“Này, anh dù sao cũng
có thể coi là một đối tượng để cho con gái ước mơ ảo tưởng, còn em sao
lại không thèm ngó ngàng tới anh?” Mục Ca nói.
“Được rồi, điên
khùng đủ rồi mau về nhà, chân anh không sao, mai hỏi bác sĩ xem xuất
viện được không, nếu không trước hết về nhà đi, em xem anh tinh lực dồi
dào lắm rồi.” Nhược Hi không chút do dự phá vỡ vẻ mặt buồn bã của Mục
Ca.
“Không được, trong nhà không có em.” Xem ra là ăn vạ, ánh mắt nhìn chăm chú nửa ngày mới kín đáo thở sâu một hơi.
Nói chyện với người không có dinh dưỡng như vậy, Nhược hi không có kiên
nhẫn tiếp tục, vội vàng tiễn anh lên đường, chạy thẳng tới thang máy,
một phút cũng không lãng phí, chuẩn bị trực tiếp bỏ rơi anh ở phòng
bệnh, phủi tay rời đi.
Cái gì mà nhìn hoa hòe, cái gì là thời đại mới, đều là phương pháp kiểm nghiệm chỉ số thông minh của cô, là khảo
nghiệm cô rốt cuộc có chịu được thủ đoạn ngu ngốc của anh.
Nhược Hi quyết định không chơi tiếp, vì vậy lúc đóng cửa còn đặc biệt lưu lại nụ cười lạnh cho Mục Ca.
Đồng thời, cô trong lúc vô tình khép cửa lại nhìn qua khe cửa thấy nụ cười sâu xa yếu ớt trên gương mặt anh.
Chẳng lẽ mình lại bất tri bất giác bị tiểu tử này tính toán?
Nháy mắt lông tóc Nhược Hi dựng đứng, bước nhanh trở về phòng làm việc,
nhưng nằm thế nào cũng không thoải mái, đem mọi chuyện xảy ra âm thầm
suy xét lại.
Giống như, có cái gì không bình thường?
Nhưng mà, bên tai cô vẫn quanh quẩn lời Mục Ca vừa nói: “Chúng ta một lần nữa bắt đầu, cùng đi vào thời đại mới.”
Thật sự khó quên. Cuối tháng sáu, Mục Ca vô lại đột nhiên xuất viện. Mặc dù
lúc ấy chưa trả phòng nhưng quần áo và đồ dùng hàng ngày trong tủ đã bị
Mục Âm mang đi.
Y tá mới phân tới chỗ anh, miệng vẫn đầy đồ ăn
vặt hoa quả phồng mồm nói: “Bác sĩ Lâm, Lục Dương ở phòng hai, trước khi đi đã phân phát hết đồ ăn vặt, thấy ai cũng có phần.”
Nhược Hi trừng mắt: “À.”
“Bác sĩ Lâm, cô không đi nhìn một chút?” Y tá mang vẻ mặt bát quái nói....
hai người quen thuộc như vậy, người ta xuất viện cũng không đi nhìn một chút, sao lại độc ác như vậy, Lục Dương, là đại soái ca rất đáng yêu a.
Khóe miệng Nhược Hi co quắp, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, kéo áo lên, lộ ra
cánh tay: “Nhìn cái gì, nhìn các cô còn để cái gì ăn không để lấy đi?”
“Cũng không phải, chỉ là...” Y tá muốn nói lại thôi hình như đang nghĩ cách diễn đạt cái gì.
“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” Nhược Hi cũng không muốn giả bộ không sao
cả, nhưng lại không thể biểu lộ vẻ mặt căm tức của mình trước mặt y tá,
chỉ có thể miễn cưỡng cười hỏi.
“Cái này, anh ta nhờ tôi đưa lại
cho cô.” Y tá sợ sệt đưa gói đồ đặt trên bàn làm việc, sau đó giống như
con thỏ nhỏ hoảng sợ chạy trốn.
Nhược Hi lúc này rất muốn tỏ ra
mình không quan tâm khối rubik kia, giống như một đứa học sinh nhìn món
đồ chơi của trẻ mẫu giáo, không thèm ngó tới. Thời gian trôi qua, anh
một lần nữa xuất hiện rước mặt nàng tuy không thể thay đổi cái gì, nhưng lại liều chết níu kéo, không buông tay, tất nhiên, cũng không bao gồm
việc người nào đó có ý muốn kích động tình cảm của cô.
Nhưng cô, sau khi giãy dụa lại phát hiện mình không làm được.
Nhược Hi về nhà tắm thay quần áo ngủ, mái tóc buông sau lưng. Áo ngủ mềm mãi
nhưng màu không được đẹp, đó là do tính chất nghề nghiệp bản thân làm
bác sĩ thích sạch sẽ khiến cô mỗi lần đều muốn giặt rửa thật sạch mới có thể an tâm mặc lên người.
Cô đi chân không ngồi trong phòng, không khí xung quanh nóng bức.
Sau khi ba ngã bệnh cô không có tâm trạng đổi phòng, may mắn phòng cũ vẫn
nguyên, đông ấm hạ mát thật thoải mái, chính là căn nhà nhỏ của cô. Ba ở phòng đối diện, vách tường ngăn cách mỏng ngay cả nửa đêm ba ho khan
hoặc có chuyện gì cũng có thể kịp thời chạy tới, đây cũng là ưu điểm lớn nhất của phòng ở cũ.
Cô đặt rubik ở dưới chân, lấy tay vuốt ve nó, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Giường của Mục Ca đã sớm bỏ đi, năm đó bàn đọc sách cách giữa hai giường cũng
bị Nhược Hi thay thế bằng bàn trang điểm, giống như trừ khối rubik này,
tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Cô thở dài vuốt vuốt mái tóc dài sau lưng, dứt khoát co rút người chui vào trong chăn, cầm lấy khối rubik.
Rubik mới còn được bọc trong lớp ni lon, chẳng lẽ anh ý anh muốn biểu đạt, hai người bọn họ bắt đầu lại từ đầu?
Hay anh sợ mình cho dù bỏ ra cũng không chơi?
Nếu như là năm đó, Nhược Hi còn có hể cười lớn tiếng bắt nạt anh, nhưng
nhiều năm sau, cô chỉ có thể cầm vật nhỏ trong tay mà than thở.
Quả nhiên ba mươi tuổi còn chưa lập gia đình đã thay đổi thành lão xử nữ
rồi, chỉ có thể dựa vào những quãng thời gian thanh xuân đã trôi qua mà
nhớ lại.
“Mục Ca, anh lúc thật lúc giả, làm sao em có thể tin
tưởng anh?” Không bằng anh bỏ qua cho em, được không, em không có nhiều
thời gian thanh xuân để chơi với anh.”
Nhược Hi sâu kín nhìn khối rubik mà nói.
“Hôm nay nghỉ ngơi, hay ra ngoài cùng nhau ăn cơm?” Lê Tử Trạm ở đầu dây bên kia nói.
Nhược Hi buồn bã ỉu xìu: “Không, hôm nay y tá xin nghỉ về nhà, tôi phải ở nhà trông ba.”
“A, được rồi.” Lê Tử Trạm cúp điện thoại.
Nhược Hi biết Mục Âm sẽ đến, nhưng lại khó để đồng ý ra ngoài ăn cơm với Lê
Tử Trạm, suy nghĩ một chút gần đây cảm thấy mệt mỏi, tay chân lười nhúc
nhích, quyết định vùi đầu ở nhà đọc sách, thuận tiện nghỉ ngơi một chút, gần đây thần kinh căng thẳng quá độ.
Điện thoại lại kêu lên,
Nhược Hi ở trong lòng chống cự mấy giây. Suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng
mới quyết định, nếu Lê Tử Trạm vẫn kiên trì, vậy thì ra ngoài cũng được, dù sao một ngày ở nhà đọc sách cũng rất nhàm chán.
“A lô?”
“Em ở nhà?” Trong điện thoại là âm thanh của Mục Ca.
“Ừm, làm gì?Anh muốn kiểm tra?” Nhược Hi không nghĩ anh gọi điện cho cô chỉ có lí do như vậy, chỉ thuận tiện hỏi một câu.
“Ra ngoài ăn cơm cùng nhau được không?” Tất nhiên có người không hiểu ra
được giọng điệu cự tuyệt đến tột cùng là như thế nào, kiên trì nói ra
lời mời.
“Không, hôm nay y tá xin nghỉ về nhà, em ở nhà trông ba.” Nhược Hi vẫn lấy cớ như cũ.
“A, vậy anh đi mua đồ ăn, lát hai chúng ta nấu cơm cho chú Lâm ăn.” Mục Ca coi như chuyện đương nhiên nói.
Nhược Hi sửng sốt một chút, có chút không biết làm sao trả lời anh. Chỉ là
trong lúc sửng sốt bị Mục Ca thừa cơ nắm lấy cơ hội: “Quyết định như
vậy, em cũng không cần đi, đúng rồi mua cho em cổ gà sao?”
“Không, không cần.” Nhược Hi trả lời đột ngột, không khống chế được âm lượng
của mình, có chút suy yếu, đặc biệt không có khí thế.
“Vậy anh sẽ mua cho em món em thích ăn nhất.” Nói xong ngắt điện thoại.
Nhược Hi còn bị anh làm cho ngạc nhiên, hoa mắt không biết nói gì.
Khi Mục Ca trái một túi phải một túi bò lên lầu, cảm giác khẩn trương trong lòng mới vơi đi một ít.
Từ khi rời đi cho đến bây giờ, đã tám năm, đây là lần đầu tiên anh trở
lại, trong lòng có chút lo lắng thấp thỏm, giống như đang mở ra cánh
cửa, không biết người trong đó sẽ đón tiếp mình thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT