“Hả?” Nhược Hi vẫn cậy mạnh nét mặt vẫn không thay đổi, lại nhìn thấy anh mỉm cười: “Nếu em
còn tra hỏi nữa anh thật sự nghĩ rằng em đang ghen.”
Lỗ tai của cô loáng một cái ửng đỏ, bĩu môi, chỉ là ngoan ngoãn uống một ngụm nước trái cây.
“Anh phát hiện ra anh đặc biệt thích dáng vẻ em giống như con mèo nhỏ giương vuốt, chính là chỉ hận không thể trực tiếp đánh người, lại cố sống cố
chết giữ hình tượng của mình không thể xuống tay, đặc biệt đáng yêu.”
Anh không che dấu chút nào, khiến Nhược Hi ngẩng đầu theo bản năng cãi
lại: “Thôi đi, em còn đặc biệt thích xem dáng vẻ đái dầm khi còn bé của
người nào đó.”
“Đái dầm? Lúc anh đái dầm còn chưa từng gặp em.” Mục Ca híp mắt lại, coi thường nói.
“Ai nói, lúc đó anh mười bốn tuổi đó, hình như là thế, sau đó còn có ý định muốn giấu ga giường...” Nhược Hi nói tới đây chợt dừng lại, nhìn Mục Ca cười như không cười, ý thức được bản thân mình ngu xuẩn tới mức nào.
Trời ạ, đã hơn mười năm, chưa bao giờ nghĩ cô lại thuần khiết như vậy nghĩ
anh lúc đó lén lén lút lút nguyên nhân chỉ là do đái dầm.
Hơn nữa cô lại còn học y là bác sĩ.
Nắm chặt hai tay, cô hận không thể tìm một miếng đậu hũ đập đầu mà chết,
vừa nghĩ đến đậu hũ, nhân viên phục vụ đã mang món gạch cua đậu hũ lên
càng làm cho cô uất ức muốn cào tường. Mà người đối diện lại còn cố tình làm ra vẻ bình tĩnh, trơ mắt nhìn cô suýt chút nữa biểu diễn cắn lưỡi
tự sát.
Cho đến khi món ăn toàn bộ mang lên Mục Ca mới mỉm cười
nói: “Bộ mĩ phẩm dưỡng da kia nhớ dùng, anh nghe y tá nói, các em làm
bác sĩ cần thường xuyên rửa tay nếu không bảo dưỡng tốt mùa đông sẽ bị
nứt nẻ. Vì anh ngôi bốn mươi phút nghe nhân viên tư vấn giảng giải, nể
mặt anh dùng một chút, nếu không anh thật sự rất buồn.”
Xong rồi, cô mơ hồ cảm giác mình giống như con chuột trắng nhỏ, đang bị con mèo
họ Mục đưa móng vốt đùa giỡn vòng vòng, mà kết cục cuối cùng, dĩ nhiên
là có thể đoán được, sẽ chết lặng yên không tiếng động, ngay cả hơi sức
đánh trả cũng không có.
Ăn cơm xong ngoài đường cũng lên đèn, Mục Ca không lái xe đưa cô về mà đề nghị hai người đi dạo một chút, cảnh
đêm phồn hoa tươi đẹp, Nhược Hi cũng nguyện ý đi bộ giảm cân một chút.
Chân anh còn chưa khỏi hẳn, đi bộ còn chậm, hai người vừa đi vừa nghỉ, nhìn người lái xe qua lại.
Nhược Hi cố gắng tìm chủ đề để nói lại không tìm được, mà Mục ca lại cảm thấy vui vẻ khi hai người đi bên nhau, mặc kệ đường phố xe cộ ồn ào hai
người song song bước đi, cho đến khi anh lặng lẽ cầm tay cô.
Trời nóng, bàn tay của anh lại càng nóng, nhưng Nhược Hi lại quay mặt nhìn
cảnh xe cộ qua lại, mỉm cười một cái, nhìn ánh đèn đường, cô sau khi
trưởng thành lần đầu tiên mới được thưởng thức một chút cảm giác hạnh
phúc.
“Còn nhỡ tiểu mập mạp ngày trước thường xuyên đến nhà tìm anh không? Cậu ta hôm nay được làm ba rồi.” Mục Ca nói.
“A, tảo hôn.” Nhược Hi trả lời.
“Có nghĩ tới hay không, tương lai chúng ta...” Mục Ca có ý khác, dừng lại nhìn cô.
Nhược Hi có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn cười nói: “Anh không phải cảm thấy mình nghĩ quá sớm sao?”
Mục Ca thở ra, kéo cô lại gần, Nhược Hi có thể ngửi được mùi thơm sạch sẽ
trên cơ thể anh, “Có thể là vì không có được một gia đình hoàn chỉnh nên anh đặc biệt mơ ước có một ngôi nhà của mình, hồi nhỏ anh đã thề, nếu
anh có vợ, nhất định sẽ không giống ba anh không biết quý trọng. Sau này lúc đi du học khắp nơi đều là người da trắng mắt xanh, có cảm giác mình đang phiêu bạt, cho đến khi về nhà em gặp chú Lâm, và em, khiến anh lại có cảm giác gia đình, rất muốn ở lại, sau khi trở về anh đã nói với mẹ, mua một ngôi nhà lớn hơn, tốt nhất là có vườn hoa, mẹ anh có thể đưa
chú Lâm đi dạo, chúng ta cũng có nơi thuộc về mình.....”
“Anh nói với mẹ anh?” Nhược Hi hơi trầm xuống, quá khứ vẫn còn, Mục Âm sau khi
biết chuyện bọn họ trăm phương ngàn kế tìm cách đưa Mục Ca đi khiến cô
bị đả kích không nhỏ, không biết bây giờ....
“Ừ, hơn nữa anh cũng nói với bà, chúng ta cũng trưởng thành, có một số việc tự bản thân cũng có thể quyết định, hi vọng bà không nên can thiệp.” Mục ca mỉm cười nói với cô, “Cho nên em cứ chờ xem.”
“Chờ cái gì?” Nhược Hi cắn môi
“Chờ nhà chúng ta.” Ánh mắt của anh chăm chú, khiến Nhược Hi cảm giác an
lòng, có lẽ vấn đề này bây giờ không có nghĩa gì, dù sao hai người đều
nguyện ý yêu, ai còn muốn ngăn?
Mười năm trước và mười năm sau, kết quả không giống nhau.
Nhược Hi vốn định dành mười ngày nghỉ phép ở nhà ngủ tới trời đất mù mịt ai
cũng đừng nghĩ lôi cô khỏi giường, ai ngờ tối hôm qua người nào đó vừa
mới đưa cô về, sáng hôm sau điện thoại đã kêu, lúc nghe điện cô dụi mắt
nhìn đồng hồ báo thức, gào khóc một tiếng: “Này, anh muốn chết như thế
nào?”
Anh bật cười, “Em muốn vì một cuộc điện thoại mà gây huyết án sao?”
“Anh có biết hay không, chín giờ sáng gọi điện cho người khác là hành động
không quá nhân đạo, hay anh tin rằng em quá thiện lương.” Nhược Hi hung
dữ nói.
“Con heo lười,mau dậy đi, anh ở dưới lầu chờ em.” Cũng
không thèm để ý Nhược Hi có đồng ý hay không, Mục đại gia đã ngắt điện
thoại, Nhược Hi ngáp một cái nước mắt chảy ròng, trong lòng muốn chửi mẹ nó, ai nghỉ phép lại bi thảm như cô vậy, sáng sớm ngày đầu tiên đã bị
người ta xách ra khỏi chăn.
Cô ngồi dậy nhìn đồng hồ, buổi sáng
bảy giờ cô dậy làm điểm tâm cho ba sau đó mới ngủ tiếp, bây giờ tính
tính toán toán cô mới ngủ được hai tiếng. Gào khóc một tiếng lại nằm
xuống, mặc kệ, dù sao cô cũng buồn ngủ.
Điện thoại lại vang lên,
Nhược Hi gần như phát điên,sau khi nghe máy trực tiếp lớn tiếng mắng:
“Hoặc là anh chết, hoặc là em đi chết, anh chọn một đi.”
“Anh chết, em luyến tiếc, em chết, anh luyến tiếc, vậy làm sao bây giờ?” Mục Ca cười hì hì.
“Vậy thì hai chúng ta cùng chết.” Nhược Hi cúp điện thoại, gần như là hấp hối ghé mặt nằm trên gối, hai mắt nhắm lại.
Kết quả bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sợ ba sốt ruột Nhược Hi không thể
làm bộ không nghe, chỉ thấy cô tóc tai bù xù đứng ở cửa chống nạnh: “Mục Ca, anh là quỷ đòi mạng chuyển thế sao?”
“Ơ, không phải là đã
dậy ư, nhìn dáng vẻ em mắng anh rất có tinh thần.” Mục Ca cười cười quan sát cô, sau đó ném đồ qua, mới vừa ngủ dậy cô luống cuống đón lấy, mắt
thấy anh đang ung dung đi vào phòng ba, “Chú Lâm, tối qua ngủ ngon
không?”
Lâm Húc Thịnh từ từ ngồi dậy trò chuyện với anh, Nhược Hi nhân cơ hội đem trái cây bỏ vào tủ lạnh, sau đó lê dép đi vào rửa mặt,
nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình trong ương, đang định cảm thấy xấu hổ lại nghĩ tới dù sao anh từ nhỏ tới lớn đều đã thấy, ghèn, nước
miếng, cái gì cũng thấy nên mặc kệ. Nhược Hi vừa đánh răng, vừa ngáp,
miệng há thật lớn lại nhìn thấy Mục Ca hai tay ôm ngực tựa người vào cửa nhìn mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT