Cửa phòng khẽ mở, Mục Âm đứng đó. Hai người đang ôm nhau nghe thấy vội hoảng hốt quay đầu nghẹn họng nhìn chằm chằm vào bà.
“Cô còn muốn dựa bao lâu?” Bên tai nghe được giọng nói của người nào đó, sao lại quen thuộc như vậy.
Nhược Hi xua tay, mê man không để ý, chỉ muốn tiếp tục mơ giấc mơ đẹp. Nếu
như đổi lại là bây giờ, cô nhất định sẽ không sợ như vậy, cũng sẽ không
lập tức buông tay Mục Ca ra.
“Ít nhất chùi nước miếng đi rồi dựa cũng được.” Người đàn ông nhất quyết không buông tha đó trừ Lê Tử Trạm ra còn có thể là ai?
Cô mở trừng mắt, phát hiện mình đang tựa đầu vào vai anh ta, đôi môi cũng
chỉ kém vài cen ti mét nữa là dính vào cằm anh ta, hơn nữa lúc xe xóc
nẩy, khéo khi đã có cơ hội hôn qua.
Được gồi, cái gọi là người
đang dưới gương mặt người khác, thử hỏi ai có thể không cúi đầu, cô vội
vang thu lại dục niệm bản thân, che miệng làm bộ là mình vừa tỉnh lại,
ngáp ngáp, giả bộ như mình không hề ăn đậu hũ của anh ta.
“Cứ rời đi như vậy, cũng không cho chút an ủi tinh thần?” Lê Tử Trạm mở rộng
tay, tư thế như là chuẩn bị ôm, ý tứ đền bù tổn thất thanh xuân.
“Có xương cốt, muốn không?” Nhược Hi nhìn anh ta cười dịu dàng.
Thực ra học tập chỉ là lấy cớ. Mục đích thật sự chính là Nhược Hi muốn tạo cơ hội cho ba và Mục Âm.
Cũng không phải là đã buông xuống, chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của ba, như vậy cũng tốt.
Lúc cô hai mươi hai tuổi và lúc cô ba mươi tuổi, có chút thay đổi. Trong
lòng cũng yếu đuối và mệt mỏi hơn. Cô thừa nhận, bản thân mệt mỏi và
cũng thừa nhận bị sự cố chấp trong tình cảm của Mục Âm làm cho cảm động.
Thì ra trên thế giới này thật sự có tình yêu thứ hai, dù đã bao nhiêu tuổi, cũng có thể tìm được người thích hợp với bản thân. Nhưng mà bây giờ,
người yêu của cô vẫn chưa xuất hiện mà thôi.
Hai ngày trước vì
dựa vào người Lê Tự Trạm nên cô có chút lúng túng hơi lộ ra tức giận,
mặc dù cuối cùng người được chiếm tiện nghi là cô, nhưng mà vừa mới gặp
đã trực tiếp nhào vào ngực anh ta ngủ, chỉ càng chứng minh, cô cũng
giống như đông đảo phụ nữ quỳ dưới quần của hắn, vì vậy nếu không có
chuyện cô luôn tránh tiếp xúc với ba người đồng nghiệp, thật lâu mới có
thể buông lỏng bản thân, dần dần lạnh nhạt.
Cái gọi là đi học
chính là đều đặn từ chín giờ đến mười một giờ, buổi chiều hai giờ đến
năm giờ, buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi đủ để thỏa mãn thói quen của
Nhược Hi, trở về phòng ngủ một giấc thật ngon. Vốn là phòng đôi, nhưng
mà chị ở cùng phòng vì con nhỏ bị bệnh đã về nhà. Nên cô một mình ở
trong phòng, thoải mái ngủ ngon.
Cho đến khi điện thoại di dộng có tín hiệu, cô nằm ỳ một lúc lâu mới mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại: “A lô….”
“Lại đang chế tạo nước miếng?” Ngươi ở đầu dây bên kia cố nén cười.
“Anh lại không uống thuốc?” Nhược Hi không khách khí đáp trả, tiện tay kết thúc cuộc gọi.
Nhạc chuông lại reo lên, Nhược Hi tức giận, trực tiếp mắng: “Chưa uống thuốc thì mau uống, đừng có cậy mình là bác sĩ mà không uống, bệnh kéo dài,
trị liệu càng bất lợi.”
“Cô khi nào đã đổi sang khoa Dược rồi,
chẳng lẽ kiêm chức phát tiền thưởng sao?” Giọng nói trầm trầm của đối
phương vang lên, khiến Nhược Hi không thể tiếp tục bình tĩnh.
“Chẳng lẽ anh cũng kiêm chức kí giả thăm hỏi, phỏng vấn sau tấm màn đen?” Nhược Hi bị làm phiền hết cách đành phải ngồi dậy.
“Không biết cô chịu nể mặt, chiều giúp tôi mua chút đồ vật.”
“Nhờ tôi?” Nhược Hi cười lạnh.
“Mời cô.” Đối phương không buông tha.
Nhược Hi nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đây là thái độ mời người sao?”
“Chẳng lẽ còn muốn cầm hoa tươi và nhẫn quỳ?” Lê Tự Trạm cười khẽ, Nhược Hi nghe rất rõ ràng, rất rõ ràng.
“Anh rốt cuộc đã xác định tính hướng của mình?” Nhược Hi ác độc hỏi.
“Tôi cho tới bây giờ không hề hoài nghi giới tính của mình, tất nhiên, nếu
cô nghi ngờ tôi sẽ cho cô kiểm chứng.” Giọng nói bình thản, khiến người
ta chỉ muốn cởi giầy cao gót xông tới đập.
Nhưng mà trước đó,
Nhược Hi đã khinh bỉ bản thân một trận. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa
cô nghĩ rằng anh ta bày tỏ tâm ý với mình.
Tất nhiên, đây là điều không thể. Nhược Hi thở mạnh, đây chính là ác mộng. Không phải chỉ là
ngủ ở trong ngực anh ta một lần, không cần phụ trách, phụ trách cũng
không cần lấy thân báo đáp chứ? Thật may là anh ta không phải nhân sĩ
xuyên qua, nếu không bắt cô phụ trách thì thật là kinh hãi.
“Không, đó là chuyện ba mẹ anh cần lo lắng, tôi không quản nổi.” Nhược Hi cúp
điện thoại nhớ đến anh ta rủ cô ra ngoài, chẳng lẽ mua đồ cho bạn gái?
Nói như thế, anh ta sẽ lập tức đến ngay.
Vì không muốn thay áo ngủ, cô chỉ mặc đồ lót, nghĩ đến anh ta sắp tới cô
vội dậy tìm váy mặc, không đợi cô nhảy xuống giường, bên ngoài truyền
đến tiếng gõ cửa.
Mẹ nó. Nhược Hi vội vàng lớn tiếng hỏi: “Ai vậy?”
“Đến biểu hiện thành ý.”
Được rồi, Nhược Hi cố nuốt xuống cảm giác kích động muốn chửi thật to, vội
vàng kéo khóa váy, rồi mặc áo, vất vả uốn uốn éo éo mới mặc xong rồi
chạy ra ngoài mở cửa, còn không quên lẩm bẩm: “Biểu hiện cái đầu anh,
hại chết người.”
Vì vậy lúc mở cửa xong, cô quay đầu đi vào nhà hỏi: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Giúp tôi chọn đồ cho một cô gái, tôi chưa từng tới đây nên không rõ muốn mua gì.” Trên căn bản Lê Tử Trạm không phải là quá đáng ghét, gương mặt này có thể che dấu lời nói ác độc của cậu ta, lừa gạt những tiểu nữ sinh
chưa hiểu chuyện.
Trừ Nhược Hi.
“Chiêu này tương đối quê mùa.” Nhược Hi nói.
Lê Tử Trạm nhếch miệng: “Ý cô nói là tôi muốn theo đuổi cô?”
Nhược Hi nhướng mày: “Chẳng lẽ anh đang tỏ tình?”
Anh ta đứng đối diện cô, nheo mắt lại, ánh mặt trời trong đôi mắt anh ta lay động, khiến Nhược Hi có cảm giác không an toàn.
Loại đàn ông có tính xâm lược quá mạnh mẽ thế này, cô không thích, luôn luôn có cảm giác giờ giờ phút phút bị người ta nhìn thấu tâm sự, không khỏi
chột dạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT