Nụ cười trên gương mặt anh thật bình tĩnh, nhìn cô cưng chiều, “Anh hiện tại có quyền lợi để chọn lựa sao?”

Nhược Hi nhìn về phía anh, trầm mặc chờ anh nói tiếp.

“Anh tất nhiên muốn đi. Cơ hội tốt không thể bỏ qua, huống hồ cơ hội tốt này là lão bà của anh tìm về.” Mục Ca cười như không cười nói.

Một bụng tức giận bị câu nói của anh đánh tan, mặt nóng bừng, “Thật không biết xấu hổ.” Cô xoay người ôm lấy anh, vùi đầu vào vai anh, “Em thật sự sợ anh suy nghĩ lung tung.”

Mục Ca mỉm cười ôm chặt cô, “Nhưng là về sau không cho phép em đi ra ngoài ăn cơm với người khác, ai cũng không được.”

“Vâng.” Nhược Hi gật đầu.

Nhược Hi mệt mỏi vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, cả người bò lên tựa vào ngực anh tìm tư thế thoải mái nhất chuẩn bị ngủ tiếp.

“Em xem, nhìn em như vậy anh làm sao có thể an tâm?” Thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô, anh cưng chiều cười khổ, Nhược Hi mặc kệ anh, nghẹo đầu nhắm mắt, lông mi dài khẽ rung động, khiến người khác động lòng.

Mục Ca cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, rồi hôn lên trán, từng nụ hôn, sau đó lẩm bẩm nói: “Em thật ngốc, thế nhưng chuyện lần này chính là để kiểm tra sự tin tưởng của anh.”

Nhược Hi cảm thấy mí mắt bị nhột, không kiên nhẫn đẩy nhẹ mặt anh, sau đó vòng tay qua, ngủ tiếp.

“Không cần khảo nghiệm anh lần thứ hai, lần sau sẽ không chiếu theo lệ này nữa.” Giọng nói của anh thật thấp, lầm bầm, giống như sợ đánh thức cô.

Hai mắt Nhược Hi khẽ lay động, giống như đồng ý.

Rồi sau đó chìm vào giấc ngủ.

Mục Ca không ngờ vào ngày đầu tiên tới công ty phỏng vấn đã thấy Lê Tử Trạm đẩy cửa phòng chủ tịch ra ngoài, đối mặt, tiến lùi không xong, anh chủ động gật đầu chào, Lê Tử Trạm nhướng mày, “Anh đã đến rồi?”

Mục Ca gật đầu bình tĩnh cầm lí lịch trong tay nói, “Cám ơn anh đã tiến cử, hôm nào rảnh cùng nhau ăn cơm.”

Lê Tử Trạm cười nhàn nhạt, “Không cần, tôi chỉ không muốn nhìn thấy Nhược Hi khó xử.”

Nhắc tới Nhược Hi, trên mặt Mục Ca mới lộ ra nụ cười, cũng nhàn nhạt nhìn Lê Tử Trạm nói: “Chính là bởi vì không muốn cô ấy khó xử nên tôi mới tới đây làm việc.”

Lê Tử Trạm sáng tỏ gật đầu, “Vậy thì tốt, người đàn ông khiến phụ nữ đau lòng, dù thành công thế nào cũng không thể là người đàn ông tốt, nhưng mà nếu không để phụ nữ đau lòng, an tâm để người phụ nữ của mình nuôi dưỡng, cũng chẳng được coi là người đàn ông tốt.”

Mục Ca sao lại không nghe ra sự chế nhạo trong câu nói của anh ta, nhưng mặt vẫn không đổi sắc trả lời: “Bác sĩ Lê an tâm, so sánh với anh, tôi ít nhất còn có mười năm để cố gắng, tranh thủ để người phụ nữ của mình không đau lòng, xây dựng sự nghiệp của bản thân mình thật tốt.”

“Không tệ, xem ra anh rất có lòng tin.” Lê Tử Trạm nhếch khóe miệng, vỗ vỗ bả vai Mục Ca, quay người rời đi.

Mục Ca đứng tại chỗ dùng giọng nói thật bình tĩnh đáp trả: “Tôi không phải là có lòng tin với bản thân, mà có lòng tin với cô ấy.”

Lê Tử Trạm quay đầu nhìn anh một cái, dừng lại mấy giây mới mỉm cười, “Đem toàn bộ lòng tin đặt lên một người phụ nữ, anh sẽ thiệt thòi lớn.” Nói xong quay người rời đi.

Chỉ là lúc rời đi không tự nhiên như trước, giống như nhớ lại chuyện cũ cảm giác nặng nề.

Thứ hai họp giao ban thường kì, từ trong phòng họp ra ngoài, y tá nói với Nhược Hi có người đợi cô ở ngoài, cô nghĩ là người nhà bệnh nhân, vì vậy nói: “Cô bảo họ chờ một chút, tôi đưa chút tài liệu cho chủ nhiệm, lập tức tới ngay.”

Y tá biết cô hiểu lầm, vội vàng nói: “Người đó nói là bạn học của cô, bác sĩ Lâm.”

Nhược Hi ngạc nhiên cau mày, vì sao cô ấy lại tới đây? Vì vậy bước chân chậm lại, “Cô ấy nói có chuyện gì không?”

“Chưa nói, tôi nói cô đang họp, cô ấy sẽ phải chờ một lát, sau đó tôi rót cho cô ấy li nước rồi mới tới đây.”

Y tá nói xong, cẩn thận quan sát nét mặt Nhược Hi, không biết vì sao khi nhắc tới người đó, sắc mặt bác sĩ Lâm vô cùng kém, hình như hai người có hiềm khích.

Nhược Hi gật đầu một cái, “Được, tôi sẽ đi qua đó một lát, đúng rồi, cô đưa tài liệu này tới phòng chủ nhiệm giúp tôi.” Nói xong cũng quay người đi vào phòng làm việc.

Hách Chân Chân vừa nhìn thấy Nhược Hi bước vào cửa, lập tức đứng lên, ba tháng không gặp, thân thể gầy gò của cô ấy cũng mượt mà hơn một chút, sắc mặt nhìn qua cũng không tệ, ánh mắt cũng có hồn hơn nhiều. Nhớ đêm đó Hải Dật ở ngoài phòng mổ vẻ mặt lo lắng tiều tụy, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt lúc này của cô ấy.

“Thế nào, đột nhiên muốn tới gặp mình?” Nhược Hi để đồ trong tay xuống cười cười nói.

“Đã sớm muốn tới cảm ơn bạn, Hải Dật nói lần trước nhờ bạn giúp một tay.” Chân Chân đứng ở phía cửa ngón tay xoắn vào nhau, đứng ngồi không yên.

“Ừ, giờ bạn cảm thấy thế nào, tốt hơn chưa?” Nhược Hi không biết làm sao an ủi cô ấy chuyện đứa nhỏ, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi.

“Đứa bé không còn, thân thể vẫn bình thường, chẳng qua mình muốn cảm ơn bạn không ngại hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ.” Chân Chân lấy ra một chiếc hộp nhỏ kín đáo đưa cho Nhược Hi, “Không phải là cái gì đáng quý, coi như là lưu lại kỉ niệm cho chúng ta.”

Nhược Hi không tự nhiên, đẩy qua đẩy lại, “Thật ra hôm đó mình cũng không giúp được gì, bạn không phải cảm ơn mình.”

“Bạn đồng ý, chính là giúp đỡ cho mình. Sự xuất hiện của bạn đã giúp mình cởi bỏ rất nhiều khúc mắc.” Chân Chân mặc dù không cao bằng Nhược Hi nhưng vẫn cố gắng vòng qua người cô đặt đồ lên bàn.

“Bạn nói lưu lại kỉ niệm là có ý gì?” Nhược Hi không kịp cản, đột nhiên nghĩ tới lời cô ấy nói.

“Mình cùng Hải Dật sẽ đi Canada, mấy ngày nữa sẽ đi. Đó chính là một đôi ngọc bội mình rất quý trọng, mình một đôi bạn một đôi. Thật ra thì, đã nhiều năm như vậy, mình vẫn còn khúc mắc, Hải Dật nói không có gì quan trọng bằng thân thể khỏe mạnh, đã đi qua một vòng Quỷ môn quan, mới biết rõ cái gì mình muốn, cái gì mình muốn cũng không nổi, mình suy nghĩ, anh ấy nói đúng. Cho nên mình muốn cùng anh ấy rời đi chỗ khác, bắt đầu lần nữa.” Chân Chân nói xong bốn chữ cuối cùng, gương mặt tái nhợt thoáng chút đỏ ửng.

Nhược Hi cười nhạt, “Đây không phải là quá tốt sao? Bạn nên quý trọng người trước mắt. Ngoài ra mình cũng muốn nói với bạn một chuyện, bạn tới vừa đúng.”

Cô kéo tay Chân Chân ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Hiện tại mình muốn nói với bạn mấy câu thật lòng, có nghe hay không mình mặc kệ, nhưng mình nhất định phải nói.”

Chân Chân bị dáng vẻ của cô hù dọa sửng sốt, giật mình hỏi: “Bạn nói đi, mình nghe.”

“Tình cảm của mình và Hải Dật năm đó chỉ là tình đầu có chút mê muội, mình chưa chắc là yêu anh ấy, anh ấy cũng chưa chắc yêu mình. Nói cho cùng cũng bởi vì tuổi nhỏ, không thể đến với nhau đó là chuyện bình thường, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có gì tiếc hận. Mà bạn là sau khi bọn mình kết thúc mới kết giao, vấn đề không phải là anh ấy hiện tại còn yêu mình hay không, nên bạn không cần cảm thấy áy náy, cũng không nên thiếu cảm giác an toàn với Hải Dật. Mình đã có người trong lòng, từ nhỏ tới lớn, mình đều thích anh ấy, cho nên mình hi vọng bạn có thể bỏ được khúc mắc.”

Chân Chân há miệng thở dốc, vẫn là không nói ra lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play