Thì ra đứa bé của Chân Chân không phải của Hải Dật. Suy nghĩ một chút thái độ của Hải Dật và Chân Chân khi tới kiểm tra thai, Nhược Hi đã cảm thấy có chút kì lạ, hiện tại suy nghĩ một chút nhớ tới vẻ mặt hai người, trong lòng cảm thấy nặng nề.

Năm năm trước người Chân Chân thường xuyên lui tới là... Lục Tiểu Xuyên.

Sau khi chia tay với Ngô Hạo, Chân Chân có một người đàn ông khác, chỉ là người kia rất thần bí, mỗi ngày đều có thể thấy Chân Chân ở trong phòng ra ra vào vào rất bận rộn. Lúc đầu, Nhược Hi tưởng cô ấy bận thực tập tốt nghiệp, hỏi thì cô ấy luôn cười rạng rỡ nhưng không trả lời. Mọi chuyện trong nhà Nhược Hi đều kết thúc, ba về nhà an dưỡng Nhược Hi cũng hỏi Chân Chân lần nữa, nhưng thái độ Chân Chân khác thường, còn nói thật sự không hề ở chung một chỗ với người nào cả.

Nhược Hi bể đầu sứt trán không kịp phân biệt lời của cô là thật hay giả, cũng không có tâm tình đi phân biệt. Sau đó chính là, Chân Chân áy náy kéo tay cô nói: “Mình và Hải Dật tốt lắm.”

Nói thật, lúc đó Nhược Hi cảm thấy nháy mắt mình bị những lời nói này đánh rơi tất thần trí.Kết hợp như vậy, từ đầu tới cuối cô đều không nghĩ tới.

“Lục Tiểu Xuyên thì sao?” Giọng nói Nhược Hi run rẩy.

“Bọn mình chia tay.” Chân Chân ngẩng đầu gò má ướt đẫm nước mắt.

Trước sau đều biết, kiêu ngạo như Chân Chân và một người cũng kiêu ngạo xuất thân tốt như Lục Tiểu Xuyên chính là sao Hỏa và trái đất va chạm, vì mặt mũi, không ai muốn lùi bước, ai cũng muốn đi trước cũng muốn ngẩng cao đầu.

Vì vậy Hải Dật chính là cái cớ mà Chân Chân lấy để rút lui, vì lúc mình xoay người lại có thể khiến đối phương tọn đời tiếc nuối, cô đã lựa chọn một người đàn ông vô tội.

Mà người đàn ông đó, chính là người mà lúc trước Nhược Hi xác nhận nói không cần.

Nói như vậy, Chân Chân không sai.

Nói cách khác, lúc thời gian cô và Hải Dật ở bên nhau, Chân Chân vẫn dây dưa với Lục Tiểu Xuyên. Tình xưa khó dứt, tâm luôn bị tình cảm lúc trước tói buộc, hồi ức cũng là những thứ tốt đẹp, những lời nói nhẫn tâm khi chia tay cũng là trong lúc tức giận.

Có lẽ sự xuất hiện của đứa bé đã cắt đứt liên lạc của hai người, cô ấy mới thương tâm gả cho Hải Dật, mà sau đó đã đi sang bờ bên kia Đại Dương, không chút tin tức.

Chỉ để lại cho Hải Dật cục diện rối rắm, khổ mà không nói ra được.

“Anh rấ khó chịu, muốn khóc thì cứ khóc.” Nhược Hi nhẹ nhàng nói.

Có lẽ trong lúc vô tình, anh và Chân Chân yêu nhau, chỉ hai người nhưng vì những quá khứ phức tạp đã qua mà không dám thâm nhập, tổn thương lẫn nhau.

Hải Dật vùi mặt vào lòng bàn tay, Nhược Hi nghe được âm thanh anh đè nén đau thương. Nhược Hi hơi do dự, vươn tay vỗ nhẹ vào sau lưng anh.

Hải Dật từ từ ngẩng đầu, Nhược Hi sợ anh hiểu lầm, vội rụt tay về, “Thật ra thì, em không có ý gì khác.”

Sự hoảng hốt của cô khiến Hải Dật cười khổ: “Anh sao lại nghĩ rằng em có ý gì? Em so với bọn anh còn tỉnh táo hơn, em biết thứ đã qua không thể trở lại, anh và Chân Chân thì lại không, ngã chính là ở chỗ này.”

Anh đỏ mắt, ánh mắt nhìn vào hành lang trống rỗng: “Thật ra thì, bọn anh nên nói với em một câu xin lỗi.”

Tất cả yêu hận đã qua, vứt bỏ hết, tất cả oán hận nhớ thương toàn bộ vì câu nói của anh mà biến mất.

Trên đời này, có bao nhiêu người còn ghi nhớ yêu hận trước kia, lại còn có bao nhiêu người vì ân oán ngày xưa mà cắt đứt tình ý, tâm tư sắc bén, cắt đứt con đường phía trước, ngoại trừ dậm chân tại chỗ, ngủ trong bụi gai, không có khả năng chạy trốn.

Nhược Hi cầm tay anh, nói: “Em hi vọng hai người có thể quên, bởi vì em đã sớm quên.”

Từ khi ba và Mục Âm bắt đầu, cô đã bắt đầu học quên, quên vướng víu quên ràng buộc.

CÓ lẽ chỉ một ngày, tất cả mọi người sẽ hoàn toàn quên đi quá khứ, một lần nữa vượt qua cuộc sống mới, đó là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, nên cô bắt đầu, bắt đầu học bỏ qua cho mọi người.

Không để cho hồi ức hành hạ mình, không để cho thương tổn làm mình đau khổ, trên đời này, không bước qua quá khứ, cũng chẳng có tương lai.

Cô, tin tưởng.

Bất chợt Hải Dật ngẩng đầu lên, nhìn người đang đi tới sau lưng Nhược Hi.

Lê Tử Trạm từ trong tay anh, nhẹ nhàng rút tay Nhược Hi về, ngẩng đầu chào anh một cái: “Chân Chân không sao chứ?”

Bọn họ biết nhau?

Vậy có phải Nhược Hi biết Lê Tử Trạm, rốt cuộc đã gặp anh ta ở đâu?

Lê Tử Trạm lạnh nhạt vỗ vỗ tay Nhược Hi: “Năm đó tiệc sinh nhật Lục Tiểu Xuyên, em là ngôi sao lớn ai dám quên em?Anh và Hải Dật là bạn học.”

Thì ra như vậy. Ngày đó, cô chỉ chú ý tới hoàng tử dịu dàng, không nhìn thấy người bên kia ghế salon. Có lẽ lúc đó rất nhiều người biết cô, mà cô lại chỉ có biết mỗi Hải Dật mà thôi.

Không thể nói chuyện với Nhược Hi, bác sĩ mở cửa phòng phẫu thuật nhìn về phía bọn họ, gật đầu chào Lê Tử Trạm ý bảo: “Phẫu thuật kết thúc, đứa bé không giữ được, bệnh nhân sẽ đưa vào phòng quan sát, mọi người chưa được vào.”

“Tôi là chồng của bệnh nhân, tôi muốn nhìn cô ấy.” Nhược Hi chưa bao giờ thấy Hải Dật nói giọng kiên quyết như vậy, trong lòng có chút run rẩy không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Lê Tử Trạm gật đầu chào bác sĩ kia rồi nói: “Làm phiền anh, đây là người nhà bệnh nhân, anh để anh ấy đi cùng đi!”

“Vậy anh phải chú ý không được ảnh hưởng tới bệnh nhân nghỉ ngơi, đi theo tôi.” Bác sĩ kia gật đầu đi về phía hành lang, Hải Dật nhìn hai người tay trong tay, ánh mắt tối sầm, miễn cưỡng mỉm cười: “Vậy anh đi trước, quấy rầy hai người, hôm nào mời hai người ăn cơm.”

Nhược Hi còn muốn mở miệng dặn dò, anh lại nói thêm: “Khi có tin mừng nhớ báo cho bọn tôi biết một tiếng.”

“Nhất định.” Lê Tử Trạm nhếch miệng, ôm bả vai Nhược Hi.

Nhược Hi quay đầu lại nhìn Lê Tử Trạm đang đứng ở bên cạnh, vẻ mặt rõ ràng bị dọa sợ, nếu bởi vì một câu nói đã hủy hoại thanh danh cả đời mình như vậy chẳng phải uổng công cô sống lâu như vậy hả? Cô lần thứ hai mở miệng, lại bị anh ta bóp mạnh tay, quay người cô lại.

Đây là ý gì?

Lê Tử Trạm cúi người nói thật nhỏ: “Lúc này cô im lặng là tốt nhất.”

Nhược Hi chỉ có thể cau mày đi theo anh ta tới thang máy. Hải Dật thì theo bác sĩ tới phòng bệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play