“Hải Dật, Đặng Chí Hạo đều như vậy. Bạn nói xem, có phải bọn họ đều cảm thấy mình quá nhàm
chán, cho nên mới lấy mình ra làm lá chắn?” Nhược Hi uống đến nỗi hai
mắt cũng mơ màng, đến rượu cũng rớt ra ngoài một nửa.
“Bạn lại sai rồi. Chuyện tình cảm không ai nói trước được, cũng không phải hoàn toàn do lỗi của bạn, tình cảm phải từ hai phía.”
Chân Chân từ từ giải thích, nhưng cô cũng biết cho dù mình có nói gì cũng vô dụng, Nhược Hi đang say rượu cái gì cũng không nghe lọt.
“A, do
mình không tốt. Nếu mình ưu tú hơn, bọn họ sẽ không rời bỏ mình.” Nhược
Hi cầm lấy chai bia trước mặt Chân Chân, ngẩng đầu uống. Chân Chân nhào
lên giành, cô tránh, Chân Chân tức giận: “Tại sao bạn còn uống nữa,
không phải là cướp của mình sao?”
Nhược Hi ngậm miệng chai, mơ hồ nói: “Mình không có, không có tiền, lại không về nhà được.”
Chân Chân buồn cười, xem ra Nhược Hi chưa uống nhiều, vẫn còn tính toán được tiền bạc nghĩa là vẫn tỉnh. Cô ngồi xuống, ôm ngực nhìn Nhược Hi uống
cạn chai bia. Mặc dù cô chưa bao giờ bị tổn thương về mặt tình cảm,
nhưng thấy Nhược Hi như vậy, dù nói cái gì cũng là thừa, tốt nhất cứ để
cô ấy uống say, trút bỏ đau thương, sau đó sẽ nghĩ xem mình đau khổ như
thế có đáng không, rồi sẽ tự mình đứng lên.
Quả nhiên, hết chai
bia, Nhược Hi bắt đầu luyên thuyên từ chuyện hồi bé ăn trộm dưa chuột,
rồi chiếm đồ chơi của bạn học, thậm chí trước khi tốt nghiệp trung học
vẫn còn đọc tiểu thuyết, cứ thế thao thao bất tuyệt nói không ngừng, lôi kéo cánh tay Chân Chân.
Không được, nếu không đưa cô ấy về, tất
cả mọi người sẽ chết vì cười mất. Chân Chân nhìn xung quanh, người thì
tò mò nhìn sang, người thì len lén nhìn, mím môi nén cười, đoán chừng
sau khi hai người rời khỏi, toàn bộ sẽ cười âm vui vẻ làm nghi thức tiễn đưa.
Cô cứng rắn kéo Nhược Hi, người cao hơn cô nửa cái đầu, đi
về phía trước. Kết quả Nhược Hi nước mắt lã chã còn không cảm kích lại
nói, “Lăn qua lăn lại cái gì, bạn đến thời kì mãn kinh à?”
Được
đấy Lâm Nhược Hi, chờ xem. Nghĩ đến hoa khôi năm thứ nhất của hệ, danh
tiếng xinh đẹp vô địch cũng bị phá hủy trong tay bạn rồi, bạn còn dám
lớn tiếng chê bai, Chân Chân cắn răng âm thầm thề, vẫn lôi kéo Nhược Hi
ra ngoài.
Không thể không thừa nhận, người đẹp, đi đến đâu cũng
được người ta ưu ái một chút. Lập tức có mấy sư huynh nhìn thấy cô vất
vả chật vật, vội chạy tới giúp một tay, đỡ Nhược Hi đang muốn ngã xuống
đất, một sư huynh tốt bụng còn xông ra gọi giúp một chiếc taxi. Chân
Chân cắn răng, quay lại cám ơn, thừa dịp mọi người đưa Nhược Hi ngồi
xuống ghế sau, cô vội vàng ngồi cạnh ghế tài xế, thật may là người này
cô biết chứ nếu không thì người nào đó đêm nay phải ăn nhờ ở đậu ngoài
đường rồi.
Không được, còn phải treo trên cổ bạn ấy một tấm bảng
ghi: tôi là quỷ say tôi sợ ai, để xem sáng mai xem làm thế nào trở về
trường!
Mục Ca mở cửa ra nhìn thấy tình cảnh chính là như vậy,
một nữ sinh nhỏ nhắn vác con ngựa lớn Lâm Nhược Hi, bị ép tới nhe răng
méo miệng, nhìn thấy hắn hai con mắt sáng rực, đưa ra ánh nhìn cầu cứu:
“Nhanh, giúp tôi đỡ bạn ấy xuống. Áo của bạn ấy bị mắc vào tôi, tôi
thoát không được, sắp bị đè chết.”
Mục Ca không kịp phản ứng, vội vàng đỡ Nhược Hi xuống, một tay dùng sức ôm, không đủ, chỉ có thể dùng
cả hai tay ôm, mới đỡ được Nhược Hi, không kịp đổi giày đưa cô vào
phòng.
Nhược Hi bị giày vò, lầm bẩm: “Các người muốn giày vò tôi, tôi là cô gái siêu nhân, chờ tôi tỉnh, xem tôi sẽ xử lí các người.”
Mục Ca hừ mũi coi thường lời uy hiếp của cô, đặt cô lên trên giường, mới
nhớ tới nữ sinh ngoài cửa, vội tìm một đôi dép lê mời vào nhà nghỉ một
chút.
Chân Chân mệ mỏi ngồi trên bậc, nhìn thấy Mục Ca mang dép
tới vội xua tay: “Tiểu đệ đệ, không cần dép, rót cho chị một cốc nước.”
Mục Ca gật đầu, vội vàng rót một cốc nước nóng, lại sợ cô uống không được,
vội thêm chút nước nguội, Chân Chân nhìn thấy vậy trong lòng thầm cảm
thán, đứa nhóc này tương lai lớn lên sẽ trở thành đại soái ca mê chết
người à, ngay cả suy nghĩ cũng chu đáo như vậy.
Ừng ực uống hết
cốc nước, Chân Chân phủi bụi bẩn trên quần áo vội vàng đứng lên: “Chị đi đây, nhớ cho chị cậu một chút nước, cô ấy uống hơi nhiều.”
Không cần Chân Chân nói, Mục Ca cũng biết Nhược Hi uống quá nhiều, một phòng
tràn ngập mùi rượu, kẻ ngốc cũng có thể đoán được. Nhưng và cũng phải
cảm tạ cô gái này đã đưa kẻ ngu ngốc đó về, nếu không có người ta, kẻ
ngu ngốc kia đã phải ngủ ngoài đường rồi.
“Cảm ơn chị, em thay
chị em cảm ơn. Ngày mai sau khi chị Nhược Hi tỉnh, em sẽ nói với cho chị ấy biết.” Mục Ca trầm giọng nói, sau đó lại hỏi: “Chị Nhược Hi có phả
bị thất tình?”
“Chị chưa nói cái gì cả, là em cực kì thông minh.” Chân Chân cười ha ha không ngừng: “Cô ấy là lần thứ n bị vứt bỏ.” Chân
Chân cài lại nút áo, đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa lớn tiếng nói: “Chờ
chị cậu tỉnh lại nhớ bắt cô ấy giảm cân, chị cũng bị cô ấy đè sắp chết
rồi.”
Mục Ca ngược lại không chú ý tới câu này, trong lòng tràn
ngập vấn đề Nhược Hi vô số lần bị vứt bỏ. Cô ấy thật sự kém như vậy sao? Thật ra thì, cô ấy dáng dấp không tệ. Mặc dù không bằng cô gái vừa đưa
về, nhưng ít nhất gương mặt cũng thanh tú, làm sao lại bị vứt bỏ nhiều
lần? Chẳng lẽ bởi vì tính tình? Có khả năng, vừa nghĩ tới những hành
động của cô đối với mình, Mục Ca càng khẳng định.
Đúng là ngu ngốc, con trai đều thích người dịu dàng. Tính tình thối như thế, người nào chịu được.
Heo!
Lâm Húc Thịnh và Mục Âm đi tới nhà người quen, sau đó cùng chơi mạt chược,
Lâm Húc Thịnh định từ chối, Mục Âm gọi điện về hỏi Nhược Hi có trở về
không. Nếu Nhược Hi về bọn họ sẽ về sớm một chút. Lúc điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia rất ồn ào, bà vội hỏi: “Bảo bảo, làm sao vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT