“Cái đó, thật ra vừa rồi tôi không cố ý.” Nhược Hi cắn môi lúng túng gần như muốn khóc. Xem ra đúng là mình thất tình nên mới mất đi lí trí, ngay
cả cậu nhóc cũng không bỏ qua, đúng là làm người thất bại.
Động
tác của Nhược Hi khiến cổ họng Mục Ca nghẹn lại, giống nhưng không thể
hít thở, trong lòng giống như có ngàn vạn con kiến bò qua. Toàn thân đổ
mồ hôi, Mục Ca trầm giọng nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không so đo với một
cô gái mượn rượu làm càn.”
Nói xong hắn lập tức chạy ra ngoài rót nước cho cô, thuận tiện chạy vào phòng vệ sinh, tắm nước lạnh.
Nhìn bản thân trong gương, Mục Ca quả thật muốn đập đầu chết. Rốt cuộc
chuyện gì xảy ra, quả thật bị cô chơi đùa muốn chết rồi. Không được, nếu tiếp tục như vậy, đợi cô tỉnh táo nhất định cười nhạo hắn, không thể
lại rơi vào bẫy!
Thật vất vả mới trấn định, hắn trở về phòng. Tay trái cầm cốc nước đặt lên tủ nhỏ đầu giường Nhược Hi, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra: “Cô uống nước rồi, bên ngoài tôi đã mở cửa sổ,
không còn mùi rượu nữa, lúc chú Lâm trở về, tôi sẽ nói cô mệt nên ngủ
trước, hai người sẽ không phát hiện được.”
Chưa bao giờ biết tiểu tử này lại có thể xử lí mọi chuyện một cách suôn sẻ và bình tĩnh như
vậy, giống như chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn bình thường, xem ra tuổi
tác không khẳng định tất cả, giống như cô không thể bình tĩnh tự nhiên
xử lí mọi chuyện.
Nhược Hi xấu hổ, giọng nói càng nhỏ: “Ừ, tôi biết rồi. Cậu đi ngủ trước đi, tôi không sao.”
“Thật ra thất tình không cần phải uống rượu, tìm người nói chuyện một chút
cũng tốt. Thất tình không phải vấn đề của cô, là mắt của bọn họ gắn đằng sau gáy.” Mục ca nằm lên giường đắp kín chăn, một lúc sau mới nói ra
câu nói kia để an ủi Nhược Hi.
“Ừ, thật ra thì tôi cũng không có
thất tình. Hai người cũng chưa thổ lộ, đã tỳ bà biệt bão rồi, khiến cho
tôi rất buồn bực, khó chịu.” Nhược Hi bĩu môi nói.
Mục Ca cười
nhẹ nhõm: “Tôi biết ngay, với tính của cô làm sao lại nói những lời vô
vị muốn sống muốn chết, bị người ta vô duyên vô cớ quăng đi nhất định
rất tức. Cô không phải vì người đàn ông kia mà uống rượu, cô chính là vì cái vấn đề không giải thích được này mới đi uống rượu.”
Bị người ta nhìn rõ, cảm giác cũng không tốt, Nhược Hi mượn rượu che mặt không
thừa nhận: “Tôi chính là đau lòng vì anh ta, tôi thích anh ta!”
Mục Ca thấy cô vịt chết còn cứng mỏ, mặc kệ cô, lật người đếm cừu. Cậu nhóc con cầm lông gà giống như mũi tên, tại sao lại có thể nhìn thấu tâm sự
của cô?
“Này!” Mấy phút sau cả hai người cùng nói.
“Cậu/Cô nói trước đi!” Lại cùng đồng thanh.
“Thôi!” Hai người trăm miệng một lời.
Tự nhiên lại trùng hợp như vậy? Nhược Hi và Mục Ca thầm nghĩ, vội vàng lật người, bởi vì âm thanh quá lớn hai người nhìn nhau một giây rồi vội
vàng dời tầm mắt.
Đúng là gặp quỷ, Nhược Hi vừa ngáp vừa nghĩ
thầm, mặc kệ, ngủ trước đã. Có gì ngày mai sẽ nói. Ngày mai sẽ là một
ngày mới, những cảm giác kì cục này cũng sẽ tan thành mây khói.
Sau khi Lâm Húc Thịnh phát hiện trong phòng còn sáng đèn, cười ha ha cầm thịt bò khô vào: “Hai đứa, đi ăn cơm! Có đồ ngon!”
“Con buồn ngủ!” Nhược Hi và Mục Ca lại cùng nhau trả lời.
Hai đứa nhỏ chưa từng ăn ý đến thế khiến Lâm Húc Thịnh cau mày nhìn cửa phòng.
Trăm mối nghi vấn không có lời giải đáp.
Đêm nay, Nhược Hi không thể nào ngủ ngon, hai bên mặt vẫn nóng bừng.
Cảm giác có cái gì đó đang xảy ra, lại có cái gì đó mất đi, nhưng không
biết là gì, lại không thể không muốn. Sau đó chính là ngơ ngẩn, cảm thấy dạ dày có cái gì đó trào lên, cố gắng ép xuống, lại trào lên, rồi lại
cố đè nén xuống.
Cô muốn gọi, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn,
muốn đưa tay đập đầu giường nhưng không tạo ra được tiếng động. Cô đang
định bò xuống giường chạy vào nhà vệ sinh để nôn, nhưng chưa kịp bò tới
thành giường, một chậu nhựa đã để trước mặt, trong bóng tối, Nhược Hi
sững sờ, nhìn thấy Mục Ca ngồi xổm, đang nhìn cô.
“Cậu, nôn, làm
sao biết tôi muốn nôn, phun?” Một câu nói bị làm đứt quãng, đây chính là lời nói còn trong miệng, nôn nửa câu, đổ mồ hôi!
“Nôn đi, đừng
có nói chuyện, nhìn thật ghê tởm!” Mục Ca không biết từ đâu lấy ra khăn
ướt, đợi cô nôn xong, lại giúp cô lau miệng, Nhược Hi cứ ngây ngốc ngẩn
người, mặc hắn lau miệng cho mình, trên mặt ửng hồng.
Nói sao đây, trong bóng tối, Mục Ca không hề giống một đứa bé.
Trước đây Nhược Hi thấy hắn trẻ con, nhưng bây giờ người đứng trước mặt, vẻ
mặt trầm ổn, áo ba lỗ ôm sát thân hình, còn có ánh mắt không phải là của một nam sinh ngây thơ.
Hắn, thật ra đã trưởng thành.
Nhược Hi cũng từng nghe Chân Chân nói qua, vào thời điểm trung học, nam sinh
đã mười ba mười bốn tuổi, hormone nam tính “quá thừa” cho nên vội vàng
yêu đương. Mối tình đầu của Chân Chân cũng là lúc đó, nghe nói trong lớp còn có hai người vụng trộm ăn trái cấm, náo loạn một trận rồi bỏ trốn,
bị cha mẹ hai bên bắt được ở nhà ga, cuối cùng nam sinh đó còn kêu gào,
con đã lớn, con sẽ phụ trách. Lúc Nhược Hi nghe được tặc tặc lưỡi, sống
chết không tin chuyện xưa của Nhược Hi, một cậu nhóc mới mười ba mười
bốn tuổi có thể làm gì? Chưa đủ lông đủ cánh, làm cha cái gì? Nhưng hôm
nay cô mới phát hiện, mười ba mười bốn tuổi, có thể làm rất nhiều việc,
còn rất thành thục.
Càng hiểu được, cô càng muốn chết, tiếp theo
chợt nghĩ đến cái ga giường bị bọc lại, trời ạ, cô bây giờ đã hiểu được, ga giường khẳng định là bị hắn…, còn chưa kịp xóa bỏ chứng cứ phạm tội, còn nữa lúc nãy cô vừa đè lên eo hắn, hắn lại chạy trối chết, chẳng lẽ
hai người dây dưa phía dưới của hắn có phản ứng?
Lần này rốt cuộc cũng biết rồi, cũng khiến cho Nhược Hi cả người mất tự nhiên, cô không
biết về sau phải đối mặt với Mục Ca thế nào.
Đó không còn là cậu
nhóc, hắn là người đàn ông bình thường, cái gọi là nam nữ thụ thụ bất
thân, hai người nằm chung một chỗ thật sự quá kì cục.
“Cô không
muốn nôn nữa? Vậy tôi đi lấy cho cô cốc nước.” Mục Ca bị Nhược Hi nhìn
chăm chú có chút sợ hãi, vội kiếm cớ chạy ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT