“Đừng!” Y tá suy nghĩ
một chút mới nói: “Ba cô không cho tôi nói, tôi cũng không có biện pháp. Vừa mới đầu gặp. Bà ấy nói là người thân, tôi cũng không thể để người
ta chờ ở cửa, nên cho bà vào. Ba cô nhìn thấy bà rất vui mừng, hai người nói chuyện nửa ngày, còn lưu luyến không rời, ba cô bảo tôi không được
nói cho cô biết. Sau đó lúc bà ấy trở lại tôi cũng không ngăn cản. Bình
thường lúc bà ấy đến tôi có thể ra ngoài mua chút thức ăn, cho nên cũng
không để ý. Y Tá nói một hồi, giống như suy đoán của Nhược Hi.
“Đã bao lâu?” Nhược Hi cúi đầu hỏi. Nhiều năm như vậy, con trai của bà cũng trở lại, bà cũng muốn một lần nữa bước vào cái nhà này sao?
“Mới một tuần.” y tá không có ý giấu diếm, thời gian đối với Nhược Hi cũng
không quan trọng. Quan trong là, Mục Âm thật sự đã gặp lại ba, sự thật
năm đó chắc cũng bị phơi bày, cũng nhất định khiến ba ghét mình.
Nhược Hi gật đầu một cái, vội vào nhà, y tá đứng ở ngoài cửa hỏi: “Vậy dì ngày mai còn có thể đến không?”
Nhược Hi không để ý tới bà, chỉ ngồi bên cạnh giường ba, kéo tay ba hỏi: “Bà ấy đã trở về sao?”
Lâm Húc Thịnh đưa tay, như muốn chạm vào tóc con gái, Nhược Hi cứ như vậy
nằm ở bên giường, để cho ông xoa đầu, nhưng cánh tay kia lại dừng lại,
hơi do dự một chút, lại thu về.
Ông thở dài nhẹ nhàng: “Năm đó uất ức cho con, ba không trách con.”
Đôi mắt Nhược Hi ngập nước, chỉ kém một chút nữa là sẽ chảy xuống, cô không muốn dùng nước mắt để nói tới những uất ức mà mình phải đè nén, dùng
sức cắn môi liều mạng kiềm nén.
“Năm đó khi tai nạn xe cộ, ba cảm thấy kì lạ, tại sao Mục Âm không tới thăm ba. Sau đó y ta nói, có người len lén ở ngoài cửa nhìn, con không biết ba cũng không. Thật ra tai nạn năm đó chỉ là ngoài ý muốn, cho dù bà ấy không ở bên cạnh, đổi lại
người khác ba cũng sẽ không thể nhìn thấy mà bỏ mặc, con lại coi lí do
này làm nguyên nhân hận bà ấy, lại càng không công bằng. Con trai của bà ấy cũng vậy, bị con đuổi đi cũng coi như làm cho con bớt giận, nhưng là lúc ấy con nói với bà ấy, ba không tốt, không cho bà ấy gặp ba, bà ấy
không cam lòng, không tin, vì vậy mới vụng trộm tới thăm ba.”
Nhược Hi cũng không nói lời nào, sợ chính mình mở miệng ra là nghẹn ngào.
Không sai, năm đó cô hận Mục Âm, Mục Ca bị đưa đi Mĩ là chủ ý của Mục Âm, sau đó ba bởi vì Mục Âm mà xảy ra tai nạn. Cô tuyệt đối không muốn cùng bà
ấy cùng chung sống dưới một mái nhà. Không có đứa con nào có thể rộng
rãi như vậy, cô với ba sống nương tựa vào nhau suýt chút nữa vì bà ấy mà ba cũng rời bỏ cô, dù chết cô cũng không tha thứ.
Vì vậy cô đuổi Mục Âm đi, năm đó Mục Âm đúng là cùng ba kết bạn sống qua ngày, cũng
không đăng kí kết hôn, vì vậy lúc rời đi rất dễ dàng, giải thích và tức
giận cũng không có.
Cũng vời bà đi quá dễ dàng, cho nên Nhược Hi càng không thể tha thứ cho bà.
Lại chưa hề nghĩ tới, thì ra, Mục Âm vẫn yên lặng quan tâm tới ba.
Nói như vậy, bà cũng không đi Mĩ cùng Mục Ca sao?
“Trời mùa đông lạnh, ba tháng rồi ba không rời khỏi nhà, gần đây lại bị cảm, y tá cũng không dẫn ba ra ngoài. Bà ấy chờ ba ở công viên nhỏ kia mấy
tháng, có chút lo lắng lại không dám gọi điện. Cho nên mới thừa dịp con
đi làm lén tới nhìn ba.”
Lâm Húc Thịnh nói một hồi, không thấy
con gái đáp lại, sợ Nhược Hi giận, vội thăm dò đưa tay lên, nhẹ nhàng
cầm cổ tay của cô, toàn thân Nhược Hi chấn động, trong khoảng khắc nhìn
thấy gương mặt già nua của ba nước mắt nhất thời rơi xuống.
Trải qua mấy năm, ba từ một người anh tuấn sao lại trở thành một người già nua như vậy?
Năm đó ba cẩn thận chăm sóc mẹ, bây giờ lại vì một người phụ nữ khác cầu xin cô tha thứ.
Hai người họ không sai, sai chính là cô. Nhiều năm độc chiếm ba Nhược Hi
không hi vọng bất kì người phụ nữ nào chiếm đoạn vị trí của mẹ. Cô tin
chắc chỉ cần cô trưởng thành sẽ lấp đầy khoảng trống đó, chỉ cần đợi
thêm vài năm. Nhưng, Mục Âm xuất hiện, đánh vỡ hết hi vọng của cô.
Năm đó bởi vì tin tưởng tình cảm của ba và Mục Âm chỉ ngắn ngủi một năm
chắc chưa sâu đậm. Vì vậy muốn nhân cơ hội cắt đứt liên lạc của hai
người.
Thì ra, mấy năm nay, hai người vẫn liên lạc. Tất cả đều gạt cô, trong khi cô nghĩ mình đã tách rời được hai người.
Người ta luôn luôn nói, ba mẹ là người nhẫn tâm đánh gãy uyên ương. Thật ra
lúc tái hôn, đứa con riêng không phải là người nhẫn tâm như vậy sao?
Khi đó ba mới hơn bốn mươi, thân thể khỏe mạnh, Mục Âm cũng vừa bốn mươi.
Mẹ qua đời đã mười bốn năm, nghe Mục Ca nói, ba của Mục Ca cũng mất đã
lâu, cả hai bên đều đơn độc một mình nhiêu năm, nên lúc gặp nhau cũng bỏ ra rất nhiều tình cảm.
Đáng tiếc, khi đó cô không tin, không tin sau khi tái hôn sẽ có tình yêu.
“Nhược Hi, ba và dì Mục đã nói, dù xảy ra bất kì chuyện gì, chúng ta cũng
không tổn thương các con. Cho nên hai chúng ta nguyện ý buông tay. Con
không đồng ý, chúng ta cũng không oán giận con, nhưng hôm nay ba ngã, bà ấy sợ con nhìn thấy bà ấy sẽ không vui, nên đi rất vội vàng, ba có chút không đành lòng mới muốn thương lượng với con một chút. Ban ngày bà ấy
tới đây con cũng không thấy, cứ để bà ấy tới cũng không sao, chúng ta
đảm bảo lúc con tan việc bà ấy sẽ không xuất hiện trước mắt con, được
không?” Vẻ mặt Lâm Húc Thịnh tràn đầy áy náy, giống như là đứa bé vì con rối mà mình yêu thích cò kè mặc cả với ba mẹ, con đồng ý, lúc học thì
sẽ không chơi.
Con cái không đồng ý cự tuyệt, máu thịt tình tâm, chân bị gãy thì gân cũng đau đớn
Nhược Hi cũng muốn đồng ý, dù sao cũng là tâm nguyện của ba. Thật ra từ đầu
đến giờ cổ họng cô như bị nghẹn lại, thở cũng khó khăn, không thể nói ra một chữ.
Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của ba, cô run rẩy một hồi lâu. Đầu óc hỗn loạn, nước mắt vẫn còn rơi mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT