Gõ cửa một lúc lâu, cửa mới mở, nhìn thấy chiếc quần jean cũng biết là Mục Ca, cô không ngẩng đầu đi vào trong, thầm run rẩy tự cảnh cáo mình, đừng nghĩ lung tung, không nên lộn xộn, kích thích đến hắn, hắn chỉ là một người ở chung phòng mà thôi.

“Chú Lâm và mẹ tôi đi tản bộ.” Nhược Hi đột nhiên trở về, Mục Ca có chút bối rối

“Ừ, tôi biết rồi.” Nhược Hi vội vàng tới phòng bếp, muốn uống một cốc nước lạnh để giảm bớt căng thẳng, Mục Ca cũng đi theo, cô trốn tránh, kết quả, Nhược Hi không ngẩng đầu đụng vào lồng ngực hắn.

Bịch một cái.

Lỗ mũi bị đụng đau, Nhược Hi nước mắt lưng trong ngầng đầu mắng: “Cậu muốn chết à?”

Mục Ca không lên tiếng, chỉ đưa ngón tay từ trên trán rồi xuống sống mũi, sau đó cười ha ha: “Yên tâm, không sao, không bị dập sống mũi.”

Lúc hắn cười, trên má bên phải có một núm đồng tiền, hàm răng trắng đều cùng má lúm đồng tiền làm say lòng người nào đó.

Trong lòng Nhược Hi rầm một tiếng, giống như có thứ gì bị đổ, cô hốt hoảng, cố gắng bình tĩnh cười gượng nhìn hắn: “Thật may là không bị dập, nếu không tương lai nửa đời sau của tôi bị hủy trong tay cậu rồi.”

Mục Ca còn muốn xoa bóp, Nhược Hi không dấu vết cúi xuống, né tránh ánh mắt Mục Ca, hắn cũng phát hiện động tác của mình quá mức, dừng lại một chút, bắt tay ra sau lưng, hát một bài hát lắc lư đi ra ngoài, bỏ lại Nhược Hi một mình sững sờ.

Người này, đúng là, gây họa xong bỏ chạy, không có chút phong độ.

Nhược Hi mở tủ lạnh, uống mấy ngụm nước lạnh, cảm giác giống như trong lòng bị một cái gì đó quấy rối, không thể hóa giải, sau đó lấy hai cây kem, đi về phòng, một cái ném cho hắn, sau đó vùi mình trên giường.

Sự thật chứng minh Nhược Hi quên một chuyện, trời mùa hè, nhất là lúc Mục Ca ở trong phòng, một cây kem thật sự không có tác dung, quạt trần thổi mạnh, gió thổi tung bay trang sách, nhưng không cảm thấy mát, muốn giảm bớt ngại ngùng, cô cầm chiến lợi phẩm trong túi giấy ra, quay trái quay phải mới lấy túi đồ mua cho Mục Ca, cô giả bộ không có chuyện gì xảy ra ném qua: “Ừm, cái này mua cho cậu.”

Mục Ca cầm lấy, mở túi, lấy đồ ra, khóe miệng hơi cong: “Rất đẹp.” Sau đó cởi áo định mặc, lại thấy Nhược Hi nhìn chăm chú vội dừng lại.

Nhược Hi không nghĩ hắn cũng biết ngại, vội vàng quay đầu nhìn vách tường, cảm thấy tim mình đập thật mạnh, lại nghe thấy hăn oán giận: “Cô có mắt nhìn không vậy, áo quá nhỏ, không thể mặc được.”

“Không thể nào.” Nhược Hi hoàn toàn tin tưởng vào ánh mắt Chân Chân, để chứng minh áo không hề chật, cô còn đứng xuống giường giúp Mục Ca chỉnh lại cổ áo.

Lúc này cô mới phát hiện, tháng hai Mục Ca mới cáo đến mắt mình, không biết từ lúc nào đã cao hơn cô nửa đầu rồi, thậm chí cô phải kiễng chân mới chỉnh được áo cho hắn.

Nhược Hi mặt đỏ tai hồng đối diện nhìn Mục Ca, thời gian như ngừng lại. Cô thật sự không có thói quen làm tư thế ngưỡng mộ này, lại càng không có thói quen tiếp xúc thân mật như thế, tay đặt ở trên vai hắn, tiến lùi đều không được.

Mục Ca nhìn chằm chằm vào gò má ửng hổng của cô, tròng mắt đen tuyền bình thường, lúc này bị ánh mặt trời chiếu rọi trông mơ màng.

Hôm nay, cô mặc chiếc váy màu trắng, nhìn trông tinh khiết, ngây thơ.

Mà hắn, chiếc áo hở ngực, tuy nhìn gầy yếu nhưng lại rắn chắc, bụng dưới bằng phẳng, còn có vật nóng đang ẩn nhẫn dưới quần jean.

Nhược Hi dùng sức nuốt xuống, cố gắng tìm lại âm thanh: “Cái đó, áo tôi mua hơi nhỏ, mai sẽ đi đổi cái khác.”

Mục Ca đột nhiên cười, giọng nói trầm thấp: “Vậy nếu vẫn nhỏ?”

Hắn từ trên cao nhìn xuống, cô vẫn cúi đầu nhìn tay hắn, suy nghĩ một lúc mới nói: “Vậy tôi dẫn cậu đi.”

“Được, vậy ngày may chúng ta hẹn hò?” Mục Ca nói đùa, nhưng không ngờ Nhược Hi lùi mạnh về phía sau, bộ mặt phớt tỉnh sửa lại: “Nói linh tinh, là chị dẫn em trai đi dạo phố!”

Người ta thường nói: “Thời tiết tháng bảy, thay đổi thất thường giống như trẻ nhỏ, quả nhiên không sai. Nhược Hi nhìn trời mua to, thở dài: “nếu hôm nay không đi, chỉ sợ không đổi được.”

“Vậy thì phải đi chứ sao.” Mục ca đã sớm nhìn ra Nhược Hi có ý niệm hành quân lặng lẽ, vì không cho cô lấy cớ trốn tránh, hắn bày tỏ dáng vẻ không sao hết, nhưng đã sớm mặc quần jean vào áo đứng trước mặt cô.

Nhược Hi không muốn lừa người khác, nhưng trời mưa to bắt Mục Ca đi đổi quần áo thật sự hơi quá, cô buồn bực, tìm lí do cho mình nói: “Chờ một chút, hết mưa rồi đi.”

“A, vậy tôi đi ra ngoài một lát.” Mục Ca đi ra ngoài, áp lực giảm bớt, Nhược Hi thở gấp, trong lòng oán giận: Không có chuyện gì sao lại cao thế, chiếm không khí chiếm vải vóc làm hại mọi thứ đều không bình thường.

Giống như tối hôm qua, cô phát hiện Mục Ca im lặng chủ động ngủ ở ghế sofa phòng khác, không thèm giải thích với cô chút nào. Buổi sáng lúc Nhược Hi đi ngang phòng khách, thấy hắn nằm trên ghế sofa, tay nằm lên tay ghế, chân vắt lên ngủ, chau mày, miệng mím chặt, đoán chừng ngủ không thoải mái.

Vì vậy nửa ngày những lúc không làm gì cô lại nghĩ tới dáng vẻ khổ sở của hắn lúc ngủ, trong lòng thấy áy náy. Cô biết hắn ngại, mùa đông thì không sao, mỗi người một bên không quá lúng túng, nhưng đến mùa hè, cô mặc đồ ngủ, hắn mặc quần ngắn, làm sao có thể ở chung?

Chẳng trách hôm qua vẫn mặc quần jean ở trong phòng đọc sách tới nửa đem, cô còn cảm thấy kì lạ, tại sao hắn không cảm thấy nóng?

Chắc ba cũng ý thức được điều này, nên sáng sớm đã suy tính xem để giường xếp ở đâu mới thích hợp, tất cả giống như cũng bởi vì Nhược Hi, nhiều cái bất tiện như vậy, lại còn phải thay đổi chỉ bởi vì cô đột nhiên trở về, đột nhiên xuất hiện.

Không bằng đi đổi quần áo, còn hơn đối diện với những thứ lung tung lộn xộn này.

“Mục ca!” Nhược Hi thò đầu ra ngoài kêu.

“Sao?” Mục Ca bước nhanh đến, khiến Nhược Hi sửng sốt một chút. Tuy mình gọi gấp nhưng hắn cũng không cần phải gấp thế chứ?

“Chúng ta đi đổi quần áo chứ?” Nhược Hi vui vẻ đề nghị, hai mắt lóe lên mong đợi.

“Được.” Không chần chừ, lập tức đồng ý. Giống như cô nói, chúng ta lên núi đao hắn cũng không cau mày lập tức trả lời, được.

Xong rồi. Cô bị lậm Quỳnh Dao quá rồi, Nhược Hi lắc đầu, tóc gáy dựng đứng, dạo này suy nghĩ lung tung gì đâu, aaaa!

“Vậy câu đi thay quần áo, tôi cũng đi thay.” Nhược Hi nói xong, thuận miệng dặn dò: “Mặc nhiều chút.”

“Cô, quan tâm tôi?” Mục Ca do dự hỏi, hai mắt không chớp nhìn cô chằm chằm.

Nhược Hi hận không thể cắn rơi đầu lưỡi mình, sau đó tát cho mình mấy cái bạt tai.

Cô hít sâu, cười ha ha: “Làm sao có thể, tôi sợ hai chúng ta cùng đi ra ngoài, người ta lại cho rằng đầu óc cậu không bình thường.”

Kết quả Mục Ca đột nhiên mỉm cười kì lạ, cúi đàu, nhìn đỉnh đầu Nhược Hi nói: “Trời mưa to, giúp tôi đi đổi quần áo, cô nói xem hai ta người nào không bình thường đây.”

“Mục Ca, cậu chết đi!” Nhược Hi đạp vào đầu gối Mục Ca, cô nghe ngón chân mình rắc một cái, đau đến tan lòng nát dạ, không để ý đến thành quả thắng lợi, ôm chân kêu đau.

Đúng là dáng người cao lớn, đạp cũng không được, đúng là nghiệp chướng!

Nhược Hi đi giày cau gót, ở góc độ nào đó nhất định phải vượt qua chiều cao của người nào đó.

Trên đường đi nước chui vào giày, khiến chân bị trượt, làm cô đi đường cũng khập khiễng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play