Nhược Hi giống như có gai ở sau lưng, luôn cảm giác tay chân mình là mượn của người khác, đặt ở đâu cũng không thích hợp.
Trên sân khấu, ánh đèn rất sáng, khiến mắt chua xót, cô muốn nhìn về phía
sân khấu nhưng mắt lại không mở được. Nhìn mấy người từ bên kia đi xuống khóe mắt cô còn đang nhìn bóng dáng của Mục Ca.
Anh vì sao lại tới?
Anh vì sao lại có vé mời?
Trong lúc nhất thời mấy vấn đề đặt chung một chỗ khiến tâm loạn như ma, nghĩ
đến dáng vẻ vừa rồi mình khiêu vũ cô có chút hoảng hốt.
Cảm giác mất tự nhiên giống như là hồng hạnh vượt tường bị lão công bắt gặp.
Phi, anh là gì của cô, tại sao cô phải lo lắng như vậy? Lúc xuống sân khấu
bước thật nhanh, giống như chỉ có thể làm như vậy mới che giấu được hốt
hoảng trong lòng mình.
Lê Tử Trạm quay đầu liếc mắt nhìn: “Cô không muốn đi xem em trai mình?”
Nhược Hi không tự chủ giải thích: “Tôi hôm qua đưa hai vé mời cho ba tôi.”
Ý nói, nếu người kia tới, chỗ đó cũng như là vị trí của ba cô.
Lê Tử Trạm cười cười, “A.... họ ngôi bên trái sân khấu.”
Nhược Hi nghe vậy cúi đầu, bước nhanh tới, không ngờ vừa quay người, phát
hiện Lê Tử Trạm cũng đi theo, cô hơi dừng bước nhưng không tiện nói gì,
không thể làm gì khác là bước nhanh về phía trước. Cô nhớ vé mời viết là hàng thứ sáu cơ mà, cô cúi người tìm quả nhiên Mục Ca đang ngồi chỗ đó.
Bên cạnh có hai chỗ trống nhưng ba và Mục Âm không có ở đây.
“Ba tôi đâu?” Nhược Hi có chút lúng túng, vẫn chưa thể đối mặt với anh.
“Mẹ anh đưa chú Lâm đi vệ sinh rồi.” Mục Ca cười như không cười chào hỏi
với Lê Tử Trạm đang ở sau lưng Nhược Hi, “Xin chào bác sĩ Lê, chúng ta
lại gặp mặt.”
Lê Tử Trạm gật đầu không lên tiếng.
Sau đó
Mục Ca kéo tay Nhược Hi cười nói: “Nhảy không tồi, nhưng mà giống như em chưa phát huy được, hôm nào chúng ta cùng nhảy, đảm bảo em phát huy
toàn bộ tiềm lực.”
Ánh mắt của anh rất sắc bén, lúc nhìn về phía
Nhược Hi lại có chút lưu manh, khiến cho cô không nhịn được ý nghĩ muốn
động thủ để xóa bỏ cái nụ cười đáng ghét đó.
Có ý gì, nhạo báng cô rất thú vị sao?
“Hình như anh quên, chân anh còn tạm thời chưa đi được.” Lê Tử Trạm nhàn nhạt nhìn Mục Ca nói.
“Chính bởi vì tôi chưa đi được, mới để cô ấy và anh khiêu vũ, nếu không...”
Mục Ca cũng không ngại để đối phương chen miệng vào, lần nữa quay đầu
nhìn Nhược Hi, không kiêu ngạo không tự ti chậm rãi mỉm cười.
Nhược Hi đưa tay nhéo mu bàn tay anh, rụt tay khá mạnh, giống như tia lửa liên tiếp rơi vào mắt hai người đàn ông.
Mục Ca nhìn lòng bàn tay trống trải của mình, ngẩn người.
Nhược Hi cũng cảm thấy động tác mình quá mạnh mẽ, khiến người khác tổn thương, xấu hổ lùi ra chỗ khác.
Anh đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt mơ hồ thoáng qua nụ
cười,Nhược Hi lại không hiểu sao biết được anh có chút sầu não, hai tay
anh đẩy xe lăn, dùng tốc độ chậm chạp nhất rời đi.
Nhược Hi vội kéo xe lăn lại, nói; “Anh lại muốn làm gì đây?”
“Anh muốn ra ngoài mua rubik tặng em.” Anh cúi đầu cười cười, “Cũng không biết em bây giờ còn thích chơi hay không.”
Cô chết đứng một chỗ, bất tri bất giác buông lỏng tay. Cô có chút mê man
nhìn bóng lưng cô đơn của Mục Ca, thân thể cứng đờ lạnh giá.
Khi
đó, ngoài tiểu thuyết ra cô thích chơi rubik, bị anh cười là già rồi còn chơi trò của thiếu niên, mặc kệ rubik bị người ta xoay chuyển rối loạn
thế nào, chỉ cần vào tay cô, hai phút sau nhất định sẽ khôi phục trạng
thái ban đầu.
Anh hỏi cô tại sao thích chơi cài này. Cô sẽ dùng
giọng điệu coi thường trả lời, tương lai sẽ dùng chọn chồng. Nhưng là,
người giống anh chỉ số thông minh cơ bản đứng sang một bên.
Về
sau cô lại mấy lần phát hiện rubik của mình bị người ta làm cho rối
loạn, hơn nữa lại để trên tủ sách, Nhược Hi không chú ý, nghĩ Mục Ca
muốn làm khó cô, vì vẩy xoay xoay vài vòng, khôi phục lại vị trí ban
đầu, cũng không để ý mấy.
Hôm nay đột nhiên chuyện này được nhắc
lại, mọi thứ dần dần rõ ràng, cô mới giật mình, có một số thứ, dù đã
qua, hay là trong tương lai, thì ra cô đều giấu ở trong lòng chưa hề
quên.
Nhìn bóng lưng Mục Ca rất cô đơn, ở lối đi cả bên trái và bên phải đều có chướng ngại, anh vẫn cố hết sức điều khiển xe lăn.
Anh đẩy xe lăn, thân thể hơi vươn ra trước dùng sức, quay hai vòng, tay vừa nới lỏng, lại đảo trở về.
Sau đó lại đẩy.
Rồi lại tiếp tục quay ngược lại.
Mấy lần như vậy, lặp lại động tác, bình thường nhắm mắt lại cũng có thể đi
được nhưng không biết do lối đi này quá cao hay nguyên nhân khác, mà lại khó tới vậy, ngón tay thon dài của anh siết chặt đến trắng bệch, lòng
bàn tay đều là mồ hôi, miễn cưỡng che giấu tất cả cảm xúc của mình, cố
gắng một lần nữa đẩy xe đi.
Nhược Hi vừa giơ chân, được một nửa lại rụt về, cúi đầu nói với Lê Tử Trạm: “Anh từ từ chơi, tôi đưa anh ấy về trước.”
Không đợi Lê Tử Trạm trả lời, cô bước nhanh, nắm lấy xe lăn.
Cảm giác ở sau xe có một lực lớn, Mục Ca không quay đầu chỉ ngồi yên. Một
lúc sau mới thấp giọng nói: “Để anh một mình, nếu không anh sẽ có cảm
giác không còn tôn nghiêm trước mặt em.”
Nhược Hi ở phía sau không thấy nét mặt Mục Ca, nhưng nghĩ cũng biết, vô cùng khó coi.
Cô buông tay ra, Mục Ca dùng sức đẩy bánh xe, lần này rất thuận lợi leo
lên dốc, sau đó an toàn tới lối đi bộ, từ từ ra ngoài, biến mất trong
tầm mắt Nhược Hi.
Cô nhìn chằm chằm vào lối thoát hiểm thật lâu không thu hồi tầm mắt, không biết tại sao, hốc mũi có cảm giác chua xót.
Trên sân khấu tiết mục cuối cùng cũng kết thúc, hội trường vỗ tay nhiệt
liệt. Trong tiếng vỗ tay huyên náo, cô ủ rũ cúi đầu quay người lại, phát hiện ra Lê Tử Trạm đang đứng ở chỗ Mục Ca vừa rời đi, lẳng lặng nhìn
cô.
Trong bóng tối, diện mạo của anh ta vẫn như cũ, mơ hồ không rõ.
Có lẽ, trong lòng anh ta bản năng không muốn để cô nhìn anh thật rõ ràng.
Vé mời là Mục Ca mua của y tá, sau đó, Nhược Hi mới biết.
Lê Tử Trạm giúp đưa Lâm Húc Thịnh lên xe taxi, vừa tỉ mỉ cất xe lăn vào
cốp sau. Mục Âm lên xe nhìn Lê Tử Trạm một cái, đóng cửa xe mới nói nhỏ
với Lâm Húc Thịnh: “Tôi nhìn thấy, bác sĩ Lê quả thật rất tốt.”
Lâm Húc Thịnh giống như có điều suy nghĩ, “Thế ư, thật ra thì Nhược Hi cũng không còn nhỏ, cũng nên tìm bạn trai.”
“Hai người nhìn qua tình cảm cũng khá tốt, ông cũng có thể an tâm.” Mục Âm nói.
“Sao bà không đi xem Mục Ca?” Lâm Húc Thịnh cười cười.
“Nhược Hi đi trước, con bé bảo sẽ chăm sóc nó.” Mục Âm hình như nhớ tới cái gì muốn nói lại thôi.
“Hai đứa nó xa nhau lâu như vậy mà tình cảm vẫn tốt, so với anh chị em ruột
nhà người khác còn tốt hơn, mà nói hai đứa nó cũng có duyên, không giải
thích được lại tới bệnh viện của người nhà.” Lâm Húc Thịnh cười cười.
“Nếu hai đứa nó là chị em ruột thì tốt rồi...” Mục Âm thở dài, lại giúp ông cài cổ áo.
Mục Âm nói nửa câu khiến Lâm Húc Thịnh gãi đầu, chỉ có thể nhìn vẻ mặt lo lắng của bà, cau mày.
“Lâm Nhược Hi, nếu bạn không mở miệng, mình sẽ tuyệt giao với bạn.” Thẩm Ly cười gằn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT