn tình cảm chị em yêu nhau phức tạp thế này nữa.
Nhà, cô không thể rời bỏ, ba cuối cùng vẫn cần cô chăm sóc. Nếu còn muốn cô lao tâm lao lực cho tình yêu, thật xin lỗi, cô lực bất tòng tâm.
“Nếu như là không kì hạn, em nghĩ, em sẽ không chờ anh.” Nhược Hi quay đầu nói lời cự tuyệt.
Sau hôm dó, hai người không gặp nhau, tin nhắn điện thoại cũng không. Sau đó Mục Ca ở nhà hay về Thâm Quyến, cô cũng không rõ. Mỗi lần khi đêm khuya an tĩnh, ở bên giường chăm sóc ba, cô nhiều lần nhìn điện thoại mà ngẩn người.
Cô đã nói như vậy, có nghĩa là phá vỡ tin tưởng hai người họ đã tạo dựng nên, vừa có chút mong ước, mong ước bọn họ có thể lưu lại một chút gì đó không bị phá vỡ.
Dưới áp lực như thế này, ai còn có thể giữ vững tâm trạng bình thản đây?
Lâm Húc Thịnh lần này coi như là nhặt lại được cái mạng, y tá ngày đó bị Nhược Hi sa thải, nhưng đã vào đông tìm y tá thay ca rất khó nên chỉ có thể do cô một mình chăm sóc. Lê Tử Trạm tới khu nội trú thăm mấy lần, bất đắc dĩ cũng không giúp được gì, nhiều nhất là chỉ đưa cơm, hay mang cho cô găng tay, khiến cô cảm thấy chút ấm áp trong mùa đông giá lạnh.
Hai ngày liên tục, công việc bận bịu, thừa dịp đồng nghiệp giúp chăm sóc ba, Nhược Hi về nhà tranh thủ thay quần áo, lúc rời khỏi cửa bệnh viện thấy Lê Tử Trạm đang chuẩn bị tan ca, anh ta chào hỏi với cô, ngỏ ý muốn đưa về nhà.
Nhược Hi cũng cảm giác hoa mắt, lái xe cũng không được, vì vậy tự nhiên ngồi lên. Lại không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp, lúc tới nhà vừa mở cửa xe đã thấy Mục Ca đứng phía xa.
Lê Tử Trạm tất nhiên cũng nhìn thấy sắc mặt âm u của Mục Ca, anh từ trong xe đi ra mặt không biến sắc nhìn phản ứng của Nhược Hi.
Nhược Hi cúi đầu đi xuống, cho đến lúc đi tới cầu thang, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.
Giọng nói của anh từ sau vang tới, lộ ra vẻ mệt mỏi đau đớn, “Anh vốn nghĩ thông suốt, không muốn đi Thâm Quyến nữa.”
Nhược Hi dừng bước, trầm mặc đứng tại chỗ.
“Kết quả bây giờ phát hiện, thì ra tự mình quá đa tình. Nếu anh đối với em mà nói là dư thừa, lưu lại cũng tự rước nhục mà thôi, đã như vậy, anh sẽ rời xa.”
“Anh lầm rồi, dưa thừa không phải anh, là em.” Nhược Hi nhìn thẳng, lạnh nhạt nói. “Nếu anh đã muốn rời đi, xin mời.”
Mục Ca trầm mặc, quay đầu nhìn Lê Tử Trạm đứng tựa người vào xe, “Có lẽ sự lựa chọn của em là đúng.”
Nước mắt của Nhược Hi nhanh chóng trào tới đáy mắt, lại nhắm mắt nuốt ngược trở lại, mở mắt, nước mắt lại trào ra. Cô cố gắng ổn định giọng nói: “Điều sai lầm của em, là đã lựa chọn một đoạn tình cảm mà mình không thể kiên trì tới cùng.”
Chị em yêu nhau, yêu thương xa cách, chua cay và khổ sở chỉ người trong cuộc mới hiểu. Cô cần một cánh tay rộng rãi đứng sau lưng, tùy lúc có thể dựa vào. Nhưng bây giờ quay đầu lại, chỉ là cô đơn. Mệt mỏi suy sụp như vậy cô có thể chịu đựng một hai ngày, nhưng cô liệu có thể kiên trì cho tới khi nào?
Nhất là khi ba lần nữa nằm viện.
Rốt cuộc kết thúc đoạn tình cảm này sao, cô vẫn do dự. Tình yêu cô không dám trông mong, ba vào viện cảm giác hành hạ khổ sở này cô chịu đủ rồi, cô không muốn dây dưa nữa. Có lẽ, nên chấm dứt tất cả, chỉ chuyên tâm vào ba, dù lòng đau, nhưng so với bị gông xiềng siết đến mức không còn hơi thở vẫn tốt hơn nhiều.
Mục Ca nhìn vào mắt cô, “Thế nào, em hối hận về tình cảm của hai chúng ta?”
Nhược Hi im lặng, chỉ nhìn anh, không nói câu nào.
“Anh đã từng nghĩ có thể chúng ta vì áp lực ba mẹ mà chia tay, sau đó vì thành kiến của xã hội mà chia tay, nhưng không ngờ, nguyên do là vì chú Lâm bệnh mà chia tay.Em rốt cuộc không tin tưởng anh, hay là không tin tưởng bản thân? Em có thể nói rõ ràng không?”
Nhược Hi nhìn Mục Ca cười khổ: “Em không tin vào cuộc sống, nếu anh không về giúp em, em sẽ suy sụp, còn nói gì tới tình cảm. Em không phải là thánh nhân, em cũng không vĩ đại. Tuổi tác chênh lệch, áp lực ba mẹ em có thể chịu, nhưng không thể chịu được lúc em đau khổ nhất, chỉ có một mình em kiên trì.”
“Nhưng anh đã quyết định không đi Thâm Quyến, chẳng lẽ còn không được?”
“Sau đó thì sao? Mất đi cơ hội như vậy, anh cam tâm chịu bị cắt bỏ đôi cánh ở bên cạnh em? Thật xin lỗi, em không thể đồng ý. Ngày trước lúc anh suy sụp, em cũng bị áp lực, hôm nay ba em trên giường bệnh, em không thể chia sẻ những khổ sở vất vả với anh, nếu anh vì thế mà vứt bỏ công việc, hoặc thất bại, em sẽ hỏng mất, bởi vì em không có thời gian rảnh rỗi để an ủi, chia sẻ… anh hiểu chưa?”
Lâm Nhược Hi cảm giác suy nghĩ của mình bắt đầu hỗn loạn, không biết mình rốt cuộc muốn nói gì, rốt cuộc cô muốn chứng minh cái gì. Chỉ là tất cả mọi chuyện, đều rơi trên vai cô khiến cô không còn khả năng chống đỡ.
Cô quá mệt mỏi, vì vậy không muốn nhịn nữa. Những đè nén bao năm qua cứ vậy mà bộc phát, toàn bộ phát tán trên người anh, những thứ không hài lòng, không trôi chảy, toàn bộ ném cho anh, chỉ cần để lòng an tĩnh chăm sóc ba là được rồi.
Bởi vì, tất cả hỗn loạn đều do yêu anh mà mang tới, cô không chịu nổi.
Làm sao về tới nhà, cô hoàn toàn không nhớ rõ, gọi điện cho đồng nghiệp, nói mình quá mệt mỏi muốn nghỉ một lát, nhờ cô ấy giúp nửa ngày. Nhược Hi rất muốn nghỉ ngơi, nhưng không ngủ được an ổn, khóc đến đau. Tiếng động ở lầu dưới vang lên, trong mộng toàn bộ là nét mặt đau thương của anh khi rời đi.
Thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ, thì lại bị điện thoại đánh thức, nhìn thấy là số Lê Tử Trạm. Nhấn tắt, lật người ngủ tiếp, lại nhận được tin nhắn.
“Mộng đẹp?”
Hai chữ ngắn ngủi, sau đó là im lặng. Nhược Hi sửng sốt, sau đó tắt điện thoại, rửa mặt thay quần áo tới bệnh viện chăm sóc ba.
Cô bây giờ không có thời gian suy nghĩ những ý tứ của người khác, cũng không muốn dây dưa với hai người đàn ông này. Ở bệnh việc công tác đã lâu, sinh ly tử biệt ngày ngày diễn ra, khổ sở không phải là ngày ngày kéo dài, căn bản không còn kịp quản nó. Cô chỉ cảm thấy những tình tiết trong tiểu thuyết chưa chắc là giả, có lúc, con người chính là mù quáng.
Về phần, lí do, chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Đến bệnh viện cô cảm ơn đồng nghiệp đã giúp mình chăm sóc ba, sau đó bác sĩ chủ trị nói có thể về nhà nghỉ ngơi. Ngày thứ hai lúc ba xuất viện, cô không nhờ một ai, tự mình đẩy ba, gọi điện kêu xe chuyên dụng đưa về nhà.
Tinh thần của ba so với lúc nằm viện tốt hơn nhiều, chỉ là vì bị ngã nên ba trầm mặc hơn. Mặc kệ Nhược Hi trêu chọc thế nào ba cũng không chịu nói nhiều. Nhược Hi về nhà vội thay quần áo nấu cơm, giặt quần áo cho ba, sau đó đưa đồ ăn tới cho ba, ba vẫn nhắm mắt không nói chuyện cũng không chịu ăn cơm.
Cô nhẫn nại khuyên, khóe mắt ba ướt át, môi khép chặt. Nhược Hi hiểu ý ông, cảm thấy bản thân liên lụy con, cho nên không còn ý niệm muốn sống.
Nhược Hi còn phải trực ban, sắp tới giờ phải đi làm, ba lại không chịu ăn cơm, cô bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi người hỏi tìm được y tá chưa, nhưng bên kia nói chưa tìm được, cô thật sự tức giận tới cực điểm, vứt mạnh điện thoại lên đầu giường.
Nhiều lần, cô cầm điện thoại, muốn gọi tới nhà Mục Ca cuối cùng lại cắt đứt.
Cô muốn nhờ Mục Âm tới chăm ba, nhưng lại không biết nói thế nào, do dự cuối cùng buông tha.
Không ngờ, lúc cô cầm chìa khóa chuẩn bị đi làm việc, thấy Mục Âm mệt mỏi đứng ngoài cửa, cô sững sờ vài giây, nhanh chóng hiểu được vội lách người.
Đến lúc này, cô lần đầu tiên mới cảm thấy Mục Âm là người thân, một người luôn luôn phải có người thân bên cạnh. Mục Âm nhìn thấy Nhược Hi cũng có chút xấu hổ lo lắng, không biết làm gì chỉ có thể nói khong ngừng: “Dì không biết ba con bị bệnh, hôm trước nhận điện gì đang ở dưới nhà ngoại, mới vừa về, ba con, ông ấy thế nào?”
Mục Âm nhận được điện thoại, tất nhiên là do Mục Ca gọi, hai người đã thế, mà anh vẫn còn gọi mẹ tới giúp một tay. Nhược Hi chỉ cảm thấy ngực buồn bực, nước mắt trào lên chua xót. Mục Âm lo lắng tới giường bệnh, nước mắt rơi xuống, nhìn Lâm Húc Thinh. Nhược Hi lặng lẽ đi tới cầm một cái khăn đưa tới, Mục Âm không nhận, chỉ vùi đầu vào ngực Lâm Húc Thịnh, thân thể run lên, khóc không thành tiếng.
Nhược Hi yên lặng để khăn bên cạnh, sau đó cầm chìa khóa rời đi.
Lúc lái xe, cô cảm thấy bên trong xe quá yên lặng, muốn mở radio nghe, cảm thấy những mệt mỏi tích tụ quá nhiều, nước mặt lẳng lặng rơi xuống.
Cố gắng lái xe tới bệnh viện, cô vừa tới phòng làm việc thay đồ, lại nghe y tá nói bệnh nhân tối qua có vấn đề, vội chạy tới, bỗng nhiên cô thấy đầu ong ong, toàn thân không có sức, tất cả âm thanh đều mơ hồ…
Cô sợ mình sẽ ngất xỉu, bước chân lảo đảo, tựa người vào bàn làm việc, cuối cùng vơ lấy điện thoại trên bàn.
Ngón tay lần theo bàn phím theo bản năng bấm số.
Trong danh ba, phím tắt số 1 là của anh.
Cô, rất nhớ anh.
Lúc ý thức của cô dần dần khôi phục thì đã nằm trên giường bệnh, chỉ nghe thấy tiếng bác sĩ nói chuyện, giọng nói của đồng nghiệp và tiếng bước chân đi lại xung quanh.
Dù sao thân là bác sĩ, đang trong giờ làm việc mà bị ngất xỉu, cô thật sự cảm thấy ái ngại.
“Bác sĩ Lâm, cô ấy là quá mệt nhọc.”
“Nghe nói ba bác sĩ Lâm hai hôm trước đưa tới phòng cấp cứu của bệnh viện, cô ấy giờ phải đi làm, lại còn phải chăm sóc ba.”
“Cô ấy hôm nay tới hơi muộn, là chuyện trước giờ chưa từng có, hôm nay sắc mặt cô ấy rất kém, cũng không ăn sáng, tôi tới gọi cô ấy thì thấy cô ấy té xỉu trong phòng làm việc.”
“Mọi người phải chăm sóc, và giúp đỡ cô ấy hơn. Đợi cô ấy tỉnh mọi người nói với cô ấy, nếu trong nhà có chuyện viện sẽ xem xét giải quyết, nếu không khỏe, nhà có người cần chăm sóc cứ xin nghỉ ngơi vài ngày, không cần phải cố gắng.”
“Vâng, viện trưởng.”
Nhược Hi trong lúc mơ mơ màng màng vẫn cố gắng phân biệt mọi âm thanh, cố gắng mở mắt.
“Không cần, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy.” Bên tai nghe được giọng nói quen thuộc, cô không an tâm nhất chính là anh.
Thì ra là, anh cũng ở đây, trong lòng cô lúc này buông lỏng, lần nữa chìm vào giấc ngủ. So với những ngày trước đầy áp lực và căng thẳng, lần này, cô ngủ rất ngon.
Lúc Nhược Hi tỉnh lại thì trời đã tối đen, cô thử ngồi dậy, lại phát hiện cánh tay còn truyền nước.
Ánh đèn nhỏ đầu giường chiếu sáng gương mặt Mục Ca, khóe miệng anh có chút máu bầm, ở mi mắt cũng vậy. Gương mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt nhìn cô lại kiên định lạ thường.
Nhược Hi đưa tay muốn sờ vào vết thương trên mặt anh, Mục Ca ngượng ngập, mặt né sang bên khác, dịu dàng hỏi: “Còn mệt không, muốn ăn gì không? Anh đi mua cho em.”
Nhược Hi lúc này mới nhớ tời tình huống của hai người lúng túng nói, “Thật xin lỗi, em quên mất.”
“Em quên cái gì?” Mục Ca nhẹ giọng hỏi.
“Em quên mình đã chia tay, không nên có hành động như vậy.” Nhược Hi cắn môi nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.
Qua một lúc lâu, sau đó cô mới nghe tiếng anh nói: “Đó là quyết định đơn phương của mình em, anh không đồng ý, vì vậy quyết định đó không có hiệu lực.”
“Anh!” Nhược Hi đã lâu chưa tức giận như vậy, ngay cả nói cũng cảm thấy không có sức.
“Anh cái gì? Anh có chút sai lầm thì sẽ thay đổi, đổi xong nếu tái phạm, thì lại sửa đổi tiếp, cho đến khi sửa thành công mới thôi. Đây là quyền lợi của anh.”
Nhược Hi đối với hành động ăn vạ này của anh chỉ bĩu môi: “Ai nói tuổi nhỏ thì có quyền lợi như vậy?”
Mục Ca không biến sắc nhìn chăm chú vào cô, sau đó chậm rãi mở miệng, từng chữ từng câu: “Bởi vì anh tuổi nhỏ, nên có lúc sẽ không có cách nào thông cảm cho người phụ nữ của mình, nhưng mà, chính vì anh ít tuổi cho nên có cơ hội học tập làm thế nào để thông cảm và chia sẻ.”
“Vậy anh từ từ học cho tốt, học xong, tương lai bạn gái anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.” Nhược Hi cảm thấy tâm trạng đột nhiên xuống thấp.
Mục Ca chau mày: “Em lại làm sao? Trong đầu em rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”
Nhược Hi cố tỏ vẻ lạnh nhạt như không có gì nói: “Em kì cục cũng tốt, không kì cục anh bỏ không được.”
Mục Ca biết cô nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ nhìn cô mỉm cười, ánh mắt trong suốt, tinh khiết và vô tội.
Nếu như anh mạnh miệng, cô còn có thể lên tiếng giễu cợt vài câu, nhưng anh lại ứng phó như vậy, cô giống như là đang đấm vào một bị bông, không có tác dụng, cô quay lưng lại không thèm để ý tới anh.
Mục Ca dựa vào sau lưng cô, nóng rực. Toàn thân Nhược Hi căng cứng, ấm ấp, cô không nỡ đẩy ra, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Anh không thấy làm như vậy là không có cốt khí sao?”
Không ngờ anh lại kề sát tai cô nhỏ giọng nói: “Anh thấy tốt lắm, có cốt khí không cưới được vợ.”
Mục Ca chuyển biến đột ngột khiến Nhược Hi không kịp thích ứng. Cô thậm chí bắt đầu suy nghĩ anh có phải nhân cơ hội chiếm đoạt bất động sản của Lâm gia, hay là lúc cô vừa kiểm tra lại phát hiện ra có bệnh gì?
Thái độ của anh khiến người khác phải gãi đầu khó hiểu.
Rất nhanh, câu đố của cô đã được người giải đáp.
Vào ngày thứ hai khi cô xuất viện, Lê Tử Trạm muốn mời cô đi ăn tối. Nghĩ tới mấy ngày liên tiếp anh chăm sóc ba và mình, Nhược Hi sảng khoái đồng ý, họ vẫn tới nhà hàng lần trước, chỉ khác là Lê Tử Trạm không có phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong như hôm đó.
Các món ăn đã được bày ra, vết thương trên mặt anh hiện ra rõ ràng, anh lại chỉ cúi đầu uống trà, không thèm động đũa, ngồi an tĩnh nhìn Nhược Hi ăn.
Nhược Hi quan sát xong, vết thương của Lê Tử Trạm so với Mục Ca nặng hơn một chút, trên mặt đã thế, trên người chắc không tốt hơn bao nhiêu. Suy nghĩ một chút cô mở miệng: “Lê Tử Tram, vết thương trên mặt anh….”
“Bị người đánh.” Anh nói rất bình thường, giống như đang thảo luận thời tiết hôm nay rất đẹp.
Nhược Hi trầm xuống, không nói gì, chỉ vùi đầu dùng bữa.
“Em không hỏi là ai đánh?” Lê Tử Trạm giống như không để ý hỏi.
Nhược Hi nói: “Không cần hỏi, tôi nhìn thấy vết thương trên mặt anh ấy rồi.”
“A, vậy sao? Anh ta bị thương nặng không?” Lê Tử Trạm mỉm cười hỏi.
“Chỉ là bầm tím bình thường, xem ra anh xuống tay lưu tình.” Nhược Hi thở dài, thật ra thì vết thương trên người Mục Ca cô không rõ ràng lắm, hai người họ lại biểu hiện bình thường như là gió nhẹ nước chảy.
Lê Tử Trạm bình tĩnh nhìn Nhược Hi, đưa tay gắp thức ăn để trước mặt cô, rồi nói: “Tôi cảm thấy không chỉ là bị thương trên mặt.”
Lúc Lê Tử Trạm gắp đồ ăn, Nhược Hi nhìn tay anh, các đốt ngón tay không chỉ sưng đỏ, có chỗ còn bị sượt da. Màu máu đỏ sậm ở trên mu bàn tay thật sự quá chói mắt.
“Tôi cảm thấy anh ta ít nhất cũng phải nằm trên giường vài ngày.” Lê Tử Trạm cười nói, “Bởi vì lúc nghe nói em ngất, tôi căn bản là không có sức lực để đứng dậy tới nhìn em.”
Nhược Hi nghe anh nói vậy, lập tức đứng lên, “Anh… anh bị thương rất nặng?”
Lê Tử Trạm đè lại bụng mình, “Không đến nỗi, chỉ là tuổi tác không lừa được người, tôi cùng anh dù gì cũng hơn nhau mười tổi, như vậy là tôi đã vượt xa năng lực của người bình thường.”
Câu đùa này, Nhược Hi không cười nổi.
“Ngày hôm qua có người bạn về nước, tôi tới sân bay nhận điện thoại, chỉ là vừa gặp mặt ôm một cái, chưa kịp phản ứng đã bị người ta đánh cho một quyền.” Lê Tử Trạm thản nhiên nhìn cô, “Quay đầu lại phát hiện người kia chính là anh bạn của em, lúc đó anh ta rất tức giận, trong miệng còn nói nếu tôi không cam kết chăm sóc yêu thương em thì cũng không được làm tổn thương em.”
Nhược Hi nghe thấy hoàn toàn có cảm giác đánh bại, không thể ngờ Mục Ca lại kích động như vậy, đành ngượng ngùng nói xin lỗi Lê Tử Trạm: “Xin lỗi, không nghĩ lại gây phiền phức cho anh.”
“Tôi cũng sớm không vừa mắt với anh ta, cho nên lúc xuống tay cũng không nhẹ, vậy mà em còn xin lỗi tôi?” Lê Tử Trạm cười khẽ.
“Tôi….” Hi vọng hai người đều chết đi! Nhược Hi cắn răng nghiến lợi ở trong lòng hô hào.
“Sau đó hai người chúng tôi đánh nhau loạn một hồi, bảo vệ lập tức đem đi, ở trong đồn cảnh sát nửa ngày, cuối cùng nộp tiền bảo lãnh rồi về. Vừa ra cửa anh ta nhận được điện thoại, nói em ngất xỉu, anh ta liều mạng bắt taxi chạy ngay tới bệnh viện, ha ha.”
“Vậy anh không tới bệnh viện kiểm tra vết thương?” Nhược Hi nghe nói tới đây, không tìm được lời nói, đành phải biểu lộ sự quan tâm của mình.
“Tự bản thân là bác sĩ, chỗ nào bị thương, cần bôi thuốc gì đều biết, em nói xem.” Lê Tử Trạm bị câu nói của cô chọc cười, hỏi ngược lại.
Nhược Hi cúi đầu lặng yên chốc lát, mới nhớ lại chuyện cũ, trong lòng mơ hồ thương cảm, khẽ nhếch môi: “Có phải cô ấy trở lại?”
Lê Tử Trạm gật đầu: ‘Không sai, cho nên tôi mới bị đánh.”
“Anh muốn….” Nhược Hi nói tới đây, lại không nói được nên lời.
Lê Tử Trạm nheo mắt lại lẩm bẩm nói: “Tôi chuẩn bị rời khỏi nước tiếp tục học lên.”
Cả hai người trầm mặc, Nhược Hi nói: “Cô ấy trở về, anh lại đi, đây là trốn tránh sao?”
Vẻ mặt Lê Tử Trạm lạnh nhạt, “Vốn là nghĩ ở trong nước muốn trốn tránh nhưng bây giờ trong nước cũng có người tôi không muốn gặp, cho nên phải tìm một nơi không có người quấy rầy, yên tĩnh một thời gian.”
Nhược Hi trầm mặc nhìn anh, Lê Tử Trạm cũng nhìn lại, dịu dàng nói: “Lâm Nhược Hi, em nên lựa chọn rồi. Cuộc sống chính là như vậy, em cắn răng một cái, chuyện gì cũng có thể qua đi, không cần bởi sự do dự mà cự tuyệt vứt bỏ hạnh phúc trong tay, đừng có ý nghĩ buồn cười như thế. Bằng không, đến lúc em muốn tìm lại, nhất định sẽ không kịp, có thể gặp nhưng không thể cầu, nếu không thể cầm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vụt mất.”
Nhược Hi buông đũa im lặng.
“Tôi nói với anh ta, tôi thật lòng thích em, nhưng đáng tiếc, vĩnh viễn không có được em. Bởi vì trong lòng em chỉ có một người, mà tôi trùng hợp lại tới chậm một bước.” Lê Tử Trạm nói tới đây, còn nghịch ngợm làm mặt quỷ.
“Em đừng mong muốn một người đàn ông ba mươi tuổi thành thục như người đàn ông bốn, năm mươi tuổi, em đã lựa chọn anh ta, thì sẽ thông cảm cho anh ta về tuổi tác cũng như khuyết điểm, ưu điểm. Đã hưởng thụ tuổi trẻ, sao lại còn do dự, Lâm Nhược Hi, em làm vậy tôi sẽ coi thường em.”
“Anh ta yêu em, điểm này so ra tôi còn kém, nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ không bỏ qua tôn nghiêm mà quay lại quấn quýt lấy em, nếu như vậy, hạnh phúc đã bị hai chúng ta vứt bỏ một cách dễ dàng.”
“Bây giờ cơ hội đang ở trước mắt em, chính em cần nghiêm túc suy nghĩ. Không cần mãi hành hạ tình cảm của mình, học được cách tin tưởng người bên cạnh mình không quá khó, nếu như năm đó tôi nguyện ý học cách tin tưởng, em cũng sẽ không gặp được tôi.”
Nhược Hi cúi đầu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Lê Tử Trạm nhìn mình chăm chú, cô ngẩng đầu nhìn lại, anh cũng không né tránh, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, lạnh nhạt thành khẩn, hiếm thấy vẻ mặt này của anh, nên cô cảm thấy mất tự nhiên, ấp úng không nói nổi một câu.
“Lần trước tôi đưa em về nhà, anh ta mặc dù đang giận dỗi với em, nhưng vẫn không hề nói một câu nào làm tổn thương em, em nghĩ anh ta ít tuổi, nhưng anh ta ít tuổi hơn em mà lại hiểu được cách làm thế nào không làm tổn thương tới người phụ nữ mình yêu…”
Nhược Hi đột nhiên cắt đứt lời anh, “Anh nói người quen đó có phải là Thiều Nhi?”
“Đúng.”
“Anh là vì cô ấy rời khỏi nước, hay là….”
“Tôi là vì em.” Lê Tử Trạm nói thẳng.
Trái tim cô khẽ run lên, lần nữa cúi đầu, không nói ra lời.
Vậy đại khái là có vay có trả. Năm đó Nhược Hi bị Thiều Nhi cướp đi Hải Dật, hôm nay Thiều Nhi lại bị Nhược Hi đoạt đi Lê Tử Trạm, ai có thể đổ lỗi cho chuyện xưa, ai có thể nói người nào đúng người nào sai? Nợ tình cuối cùng cũng hoàn lại, bỏ lỡ cuối cùng sẽ bị mất, thế gian này tất cả mọi thứ đều có an bài, người nào, cũng không thể chạy thoát.
“Lâm Nhược Hi, em có phải lại muốn đem những thứ này quy kết cho trời cao an bài?” Lê Tử Trạm sáng tỏ nhìn cô, cười hỏi.
“Em nhất định cho rằng trời cao an bài cho em và bạn trai của em. Anh ta ngày hôm qua nói với tôi, anh ta thích em, đã mười hai năm rồi.”
Nhược Hi không phản bác được, cúi đầu nhìn ngón tay mình.
“Mười hai năm, chỉ là nghĩ một chút, tôi không thể sánh bằng. Tôi năm nay mới bắt đầu thích em. Cho nên lúc anh ta nói những lời này, tôi liền cam tâm tình nguyện nhận thua.” Lê Tử Trạm không nhanh không chậm nói một câu.
“Dĩ nhiên, tôi và Thiều Nhi cũng là mười hai năm.” Lê Tử Trạm nói chuyện đầy ý vị sâu xa.
“Năm đó, chuyện em và Hải Dật, thật ra hai chúng ta đều là vật hi sinh, nhưng là, đó lại là một đoạn chuyện xưa khác.” Anh cười nói.
Nhược Hi ăn xong cơm tối về nhà, xa xa nhìn thấy mấy bóng lưng quen thuộc.
Ba ngồi xe lăn, Mục Âm mỉm cười đẩy, Mục Ca khoác cánh tay mẹ, từ từ đi về phía trước, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.
Nhược Hi lúc này mới nhớ, hôm nay là ngày ba tái khám, cô thế mà lại quên.
Cô không lên tiếng gọi, chỉ lặng lẽ đi sau mọi người.
Nhớ tới những lời Mục Ca nói với cô, “Tương lai, bốn người chúng ta ở chung một chỗ, mẹ anh sẽ đẩy chú Lâm đi tản bộ trong hoa viên, còn hai chúng ta thì làm việc của mình.”
Cô mỉm cười một cái, lại không nhịn được thở dài, đôi mắt không tự chủ nóng lên.
Lúc lên cầu thang, Mục Ca cõng Lâm Húc Thịnh, Lâm Húc Thịnh vóc dáng cũng không lùn, Mục Ca cong lên hai chân có chạm đất, Mục Ca không thể làm gì khác hơn là dùng sức cúi người đẩy ông lên, xác định Lâm Húc Thịnh nằm thoải mái ở trên lưng, mới cúi đầu khom người đi lên lầu, Mục Âm theo sau kéo xe lăn.
Nhược Hi cẩn thận theo sáu mọi người, bước chân nhẹ nhàng.
Nghỉ ngơi một chút, dừng một chút.
Nhược Hi ngẩng đầu nhìn vạt áo mọi người trong bóng đêm, có lần nhìn thấy Mục Ca có vẻ mệt suýt chút nữa ngã xuống, cô dường như muốn xông lên, nhưng vẫn nhịn được, chờ mọi người tới của nhà, cô ở dưới lầu năm nghe tiếng mọi người mở cửa.
“Mẹ, con đem chú Lâm vào, đợi lát phải ra ngoài, mẹ không cần khóa cửa.” Giọng Mục Ca vẫn quanh quẩn ở hành lang, truyền tới tai của cô không phải là nhẹ nhàng như trước, mà là mệt mỏi.
“Con muốn đi đâu?” Mục Âm nhỏ giọng hỏi.
“Đã trễ thế này, Nhược Hi còn chưa về, con đi đón cô ấy…” Mục Ca trả lời, lúc này cửa đã mở ra, nửa câu sau của anh, cô không nghe rõ.
Nhược Hi nghe nói anh phải ra ngoài, vội xoay người xuống lầu, không biết tại sao, cô lại có cảm giác lo sợ khi gặp mặt anh.
Quả nhiên, không bao lâu, Mục Ca đã nhanh chóng đi xuống nhìn thấy cô đứng đó, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Lạnh thế này, em sao không lên nhà?”
Trái tim của cô vì câu nói của anh mà ấm lên, cô nói: “Em muốn ra ngoài.”
Mục Ca không lên tiếng, chỉ tới cạnh cô, cởi áo khoác ngoài mặc cho cô, áo khoác còn vương hơi ấm của anh, ở trong đêm đông giá rét, khiến cô ấm áp, cúi đầu, hai người nắm tay, đi dạo trên đường.
“Anh, lúc nào thì về?” Nhược Hi nghĩ tới công việc của anh hỏi.
“Anh đã nói với bên kia hoãn lại không đi nữa rồi.” Mục Ca cười nhàn nhạt.
Nhược Hi không nghĩ anh lại xử lí như vậy, kinh ngạc một chút sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Anh không biết như vậy là rất đáng tiếc sao?”
“Anh còn nhiều năm để phấn đấu, không có gì đáng tiếc. Nhưng bây giờ nếu anh đi, người yêu của anh sẽ không còn, đó mới là chuyện đáng tiếc nhất.”
Mục Ca nói quan điểm của mình rõ ràng như vậy khiến cô giật mình, “Anh khi nào thì lại nghĩ thông suốt như vậy?”
“Làm ơn, em đừng lúc nào cũng coi anh là thằng nhóc, đó là điều ở trong tâm trí anh.” Mục Ca khẽ mỉm cười.
Nhược Hi nhìn anh một cái, đột nhiên hắt hơi, nước mắt lại chảy xuống, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, chớp chớp mắt, muốn đem nước mắt quay ngược trở lại, “Khoác lác.”
“Sang năm là năm trâu. Chúng ta có hợp tuổi?” Anh quay đầu lại hỏi.
Nhược Hi không nói chuyện, quay đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô, chau mày, dáng vẻ như đang suy nghĩ, giống như là nghiên cứu nguyên nhân cô trầm mặc.
Cùng nhau tới bên lề đường, ngồi trên ghế đá, cô lẳng lặng tựa người vào vai anh, cùng nhau nhìn ngắm đường phố xe cộ đi lại, những ánh đèn xe vụt qua nhanh chóng mang đi nguồn sáng, lưu lại một vệt mờ mờ, lúc này hai người ngồi trên ghế đá, rất yên tĩnh.
Mấy ngày liên tiếp mệt mỏi về chuyện tình cảm rồi chuyện của ba, lúc này cô an tĩnh rúc đầu vào người anh, bất động, cũng không nói chuyện.
Hai người ngồi yên lặng được một lát thì Nhược Hi lại hắt xì hai lần, Mục Ca cau mày, “Em có muốn về nhà uống thuốc?”
Nhược Hi yên lặng lắc đầu.
“Em sẽ bị cảm.” Mục Ca không vui vì cô không nói một câu.
“Chúng ta tới nhà anh đi, em muốn tìm một chỗ yên tĩnh, một lát thôi.” Nhược Hi nhỏ giọng nói.
“Tại sao không lên đi ngủ?” Mục Ca hỏi.
“Đột nhiên, cảm thấy nơi đó là nhà của ba và mẹ anh, mà em, cũng có thể có một ngôi nhà thuộc về mình.”
Mục Ca nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường của Nhược Hi, ánh mắt có chút nghi ngờ.
“Đừng nghĩ linh tinh. Trước kia em cảm thấy chúng ta quá quen thuộc, tình cảm xen lẫn chút tình thân, cảm thấy bình thường. Hiện tại đột nhiên cảm thấy cảm giác bình thường bình dị cũng là một niềm hạnh phúc. Không phải mỗi người đều có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nếu như có thể bình dị đến tận già, cũng là một loại may mắn khó tìm được. Cho nên, em muốn gả cho anh. Không biết anh có muốn lấy em không?” Cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Nhược Hi tới chỗ ở của Mục Ca.
Căn hộ hai phòng, thiết bị đơn giản, bố trí ấm áp. Có lẽ ngày thường Mục Âm thường dọn dẹp, đồ trong phòng bài trí rất sạch sẽ có quy tắc. Nhược Hi cầm áo ngủ Mục Ca đi tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng thật lâu, tất cả mọi thứ không vui không an toàn đều chìm vào trong đáy nước, cho nên toàn bộ đền bình thản, nhẹ nhàng.
Nhiều năm qua Nhược Hi vẫn kiên trì thói quen tắm nước nóng, cô biết rõ, đây là cô cam tâm tình nguyện thay đổi. Đem tình yêu giấu ở trong hiện thưc, trong hiện thực tìm kiếm tình yêu, tất cả đều không thể tách rời, tồn tại độc lập. Từ những việc đã trải qua, những bất an rối rắm, những khó khăn vất vả nếu luôn có người bên cạnh, có gì không tốt.
Ai có thể nói không cần củi gạo dầu muối mà chỉ cần tình yêu? Ai có thể nói vì yêu mà bỏ qua củi gạo dầu muối?
Cuộc sống vẫn tiếp tục, tình yêu vẫn tiếp tục, nếu là người có tình, cùng chia sẻ với nhau thì có ảnh hưởng gì? Mười hai năm trước Mục Ca tới Lâm gia chính là duyên phận thuộc về hai người bọn họ, nhớ lại những gì đã trải qua, một phút cũng không hề thiếu bóng dáng anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT