“Thật chưa từng thấy
người nào như bạn, toàn thế giới chỉ có bạn mới hi vọng bạn trai của
mình bị người khác vơ vét tài sản, mình vơ vét tài sản của anh ấy thì
bạn được lợi gì?” Nhược Hi giật mình nhìn Chân Chân.
“Các bạn vơ
vét tài sản hay gì gì đó trực tiếp quyết định giá trị của mình, các bạn
càng vơ vét, mới càng chứng minh mình phải được quý trọng, được che
chở…” Chân Chân thản nhiên nói.
Ông trời ạ, luôn luôn là như vậy. Rõ ràng có vài người ánh mắt đào hoa, lông mày đa tình, cố tình thu hút nhiều nam sinh đưa tới cửa, vết bẩn trên mặt còn chưa rửa đã hấp ta hấp tấp đi theo sau lấy lòng mĩ nữ. Đáng thương cho Lâm Nhược Hi cô, dung
mạo thì bình thường, không có người hỏi han, hại cô mỗi tối thuê tiểu
thuyết ngôn tình, gặp hoàng tử bạch mã ở trong mơ, căn bản là không
muốn trở lại hiện thực tàn khốc.
“Buổi tối chủ nhật, có buổi giao lưu bạn đi không?” Chân Chân thấy cô không nói lời nào, nghĩ rằng người nào đó đang ăn năn trong bóng tối, thiện tâm hỏi: “Nghe nói lần này là
toàn bộ bệnh viện, còn mời mấy sư huynh đã tốt nghiệp trở về, soái ca
đó, cơ hội thật tốt, bạn nên suy tính một chút.”
“ Mình không có
quần áo, quần áo còn chưa mang tới, chặc lẽ mặc áo rét đi giao lưu?” Lâm Nhược Hi chống hai tay lên mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, vừa mới
qua mùa hè, vừa mới có tuyết rơi, nếu bây giờ mặc váy thì có mà chết
rét, có khả năng trở thành tiêu bản sống để các sư huynh phẫu thuật tại
chỗ, cho nên không thể mạo hiểm.
Nhưng mà mặc áo rét….Thân hình
vốn không có chút hấp dẫn, lại ăn mặc giống như con gấu, vậy càng không
phải là không thể tiêu thụ?
Suy nghĩ đến khả năng này, cô hoàn
toàn suy sụp. Mặc dù năm năm học y rất vất vả, bài tập cũng rất nhiều,
nhưng Nhược Hi thật sự rất muốn chứng minh bản thân mình có một chút xíu sức quyến rũ, rất rất muốn.
“Vậy bạn có đi không?” Chân Chân
nhìn thấy cô như đi vào cõi thần tiên, vòng ra phái sau, hét lớn, trực
tiếp kéo Nhược Hi từ sương mù ra ngoài.
“Đi, tại sao lại không
đi?” Cái giọi là giao lưu có nghĩa là gian tình, không có gian tình thì
lấy đâu ra tình yêu, vì thế Nhược Hi quyết định không thể để áo rét ngăn cản dáng người của mình, nắm chặt tay dũng cảm nói: “Mình sẽ về nhà
mang đồ đến!”
Vào lúc này trong nhà cũng không có ai, Lâm Nhược Hi chính là chắc chắn như vậy mới cầm chìa khoác mở cửa, chạy về phòng mình.
Không sai, sau vụ việc lần trước, người gọi là em trai ngủ trên giường cô,
phi, lần trước là vì chưa sắp được phòng, thêm việc lão mẹ của hắn đảm
bảo sau này dù Nhược Hi không về cũng không cho phép hắn tùy tiện động
vào giường và đồ vật của cô.
Mặc dù hành động hơi quá mức, thật
ra là trút giận, vì vậy Nhược Hi bỏ qua, lần này về nhà cũng không để ý, mở va li, tìm kiếm quần áo.
Đang chú tâm tìm quần áo, đột nhiên
Nhược Hi nghe thấy tiếng động ở phòng vệ sinh, trong lòng có chút sợ
hãi. Sẽ không phải trùng hợp, ăn trộm lại gặp cảnh sát? Cô giả vờ như
không nghe thấy gì, gia tăng tốc độ, chuẩn bị thừa dịp người đến còn
không có phản ứng sẽ lao ra.
“Đáng chết cái váy màu phấn hồng sao không thấy? Càng gấp, đầu óc càng mơ hồ, Nhược Hi cắn răng tiếp tục
tìm, đúng lúc này có người ở đằng sau kêu to: “Cô là ai?” Bị bắt gặp,
Nhược Hi thở dài, quay mặt lại, lúc này là sáng sớm, ánh sáng từ sau
lưng hắn chiếu tới, rất chói, không thấy rõ mặt, nhưng có thể thấy rõ
người này, cái gì cũng không mặc.
“Trái tim đập mạnh, mặt đỏ ửng, nháy mắt hốt hoảng, vội vàng tìm lí do, nhưng miệng lại không nghe đại
não chi phối, hay là vì hắn ta đang lõa thể ở phía sau cô kêu lên:
“Ngươi không mặc quần áo!”
Âm thanh chói tai, động tác khoa
trương, tất nhiên cũng dọa Mục Ca toàn thân ướt đẫm, vốn nghĩ trong nhà
không có ai, đi vào lại quên mang đồ lót, không ngờ bị một cô gái từ đâu chui ra nhìn sạch bách, không thể chịu được, cô ta lại còn biểu hiện
như chính mình bị người khác ăn đậu hũ.
Đại tỷ, làm ơn có được hay không, hắn vẫn là thiếu niên thanh xuân, nên hét cũng là hắn đi?
Càng khẩn trương, hắn lại càng hoảng, cuối cùng chạy về phía giường cầm lấy đồ lót rồi lao ngay vào nhà vệ sinh.
Nhược Hi một lúc sau tỉnh táo lại, tiếp tục vùi đầu tìm váy. Cô mặc kệ cái
đứa con nít kia, chỉ cần hắn không xâm phạm đến lãnh thổ của cô, nước
sông không phạm nước giếng, nếu hắn dám qua đây, cô nhất định sẽ giáo
huấn hắn cho hắn biết cái gì gọi là bạo lực.
Rốt cuộc tìm được
cái váy, cô cắn răng nghiến lợi lôi ra ngoài, rồi sau đó ướm thử lên
người mình. Xong rồi, tư tưởng tư bản chủ nghĩa sa đọa, tẩm bổ cơ thể,
chiếc váy này mua hồi cấp ba lúc đó cô rất gầy, nhưng bây giờ, hình như
không mặc được vào rồi.
Phí sinh hoạt cũng không đủ, làm sao có
thể mua váy mới, không có váy thì không thể tham gia giao lưu. Được rồi, vậy thì cố gắng, cô chạy ra khóa trái cửa, cởi áo khoác cùng quần bò,
mặc váy vào, nhưng không thể kéo khóa sau lưng, cô khẩn trương mở cửa
nhòm xung quanh thấy không có ai, vội vàng chạy chỗ chiếc gương lớn ở
phòng khách.
Sau khi nín thở, cuối cùng cũng kéo được khóa lên.
Chiếc váy ren màu hồng nhạt giống như công chúa, nhìn rất đẹp phối hợp
với đôi chân dài trắng mịn, cộng thêm việc nín thở bóp eo nhô ngực, tỉ
lệ vóc dáng quả thực hoàn mĩ.
Nhược Hi cười tít mắt, xoay người
ba vòng trước gương, để cho chiếc váy bay lượn, cuối cùng làm một tư thế quyến rũ tựa vào gương, nhìn mình một cách say mê.
Đúng lúc cô
dừng lại động tác sau cùng, đột nhiên nhìn thấy một bóng người trong
gương, lười biếng dựa trên cửa ra vào, đang nhìn mình, ánh mắt dò xét,
nhất thời Nhược Hi khẩn trương nắm chặt váy, chuẩn bị xong, sẵn sàng cho hắn hai cái bạt tai, kết quả, người ta nghênh ngang tiêu sái đi vào
phòng ngủ, một lời cũng không thèm nói.
Nhược Hi không còn cách
nào khác là giả bộ như không thấy, cũng vội chạy về phòng, coi hắn là
không khí, vùi đầu thu dọn quần áo, chuẩn bị rời đi.
“Hi, nút áo của cô bị rớt.” Hắn ta đứng ở sau lưng cô nói.
Phản ứng đầu tiên của Nhược Hi là ngẩn người, cúi đầu nhìn, quả thật là cúc
áo thứ hai bị rớt, cô quay đầu lại nhìn, thấy hắn đang nhìn cô mỉm cười.
Cô cúi người tìm trên mặt đất, cuối cùng cũng thấy tung tích của cái nút ở dưới chân hắn, đang muốn đẩy hắn ra để lấy, kết quả bị hắn đoạt trước,
cúc áo đường hoàng nằm trên tay hắn.
Nhược Hi kiên trì đi tới
trước mặt, hắn cũng ngẩng đầu, gương mặt hơi gầy nở nụ cười trêu chọc.
Cơn giận từ đâu xông đến, cô nhướng mày lạnh giọng nói: “Trả nút áo lại
cho ta.”
Giọng nói của hắn vẫn chưa biến đổi hết, khàn khàn giống như con vịt: “Này, nói cám ơn.”
Nhược Hi cắn chặt răng, tức giận dùng sức véo hắn một cái rồi lùi về sau một bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT