Vương Thắng An không khỏi thở dài một tiếng, sớm biết thế cục bình định nhanh như vậy, ngày đó cũng không cần vội vã đáp ứng hôn sự với Kim gia, đợi đến khi làm quan, tự nhiên nổi danh cưới thêm vợ vào cửa, mà không phải chịu thiệt như vậy, một cô gái, xem ra, chỉ có thể sau khi lập gia đình, sẽ nạp thêm mấy thiếp. (muanho: phi,.. đồ đồ…Muanho không biết nặng lời a.)
Vào trong Kim gia, lại nghe người làm nghị luận, Tiểu Viên trong họa có phúc, lão gia chấp nhận chuyện nàng cùng đại gia. Tiểu Viên là người Vương Thắng An để ý, nàng là thiếp đầu tiên được nạp. Nghe Tiểu Viên sẽ được gả cho đại gia, trong lòng không vui tăng lên. Mấy bước đi nhanh tới trong phòng, vừa đúng lúc nghe Kim lão gia nói, đây là đại sự, mấy ngày nữa quyết định, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi dò xét cẩn thận nhìn Tiểu Viên .
Thấy nàng bệnh nặng mới khỏi, gầy đi rất nhiều, dù nàng mặc áo cũ, lại vẫn như cũ điềm đạm đáng yêu. Vương Thắng An không khỏi nổi lên lòng thuơng hương tiếc ngọc, hận không thể đem Kim đại gia đẩy ra, ôm nàng vào trong lòng mình thương tiếc, lại thấy Kim đại gia chẳng qua là nhìn chằm chằm nàng cười khúc khích, không khỏi thầm mắng câu, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng vẫn là tiến lên cho Kim lão gia hành lễ.
Kim lão gia thấy con rể mà mình tâm đắc, dĩ nhiên là quên Kim đại gia bên này, chẳng qua là phất tay khiến Tiểu Viên bọn họ đi ra ngoài, Tiểu Viên hành lễ, vừa đi đến cửa phòng. Thì nghe thấy Vương Thắng An nói câu: "Hà Gian Vương ở Kiến Khang được Tứ thúc giúp đỡ lên ngôi, Tứ thúc có công hộ quốc, vì vậy tiểu tế tìm được một chức quan." Hà Gian Vương, lên ngôi, đó không phải là Thập tứ ca ca sao? Tiểu Viên dừng bước, muốn đi vào hỏi cho rõ ràng.
Đúng lúc này, Vương mụ vừa mới tới, thấy nàng dừng bước, lông mày nhíu lại, thanh âm tức giận quát: "Ngươi quyến rũ đại gia còn chưa đủ à? Còn muốn quyến rũ cô gia, ở chỗ này chắn cửa làm cái gì?" Tiểu Viên nghe lời này, đâu còn dám dừng lại nưẫ, chỉ đành đáp một tiếng, liền tiếp tục đi ra. Vương mụ đợi đến lúc nàng đi qua, kéo nàng một cái: "Còn không đi mau chút."
Nói xong tăng thêm một câu: "Ngươi thật nghĩ mình là chủ nhân Kim gia rồi hả ?" Tiểu Viên vừa định giải thích, sau đó lại nghĩ, giải thích với bà ta cũng chẳng có ích gì, chỉ đành đi theo ở phía sau. Đến trong tiểu viện, vào phòng Kim tiểu thư . Kim tiểu thư ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn Tiểu Viên quy củ tiến lên hành lễ, chẳng qua là không nói lời nào.
Tiểu Viên hành lễ đứng dậy, chẳng qua là cúi đầu, không biết Kim tiểu thư trong hồ lô bán thuốc gì. Kim tiểu thư nhìn nàng một hồi, không khỏi cười lạnh nói: "Hảo nha đầu, ta lại nhìn lầm ngươi rồi?" Vừa nói vừa đi tới trước mặt nàng, lấy tay nâng cằm của nàng lên, nhìn kỹ hồi lâu, thả tay xuống, dùng khăn lụa lau tay, tiếp tục cười lạnh nói: "Bộ dáng, dáng dấp thật đúng là không tệ, chẳng qua là tâm tệ."
Nói đến đây, Kim tiểu thư hừ một tiếng: "Ngươi lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt, đã lừa được ca ca ta thì thôi, lại dám ở chỗ này quyến rũ cô gia, thật sự là quá vô sỉ." Kim tiểu thư nói mấy câu đó cũng là cắn răng nghiến lợi nói. Tiểu Viên nếu thật giống như tên nàng, là một viên tròn tròn, chỉ sợ đã bị Kim tiểu thư dùng hàm răng giữa cắn, cắn đến tan xương nát thịt.
Tiểu Viên lén nhìn xung quanh, thấy trong phòng chỉ có Vương mụ cùng Lục Khởi, cửa sổ đã đóng chặt chẽ, xem ra Kim tiểu thư đã làm đủ chuẩn bị, muốn hảo hảo tính sổ. Dù sao mình từ ngày đó nghe Tiểu Lan nói, có lẽ đã chết mấy lần rồi. Nghĩ tới đây, Tiểu Viên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Kim tiểu thư, cất cao giọng nói: "Tiểu thư lời này, làm hầu gái, không dám trái lời, nô tỳ kể từ lúc vào trong phòng tiểu thư, không bước chân ra khỏi nhà, lại không biết tiểu thư lời này từ đâu mà đến."
Kim tiểu thư vốn cho là, mình nói mấy câu sẽ dọa sợ khiến Tiểu Viên quỳ xuống, luôn miệng nhận sai, ai ngờ hôm nay Tiểu Viên không như ngày trước, không khỏi cau mày, chợt đập cái bàn: "Cái nha đầu này, còn dám già mồm, còn không quỳ xuống cho ta?"
Tiểu Viên đã biết nàng sẽ nổi giận, cắn cắn đôi môi, chỉ là nói: "Nếu nô tỳ có tội, tiểu thư phạt nô tỳ là đúng, chẳng qua là nô tỳ không có tội, vì vậy cũng không dám lãnh phạt." Kim tiểu thư tổng thể cũng không quá chua ngoa, nghe Tiểu Viên mấy câu nói đó, khiến cho tức giận liên tiếp ho khan. Lục Khởi vội tới thay nàng vỗ thân thể, đối với Tiểu Lan nói: "Hảo khéo mồm khéo miệng, Tiểu Viên ngươi bị bệnh nhiều ngày, thần trí cũng bị bệnh hay sao? Lão gia mặc dù ưng thuận đem ngươi cho đại gia, nhưng một ngày sự chưa thành, một ngày ngươi vẫn là nha hoàn của tiểu thư, ngươi nhanh mồm nhanh miệng như vậy, thì chỉ khiến da thịt chịu khổ."
Kim tiểu thư lúc này nóng nảy, không đợi Lục Khởi phục vụ, tự mình rót tách trà uống, nghe lời Lục Khởi nói, nảy sinh ác độc: "Dám đáp trả ta, muốn vào cửa Kim gia, ngươi cũng không xem phân lượng ngươi một chút." Tiểu Viên nghe Kim tiểu thư lời nói mâu thuẫn, ở chỗ này suy nghĩ, Vương mụ không nhịn được, tiến lên dùng chân đá đầu gối Tiểu Viên, Tiểu Viên bị đụng quỳ xuống.
Vương mụ đắc ý nói: "Nhìn một chút, không phải chịu quỳ rồi sao?" Tiểu Viên mặc dù quỳ xuống, đầu lại không thấp xuống , một đôi mắt, quật cường nhìn Kim tiểu thư, Kim tiểu thư thấy nàng như vậy, rốt cuộc không nhịn được rồi. Tiến lên tát hai cái trên mặt Tiểu Viên, trong miệng mắng: "Ta đem khuôn mặt yêu mị này làm hỏng, xem ngươi còn lấy cái gì quyến rũ người?"
Thấy nàng dọa hủy dung Tiểu Viên, Vương mụ vội vàng tiến lên khuyên nhủ: "Tiểu thư, cái loại nô tỳ ti tiện này không đáng để người tự mình ra tay, huống chi đánh vào trên mặt, sẽ rớt xuống ngụy trang." Kim tiểu thư ra tay thật nặng, mặc dù chỉ là hai cái tát, khóe miệng Tiểu Viên cũng chảy ra máu, Kim tiểu thư thấy dạng này, nghe Vương mụ nói cũng có lý, cười một cái, tay lấy toàn bộ trâm cài đã bị lệch trên đầu.
Đột nhiên nhớ tới trâm cài này là Vương gia đưa tới – lễ vật đính hôn , việc đánh Tiểu Viên không cần gấp gáp, truyền tới tai Vương Thắng An, đến lúc đó lấy lý do mình hung hãn đố kỵ rồi từ hôn với mình cũng không hay. Ngồi trở lại chỗ ngồi, phân phó Lục Khởi châm trà uống, ở trên ghế bày ra dáng bộ ưu nhã, cười đối với Vương mụ nói: "Mụ mụ nói, cũng có lý, chẳng qua là nha đầu này, không cho nàng một chút dạy bảo, cũng không được."
Nói xong nhẹ nhàng lắc đầu, Vương mụ cười nói: "Tiểu thư của ta, là người tôn quý, không cần vì nàng tức giận, việc giáo huấn người làm, hay là để ta làm." Kim tiểu thư gật đầu, nhìn Lục Khởi một cái: "Lục Khởi, ngươi cũng theo Vương mụ học hỏi, ngươi phải theo ta lập gia đình, những chuyện này cần phải học ."
Lời này nói trúng lòng Lục Khởi, luôn miệng đáp ứng, tiến lên lôi kéo Tiểu Viên, hai người liền hướng bên ngoài đi, rồi vào phòng Tiểu Viên. Vương mụ ngồi xong, đối với Tiểu Viên cười nói: "Tiểu Viên, ta biết thân thể ngươi hư nhược, phải hảo hảo nghỉ ngơi, như vậy a." Vừa nói vừa nháy mắt với Lục Khởi, Lục Khởi hiểu ý, tiến lên bắt lấy Tiểu Viên .
Tiểu Viên đang kỳ quái họ định làm gì, chỉ thấy Lục Khởi đưa tay ra cởi quần áo mình, Tiểu Viên lần này luống cuống, lấy tay bảo vệ ngực nói: "Các ngươi muốn làm gì?" Vương mụ cười một tiếng: "Đây không phải là cho ngươi hảo hảo an dưỡng sao, phục vụ ngươi nghỉ ngơi."
Lúc nói chuyện, Lục Khởi đã đem áo ngoài của Tiểu Viên cở ra, chỉ còn tiểu y, đây vốn không phải phòng tốt, gió lạnh thổi, khiến Tiểu Viên run lẩy bẩy. Vương mụ cùng Lục Khởi cười một tiếng, Vương mụ lấy ra sợi dây, cùng Lục Khởi, hai người cùng động thủ, đem Tiểu Viên trói lại, sau đó kéo nàng lên giường. (muanho: các ngươi định làm gì Tiểu Viên của ta. Tránh ra. Tránh ra. Vương mụ: kaka...)
Đắp kín mền, Vương mụ lúc này mới cười nói: "Tiểu Viên, ngươi cứ như vậy nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho người đưa cơm canh tới." Tiểu Viên không biết họ làm như vậy để làm gì, Lục Khởi đang định đi ra ngoài, nhìn thấy cây gậy, thuận tay cầm lên, đối với Tiểu Viên nói: "Ta sợ ngươi lạnh, ta tốt bụng, sẽ cho ngươi thêm chút ấm áp nha."
Vừa nói ánh mắt biến đổi, trở lên sắc bén, cầm cây gậy kia hướng đùi Tiểu Viên đánh, mặc dù được đắp chăn, nhưng chăn lại mỏng, Tiểu Viên lại bị trói, muốn động tránh ra cũng không được. Chỉ đành phải gắng gượng chịu đựng, Lục Khởi ước chừng đánh ba mươi cái mới thả tay, thấy Tiểu Viên đã đau không kêu được, lúc này mới hài lòng bỏ lại cây gậy, cười lạnh một tiếng, cùng Vương mụ đi ra ngoài. (muanho: oa oa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT