Hơi thở nóng bỏng của
anh phả tới, Nhược Hi thấy mặt nóng bừng, nắm chặt tay lái lớn tiếng
quát: “Đừng lộn xộn, đang tới khúc cua, em còn chưa muốn chết đâu.”
Mục Ca vẻ mặt vô tội nói: “Anh lấy cái này, cả đầu em lúc nào cũng nghĩ tới chuyện xấu?” Dứt lời anh ngồi ngay ngắn lại tay còn cầm khăn giấy.
Nhược Hi ý thức được anh đang đùa giỡn mình hận không thể thắng gấp cho anh
ngã chết. Nhưng đồng thời qua kính chiếu hậu cô nhìn thấy gương mặt mình ửng hồng khóe miệng đang nở ra nụ cười.
Cô sững sờ bị anh lợi dụng hôn một cái lên gò má, cảnh tượng trong kính chiếu hậu khiến cho trái tim cô loạn nhịp.
“Được rồi, anh thỏa mãn em. Em đã hi vọng anh hôn em như vậy, anh nhất định
thức thời dâng hiến.” Mục Ca cúi đầu xuống ở bên tai cô thì thầm.
Nhược Hi thu hồi ánh mắt, mất tự nhiên oán giận một câu: “Miệng lưỡi trơn
tru.” Rồi sau đó không nói gì, coi như là cam chịu hành động của anh.
Bất giác, trái tim như có một luồng nhiệt nóng bỏng, khối băng nhiều năm đã có một vết nứt.
Có lẽ, có thể thử một chút, dù sao bây giờ cũng không giống trước kia, khi đó anh và cô đều là học sinh, tuổi tác chênh lệch khá lớn, hiện tại hai người đã có công việc, như vậy vấn đề tuổi tác hình như cũng không phải là quá quan trọng.
Nhược Hi thở phào một cái, trong lòng có chút kiên định, không bằng thử một chút, dù sao mình cũng không tổn thất cái gì.
Ít ra, còn có thể hưởng thụ trai đẹp thân thể thanh xuân đúng không?
Nhược Hi cuối cùng cũng được như ý nguyện, được nghỉ đông, mười ngày không
nhiều lắm nhưng một chuyến đi chơi như vậy là đủ, Mục Ca đã sớm tính
toán ngày nghỉ của cô, nói muốn hai người đi ra ngoài bồi dưỡng tình
cảm. Nhược Hi đối với người nào đó mặc dù đã thoát khỏi cái gậy chống,
nhưng bước chân di chuyển vẫn còn chậm không có hi vọng quá lớn, chỉ là
lúc Mục Ca xuất hiện quả thật là dọa cô giật mình.
Phóng khoáng,
tây trang thành thục, áo sơ mi tùy ý phối hợp với cà vạt sọc, mỉm cười
tủm tỉm đứng cạnh xe, từ xa nhìn thấy cô vội vàng ngoắc tay.
Gương mặt đẹp trai khí thế bức người khiến Nhược Hi có chút khẩn trương, tim
đập thình thich, cô nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù biết anh năm đó đã
mê người, nhưng sau khi trưởng thành thì lại càng đặc biệt khiến các cô
gái điên đảo, chột dạ nhìn bốn phía, thấy rất nhiều y tá nhìn về phía
họ, càng làm cô thêm khẩn trương.
“Trời, đây không phải em trai
bạ sao?” Thẩm Li xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng Nhược Hi bất chợt lên tiếng, khiến cô sợ run lên.
“Làm cái gì, bạn muốn làm Trinh
Tử hù dọa người khác mình không ngăn, đừng làm mình sợ, mình còn muốn
sống thêm hai năm đấy.” Nhược Hi trách mắng một câu.
“Bạn làm cái gì, có cỏ non ăn cũng không gọi chị em một câu, cái gì gọi là chị em có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu đều là gạt người!” Thẩm Li hất mũi
tức giận nói.
“Nếu không phải sợ vì lời nói của mình mà bị loạn
côn đánh chết thì mau thu lại đi, mình còn muốn sống đến lễ mừng năm mới đấy.” Nhược Hi thuận miệng đáp lại.
“Ngu ngốc, dạo này, bị cỏ
non quần chết, thành quỷ cũng phong lưu, có cỏ non ai sợ bị loạn côn
đánh nữa à, lên!” Thẩm Li dùng sức đẩy, Nhược Hi lập tức bị đẩy lên phía trước lảo đảo, chỉ nghe Thẩm Li lớn tiếng nói, “Không ăn cũng uổng, cỏ
non ai lại không ăn! Nhược Hi, cố gắng lên!”
Cả đầu đầy vạch đen, người này, gần đây làm sao rồi? Lại đối với cỏ non xuân tâm nhộn nhạo....
Nhược Hi ngồi lên xe, Thẩm Li cười ha ha tránh ra, cô còn nghĩ tới đối thoại
của hai người vừa nãy, Mục Ca đột nhiên giơ tay, cô theo bản năng tránh
né. Không gian thu hẹp khiến cô có chút không tự nhiên.
“Anh muốn đưa em cái này, không phải muốn ăn em.” Anh cười cười đưa đồ trong tay
ra, Nhược Hi lúng túng rời tầm mắt lắc đầu một cái, “Em không muốn.”
“Làm sao, vì lần đầu tiên hai chúng ta hẹn hò mà khẩn trương?” Anh cười lại
gần cô, hơi thở mát mẻ nháy mắt phả vào mặt, ép tới mức cô gần như hít
thở không thông, Nhược Hi lấy hơi cãi lại: “Em chỉ là không thích cùng
người khác thân mật quá, ai biết trên người anh có bao nhiêu vi khuẩn?”
“Vậy em giúp anh trừ khuẩn là được.” Anh bảo cô đút đồ cho mình, sau đó nhét cái lọ vào tay cô.
Nhược Hi rất muốn đánh vào cái gương mặt tươi cười của anh, cô hiểu anh rất
rõ, mặc dù vẻ mặt cười có vẻ nhẹ nhõm, nhưng quyết không thể tha cho
anh, cô bất đắc dĩ mở nắp, đổ ra một viên kẹo hung dữ nói: “Há miệng!”
Mục Ca cười hé miệng, Nhược Hi đưa tay đem kẹo cao su đưa vào miệng anh,
sức lực thật mạnh, thiếu sút nữa làm anh bị sặc, anh nghẹn đỏ mặt ho
khan, vừa che miệng, vừa chú ý đường đi, Nhược Hi không ngờ động tác của mình lại mạnh như vậy, vội đưa tay vỗ vỗ lưng anh, ân cần hỏi: “Có sao
không, có muốn dừng xe khong, anh bị sặc? Anh nói chuyện xem thế nào?”
Qua một lúc thật lâu Mục Ca mới dừng ho khan, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn Nhược Hi, thở gấp hai cái sau đó cười nói: “Anh hiểu rõ mình là
người đáng ghét, kẻ thù không ít, nhưng không ngờ suýt chút nữa bị em
dùng viên kẹo cao su thay trời hành đạo.”
Nhược Hi bị anh nói xong có chút xấu hổ: “Em không nghĩ anh sẽ bị sặc.”
“Thôi, nghĩ xem lát chúng ta ăn gì.” Mục Ca tức giận thở gấp mỉm cười dựa vào ghế nói.
“Sao, mời ăn cơm? Không phải sợ em nhân cơ hội vơ vét?” Nhược Hi liếc mắt nhìn.
“Giám sát thi hành các hạng mục của tập đoàn Hoa Hạo còn sợ em vơ vét?” Mục Ca cười lớn, đôi môi tạo thành đường cong quyến rũ.
Đây là lần đầu tiên Nhược Hi nghe được một mặt khác của anh. Trong ý thức
của cô anh vẫn là Mục Ca khi còn bé, có cuộc sống đơn thuần, đơn thuần
học tập, đơn thuần yêu, đột nhiên khi anh về nước lại trở thành một
trong những tinh anh, lương hậu đãi, tất cả bỗng trở nên không chân
thật.
“Anh, bây giờ là người có tiền rồi hả?” Nhược Hi hít một hơi thật sâu.
“Anh là rong biển.” Mục Ca nháy mắt ranh mãnh cười cười.
“Ra nước ngoài du học chính là không giống, nhớ năm đó học toán vẫn còn
phải lĩnh giáo em đây này.” Nhược Hi nhất thời không tìm được ngôn ngữ
biểu đạt của mình, vội vàng cười ha ha nói.
“Nếu không phải em
dạy toán, anh đoán chừng chưa chắc đã học xong mà về, cũng bởi vì vấn đề toán học mà bị nhốt ngoài phòng thí nghiệm.” Mục Ca làm dáng vẻ nghiêm
trang đem xe dừng ở trước cửa công ty, “Không bằng đi lên xem môi trường làm việc của anh?”
Nhược Hi còn chưa kịp phản ứng, anh đã mở cửa xe gọi cô xuống, đến lúc này cô chỉ có thể im lặng xuống xe, sau khi
xuống xe đứng bên canh anh dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Anh không phải
cảm thấy anh khoe mấy thứ này với em không phải là buồn cười sao?”
Mục Ca mỉm cười, “Không buồn cời, anh vô cùng vui lòng muốn khoe những gì mình có cho người yêu xem.”
Nhược Hi khinh thường nhìn anh, lại bị anh kéo lôi vào tòa nhà, lúc này đã
tan làm, người cũng không có nhiều, lúc vào thang máy rồi tới nơi làm
việc, nhân viên lại còn rất nhiều, nhìn thấy Mục Ca tất cả cùng mở miệng gật đầu chào, “Chào Lục tổng.”
Mục Ca khoát tay, nhỏ giọng nói: “Anh không biết bọn họ phải làm thêm giờ.”
Nhược Hi dùng sức kéo bàn tay anh “Nhân viên còn chưa tan việc, thân là Tổng
giám mà lại chạy trước, anh làm việc thật có trách nhiệm à?”
Mục
Ca chậm rãi nói: “Ai bảo anh chỉ dùng người mình biết, nếu như mỗi một
Tổng giám đều đem chuyện ôm vào người, dù ba đầu sáu tay cũng kéo dài
được bao lâu?”
Cô có thói quen muốn phản bác nhưng lại không thể
không thừa nhận, lí luận của Mục Ca hoàn toàn chính xác, cô liếc anh
nói: “Cẩn thận hai ngày nữa bị người ta thay thế, tự về nhà mà ăn.”
Mục Ca hé miệng cười, sau đó mới lưu manh nói: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, em nuôi anh được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT