Lí do như vậy có lẽ là vì sự kiêu ngạo của Chân Chân, nhưng cũng là khó khăn của Nhược Hi. Về
sau, thật lâu về sau, cô dần dần quên mình đã từng có một người bạn tốt
như vậy, bây giờ, bên cạnh cô chỉ có đồng nghiệp, lúc tụ tập thì có bạn
học, chỉ duy nhất, không có cái gọi là bạn tốt.
Trước đây không
lâu, lúc trời tối xe hì hục bò lên sườn núi, xe suýt chút nữa bị hỏng.
Kĩ thuật lái xe của Nhược Hi không phải là tốt, động cơ xe lại giống như sắp bị đào thải, qua vài lần vẫn không thể leo lên hết sườn núi, nhìn
thấy bóng xe vun vút lao bên cạnh, cô không khỏi chán nản, sau đó người
dừng ở bên cạnh xe cô lúc đó, chính là Hải Dật.
“Nhược Hi.” Hải
Dật vẫn có dáng vẻ của năm đó. Mặc dù đã ngoài ba mươi, nhìn trông cao
hơn và có vẻ thành thục hơn trước kia, áo khoác thật dài, vẫn trước sau
như một là hình tượng bạch mã hoàng tử.
Hải Dật giúp cô lái xe
vượt con dốc, trong không gian thu hẹp, hai người trò chuyện câu được
câu không, dần dần Nhược Hi có chút bứt rứt, đề tài cũng ít đi.
Giữa bọn họ có điều cấm kị, năm đó người đi ăn máng khác, rồi lại quay về ổ
ngựa, anh ta mỗi một bước đều tổn thương cô. Cô cố gắng quên đi, nhưng
lúc thấy anh ta, vết thương gần như đã phai nhạt năm đó, có chút nhức
nhối.
Lần đó, Nhược Hi gần như là chạy trối chết, không phải là vẫn nhớ, mà là không biết phải đối diện như thế nào.
Tình cảm phức tạp lúc trước, cứ như vậy bóng lưng của cô khuất xa, không còn lưu lại, chỉ có gió thu đang thổi.
“Một lát nữa anh gọi điện thoại gọi cô ấy lên, chúng ta cũng lâu không gặp.” Nhược Hi đặt ly trà xuống, để ngay ngắn trên bàn, ngày hôm qua gặp lại
Mục Âm, bây giờ lại đối mặt với Chân Chân, quả thật khó có thể bình
thản.
Những ngày tháng qua, sống một cuộc sống thiếu hụt sự lãng
mạn và đơn độc. Mỗi một ngày sáng sớm thức dậy, buổi trưa ăn cơm, buổi
tối đi ngủ, cuộc sống cứ đều đặn như vậy, lặp đi lặp lại, ba năm, năm
năm, tám năm, mười năm đối với Nhược Hi mà nói không có gì khác, trừ
những người bên cạnh cô, từng người từng người theo đuổi vận mệnh, còn
đâu đường ai nấy đi, chỉ có mỗi cô vẫn đứng yên tại chỗ chờ đợi sự ngạc
nhiên trong hư vô.
Loại tình cảnh này, khiến người ta cảm thấy bất lực.
“Cô ấy nói sẽ lập tức đi lên, để anh đi đón cô ấy.” Hải Dật nhìn cô, khóe
miêng mỉm cười hàm chứa sự yêu thương cưng chiều đối với vợ.
Chân Chân nói đúng, anh ta chính là một người chồng tốt, xem ra ánh mắt của cô ấy chưa từng sai lầm.
Đã có một khoảng thời gian rất lâu, Nhược Hi không thể hiểu, Chân Chân là
một người hào phóng không câu nệ tiểu tiết, Hải Dật lại dịu dàng như
nước, hai người lại có thể tạo tiếp xúc tạo ra tia lửa thật sự khiến
người khác cảm giác kì là. Ban đêm tĩnh mịch cô trằn trọc suy nghĩ tới
cảnh tượng: Chân Chân chắc gây họa, Hải Dật mỉm cười dung túc, xoa mái
tóc dài của Chân Chân, rồi Chân Chân ngượng ngùng rúc vào ngực anh ta,
có lẽ số mệnh luôn xuất hiện kì tích, nhưng mà kì tích đó hình như không dành cho cô.
“Buổi chiều không cần kiểm tra phòng sao?” Anh ta nhướng mày, mỉm cười, ngón tay thon dài để trên thành ghế.
“Ừ, vừa mới kiểm tra, buổi tối có người trực.” Nhược Hi giải thích cặn kẽ, dù sao anh ta cũng là bác sĩ, còn là sư huynh của cô.
Tự dưng cảm thấy thật nực cười.
Năm đó nghe nói anh ta buôn bán cũng hơi lo lắng, sau đó nghe nói là bán
độc quyền thương hiệu cho vị sư huynh kia, sau đó sản xuất một số lượng
lớn xương để tiến hành vật lí trị liệu. Vào cái thời điểm internet phổ
biến, rất nhiều nhóm người tranh mua, chưa đầy ba năm đã phát triển rất
khá. Lúc đó Chân Chân từng nói, anh ta chính là “Nho thương”, sau đó, cô ấy lại làm phu nhân cho “Nho thương”
Lúc tụ hội Bội Ninh từng
nói Nhược Hi thật ngốc, năm đó nếu không ngắt điện thoại của Hải Dật, vị trí phu nhân này chính là của cô, thật ra, Nhược Hi cũng từng nghĩ tới
vấn đề này, nhưng nghĩ đến kết quả, mặc dù năm đó cô không ngắt điện
thoại của Hải Dật, cô cũng không thể đảm đương nổi chức vị phu nhân này.
Cái cuộc sống hạnh phúc đó không dành cho cô, cô cũng không thích cái loại
xã giao đó, điều cô muốn là mỗi ngày ngủ thẳng tới trưa, đêm có mộng
đẹp.
Nếu để cô lựa chọn, cô thà chọn người đàn ông có thể ngang
hàng với mình, để đôi lúc cô có thể chế nhạo anh, hay có thể bắt nạt
khiến anh lúng túng. Tất nhiên, cũng có thể ngược lại.
Giống như, cô và Mục Ca.
Bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Nhược Hi bước chân đi ra mở, Chân Chân đã xuất
hiện ở bên ngoài, nhìn thấy Nhược Hi, vội ôm cô thật chặt: “Nha đầu,
mình nhớ bạn lắm!”
Chân Chân không phải loại người thích lẩn tránh, cô ấy muốn là sẽ làm.
Hải Dật hơi nheo mắt lại, mỉm cười nhìn động tác của Chân Chân. Nhược Hi
như bị gánh nặng đè ập đến, có chút luống cuống ôm lấy Chân Chân: “Bạn
không sợ ảnh hưởng đến em bé?”
“Yên tâm đi, nhóc con cũng muốn ôm mẹ nuôi…. Để cho đứa con yêu của mình chiếm tiện nghi của mẹ nuôi xinh
đẹp, không ngoan sẽ lôi tới cho bạn tiêm một cái.” Chân Chân hé miệng
cười, vẻ mặt giống như người đang làm chuyện xấu.
Nhược Hi mỉm cười, giống như là trở về năm đó khi hai người ở cạnh nhau vui vẻ ồn ào.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, hôm nay lại len lén quay trở về.
Giống như những thứ cô từng mất đi kia chưa hề bị mất.
Mục Ca, Chân Chân, Hải Dật đều trở lại, mang theo tất cả, toàn bộ đều trở lại bên người Nhược Hi.
Giống như dấu vết thời gian không hề lướt qua cô.
Cứ tự nhiên như vậy.
Tất cả đều trở lại, chuyện xưa nên bắt đầu….
Mọi người nói sao?
Sau khi lớn lên ai lại chẳng thay đổi.
Sau khi lớn lên, thế giới hiện thực vô cùng tàn khốc, bớt đi những ảo tưởng, thêm nhiều điều bất đắc dĩ.
Cuối cùng Nhược Hi cũng tìm được người thay ca, có thời gian ăn tối với Hải Dật và Chân Chân.
Cô đã ăn cơm ba mươi năm, lần đầu tiên mới biết, ăn một bữa cơm lại có thể vất vả đến vậy.
Ăn cơm bị ngẹn, ăn thịt bị dắt răng, uống canh lại bị sặc, tay cầm dao nĩa luống cuống quơ lung tung, mười năm tu thân dưỡng tính nháy mắt toàn bộ bị phá hủy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT