Trốn nô của Kim gia, cách gọi này làm cho mọi người bị kinh hách. Từ ngày Phùng Viện trở về cung, liền một mực ở trong điện, mặc dù có phi tử đến cầu kiến Phùng Viện, đều bị Trịnh và Triệu thượng nghi cản giá, lấy lý do công chúa phải tĩnh dưỡng. Những phi tử cũng không thể quấy rầy, nên Phùng Viện chưa thấy qua những phi tử đó. Lúc này nghe xong lời khiêu khích, mắt liền nâng lên nhìn lại.
Nữ tử nói chuyện cũng là một cô gái xinh đẹp, đầu búi kiểu tóc Linh xà kế, trang điểm hoa lê đẫm mưa. Phùng Viện cũng từng gặp người trang điểm giống như vậy, nhưng không có một tia xinh đẹp, nhưng nữ tử này trang điểm lại càng phát ra thần thái phấn khởi. Lúc này đã là mùa hè, nữ tử mặc một chiếc áo ngắn làm bằng vải bông mỏng màu xanh ngọc bích. Có chút giống trang phục người Hồ, nhưng tay áo hẹp hơn, tình xảo hơn so với trang phục người Hồ. Phía dưới, là cái váy lụa lưu tiên, chỗ đuôi váy dài chừng ba thước, không giống với những chiếc váy dài khác.
Thấy Phùng Viện đánh giá mình, nữ tử đem cằm cao ngạo nâng lên, trong mắt lộ ra khinh thường: “Như thế nào, chẳng lẽ ngươi không phải là trốn nô của Kim gia, trình bày hết tra tấn mà ngươi phải chịu lên bệ hạ hay sao?” Nghe nàng cói chuyện, ánh mắt xem thường nhìn Phùng Viện đúng là cùng một kiểu.
Cái này, Phùng Viện nhớ ra nàng là ai. Chi nữ của Vương Đại tướng quân, con dâu Tạ gia. Cũng là tẩu tử ruột của Tạ hoàng hậu, Vương Như Nguyệt. Nghĩ tới, nữ nhân của Vương đại tướng quân đã trở thành công chúa, là mẹ đẻ của Vương Như Nguyệt. Chẳng qua là vị công chúa này bạc mệnh, lúc Vương Như Nguyệt còn nhỏ đã tạ thế. Vương Như Nguyệt được kế thất Vương Đại tướng quân nuôi lớn, hằng năm đều ở Giang Hữu. Tuy đã nhập cung, khi đó vì Cổ thị hoàng hậu, Vương Như Nguyệt tuy là biểu tỷ muội với Phùng Viện, nhưng mà đều chưa gặp qua.
Vương Như Nguyệt thân là chi nữ Vương đại tướng quân, được nuông chiều từ bé. Vương Đại tướng quân cùng họ Vương Tư Không là thân huynh đệ, nhưng bất đồng với Vương Tư Không về việc đè nén chính mình. Vương đại tướng quân ương ngạnh rất nhiều, thường nói huynh đệ của mình có công phò tá nhà vua lên ngôi. Hoàng tộc Phùng gia, ngôi vị hoàng đế cũng là do Võ hoàng đế nhường cho mà có. Chẳng lẽ nhà mình không thể noi gương việc làm của Võ hoàng đế sao?
Nói như vậy tự nhiên là bị Vương Tư Không phản đối, Vương Như Nguyệt ước gì phụ thân mình có thể được nhường công cho một lần. Mình cũng sẽ được làm một công chúa. Nghe nói Phùng Duệ vì chuyện Phùng Viện ở Kim gia chịu khổ mà giận dữ. Mình cũng đã đến Kim gia một lần, khi ấy cao thấp Kim gia đều quỳ gối dưới chân mình hành lễ, nghĩ tới có Phùng Viện ở trong số đó. Giờ mình lại phải hành lễ với nàng, trong lòng tự nhiên là mất hứng.
Huống hồ nghe Vương tiểu thư, là đệ muội của mình nói qua, Phùng Duệ vì chuyện của Phùng Viện nổi giận. Thậm chí Kim tiểu thư cũng bị bức hưu (chồng bỏ), hưu thôi thì không nói làm gì, nhưng trong bụng Kim tiểu thư đang có hài tử hai tháng tuổi. Trong lòng Vương tiểu thư không phải thương Kim tiểu thư mà đau lòng cho đứa nhỏ còn ở trong bụng. Vương Như Nguyệt cũng tự cho là do Phùng gia gây nên, thật sự là khinh người quá đáng. Hôm nay, lại gặp Phùng Viện ở bên ao, tự nhiên muốn nói châm chọc vài câu.
Đứng bên ao, giờ mọi người đã im hơi lặng tiếng, Phùng Viện nhìn Vương Như Nguyệt, ánh mắt bình tĩnh, cái gì cũng chưa nói. Tạ Tứ phu nhân tưởng rằng mình châm chọc vài câu, Phùng Viện sẽ phải rơi lệ, khi đó lại tiếp tục châm chọc.
Ai ngờ Phùng Viện lại trấn định như vậy, tiếp theo liền nghe được tiếng Phùng Viện nói chuyện: “Ngươi là tôn nữ bên ngoại của tổ phụ hoàng, ta là cháu gái của tổ phụ hoàng. Trước đây mặc dù chưa gặp qua, nhưng thân phận biểu tỷ muội cũng không giả. Hôm nay ngươi nói một tiếng trốn nô, tự cho là châm chọc ta, nhưng nghĩ lại, ngươi cũng không thoát khỏi đâu.” (Muanho: tiểu Viên Viên của ta đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi đó. Ta thích. Yeah)
Vương Như Nguyệt nghe được Phùng Viện nhắc tới điều này, mặt không khỏi có chút biến sắc, may mà trang điểm đã đủ kỹ càng, một lớp son phấn đã che đi sắc thái. Phùng Viện thấy nàng không nói, thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc ở Lạc Kinh, đã có nghe nói qua, biết vị biểu tỷ này tính tình kiêu ngạo. Sau khi đã lập gia đình, mặc dù Tạ gia cũng là quý tộc danh môn, Tạ Tứ lang lại bị nàng quản không dám nạp thiếp.
Ngày đó, mẫu hậu nói về việc này, chần chờ nửa ngày mới nói: “Trong cung còn có ngươi cười khi nói tới việc này, biểu tỷ ngươi không hổ là người được hậu duệ của Cổ gia nuôi dưỡng một thời gian, cung cách làm việc, có chút giống hậu duệ Cổ gia.” Lúc đó Phùng Viện nghe xong, cũng chỉ cho là một sự kiện thú vị, bất quá hôm nay, nhìn thấy vị biểu tỷ này, quả nhiên là giống với lời đồn đại.
Lúc này xa xa có tiếng bước chân vang lên. Người tới là nữ quan Cừu phu nhân bên người hoàng hậu, nàng vốn là vợ của một đại tộc ở Giang Hữu, sau khi trượng mất, không thể tái giá. Là một người thông hiểu điển tịch cổ kim, đối lễ nghi cũng cực kỳ tinh thông, đại tộc ở Giang Hữu, nữ nhân đều thấy vinh hạnh khi được nàng chỉ dạy. Tạ hoàng hậu khi còn là Vương phi đã thập phần tôn kính nàng, đặc biệt đi bái phỏng nàng, lấy lễ bái sư tôn kính, sau này khi Phùng Duệ xưng đế, chiêu gọi vào cung, lệnh cho nàng làm thày dạy các vị công chúa, trừ hoàng hậu, những người khác đều phải hành lễ với nàng.
Gặp một vị phu nhân đức cao vọng trọng như vậy,Vương Như Nguyệt ngang ngược kiêu ngạo cũng phải xoay người hành lễ. Cừu phu nhân mặc dù vội vàng tới, dáng vẻ cũng chưa có một điểm loạn nào, ngay cả một sợi tóc nhỏ cũng chưa rơi xuống.
Cừu phu nhân cũng không để ý mọi người, đi đến bên người Phùng Viện, ở miệng nói: :”Công chúa, hôm nay trời lạnh, người thân mình chưa có phục hồi như cũ, nên quay về điện lý nghỉ ngơi thôi.” Phùng Viện lại hành lễ một cái, lúc này mới mang theo các cung nữ rời đi.
Khi từ “công chúa” kia được nói ra, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, tuy nói chiếu thư sắc phong thật lâu chưa được viết xuống, đều nói vì thân mình Phùng Viện chưa phục hồi hoàn toàn, không đủ thể lực chống đỡ để làm xong các nghi lễ sắc phong, sau lưng nhiều người lén nghị luận trong triều vẫn có người phản đối việc sắc phong cho Phùng Viện, vì thế Tạ tứ phu nhân mới dám gây chuyện châm chọc nàng.
Lúc này nghe được từ miệng Cừu phu nhân nói một tiếng công chúa, không phải ý tứ là lễ sắc phong sẽ diễn ra sau mấy ngày nữa sao?
Cừu phu nhân chờ Phùng Viện rời đi, mới nhìn người đứng đầu là Chu quý tần nói: “Chu phu nhân, ngươi phụng mệnh hoàng hậu đưa Tạ Tứ phu nhân thời gian đã thật lâu, còn không mau chuyển đưa cho Tạ tứ phu nhân đi, còn phải trở về phục mệnh hoàng hậu.” Chu quý tần đang muốn xem kịch vui, tự nhiên là không có lên tiếng, nghe lời nói của Cừu phu nhân tuy khách khí nhưng cũng không cho phản đối, lên tiếng trả lời rồi mang theo mọi người đứng ở một bên.
Cừu phu nhân gật đầu nột cái, nói với Vương Như Nguyệt: “Tạ tứ phu nhân, sau hi hồi phủ chép một trăm lần cuốn nữ giới rồi đưa cho ta.” (Muanho: Cừu phu nhân, con yêu người rồi đó… Ôm ôm… Cừu phu nhân: Tránh ra. Không có phép tắc gì hết. Về đóng cửa chép nữ giới 10 lần cho ta. Muanho: huhu…. ) Vương Như Nguyệt sửng sốt một chút, nhưng cũng không dám phát giận, ngày trước khi mình còn là một cô nương, cũng đã từng cấp nàng thi lễ lão sư.
Thấy nàng bình tĩnh trở lại, trong mắt Cừu phu nhân hiện lên một tia hài lòng, sau đó mở miệng: “Nhớ kỹ, có điều muốn nói sao?” Vương Như Nguyệt vẫn không dám tỏ vẻ dị nghị, Cừu phu nhân lúc này mới rời đi.
Trên mặt Vương Như Nguyệt nhan sắc đã nhuộm một màu hồng hồng tức giận, nhưng vì bảo trụ hình tượng trước mặt mọi người. cắn môi dưới, theo Chu quý tần đi xuống.
Phùng Viện trở lại Dao Quang điện, cởi áo khóac rất nặng, trong điện đã được chuẩn bị một bát canh táo đỏ ấm áp. Phùng Viện thân mình có chút âm hàn, thời gian này đều ăn canh táo đỏ, cầm bát canh lên, ăn hai quả táo đỏ, Phùng Viện mới cảm thấy khí lực được phục hồi, cưới nói với Tử Thiến: “Không biết bao giờ ta mới có thể khỏe lên, mới đi ra ngoài một chút, liền cảm thấy mệt rồi.”
Mặc dù đã là mùa hè, trong điện vẫn không dám dùng băng, sợ Phùng Viện cảm lạnh, Chanh Nhạn thấy Phùng Viện uống canh xong, trán đổ đầy mồ hôi, lấy bố khăn, thay nàng lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Công chúa cứ hảo hảo tĩnh dưỡng, bằng không bệnh tình cũng không thể thuyên giảm đâu ạ.”
Phùng Viện mỉm cười, các nàng đều rất ăn ý, không đề cập đến chuyện vừa xảy ra bên cạnh ao, Phùng Viện tự nhiên cũng biết, nhắm mắt lại, nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút, Tử Thiến và Chanh Nhạn thay nàng đắp chăn, rồi lui ra ngoài.
Trong lòng Phùng Viện vẫn còn băn khoăn, chỉ là nhắm mắt vào thôi, hồi cung được hai tháng, nghe người trong cung lén nghị luận, cũng biết Phùng Duệ làm hoàng đế nhưng còn chưa có thực quyền, vô luận là ngày đăng cơ thỉnh Vương Tư Không cùng ngồi chung chỗ, hay là người nàng chưa gặp qua Vương đại tướng quân. Lúc này, thứ sử Kinh Châu lại chuyên quyền độc ác, đến nỗi có ca dao như vậy, Vương cùng Phùng, cùng chấp chưởng thiên hạ.
Phùng Viện co chân lại, chẳng lẽ hoàng đế Phùng gia có vận mệnh như vậy sao? Nơm lớp lo sợ ngồi trên ghế rồng, không biết khi nào thì bị người khác thay thế?
Lúc này Phùng Viện cảm giác được có người lặng lẽ tiến vào, cho là Tử Thiến các nàng chắc là vào lấy đồ vật.,cũng không mở mắt, nhưng mà người tới lâu lâu vẫn chưa ra, không khỏi mở mắt nhìn, ngồi bên giường chính là Tạ hoàng hậu.
Phùng Viện vội xốc chăn lên xuống giường hành lễ, Tạ hoàng hậu ngăn nàng lại: “Không có việc gì, ta chỉ là đi ngang qua đây, tiến vào nhìn muội một chút.” Phùng Viện vẫn là xuống giường, đứng ở bên chân Tạ hoàng hậu: “Muội đã khiến tẩu lo lắng rồi.” Tạ hoàng hậu nhìn Phùng Viện cười, nhưng nụ cười lại không tới đáy mắt, biết nàng có tâm sự, chuyện tình bên cạnh ao kia, sớm có người nói cho Tạ hoàng hậu biết. Tuy đã có Cừu phu nhân ra mặt đem sự tình đè ép xuống, nhưng khó tránh khỏi lưu lại vết thương trong lòng Phùng Viện. Dù sao, Phùng Viện đường đường chính chính là công chúa có huyết mạch hoàng gia.
Phùng Viện đón tách trà Chanh Nhi mang tới, quay lại gặp Tạ hoàng hậu đăm chiêu, chần chờ một chút, vẫn mở miệng nói: “Tẩu tẩu, sự tình này, muội đã liệu thấy từ trước, ngày đó nói ra thân phận, là vì sợ chết ở nơi nào đó, đến lúc chết như thế nào cũng không biết, cũng không nghĩ đến được quay trở lại làm công chúa một lần nữa. Nếu Thập Tứ ca ca thật sự khó xử, muội muội sẽ xuất cung, ở nông thôn ẩn cư cả đời cũng tốt.”
Tạ hoàng hậu vốn không nghĩ nói tới chuyện này, lại bị những lời này của Phùng Viện gợi lên lời nói hôm qua của Phùng Duệ: “Thân là đế vương, nhưng ngay cả muội muôi của chính mình đều không che chở được.” Tạ hoàng hậu thấy Phùng Viện như vậy, đem Phùng Viện kéo ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ nhẹ tay nàng: “Thập lục muội muội, muội nói cái gì thế, muội và bệ hạ đều là chi tôn của Võ hoàng đế, muội là Huệ đế sở sinh (con ruột của Huệ đế đó), đã được sắc phong là Lang Gia công chúa là không thể thay đổi được, muội không được nói mấy câu đó nữa.”
Ánh mắt Phùng Viện đau xót, nói không ra lời, dựa vào người Tạ hoàng hậu, chính là hít dâu một hơi, Tạ hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ về người nàng, không nói gì, trong điện là một mảnh yên lặng, chỉ có lư hương đang mở miệng nhả khói, chậm rãi phiêu đãng trong không gian.
Hậu viện Kim gia, nơi ở của Kim tiểu thư, Kim tiểu thư dù mang thai ba thang nhưng không có nửa điểm không khí vui mừng, ngồi ở bên cửa sổ, trong tay gắt gao cầm đồ vật, đây là ngày đó Vương Thắng An đưa cho nàng, mặc dù đã hành lễ, nhưng không có đến đền thờ vái lạy, lễ cưới còn chưa có hoàn thành, vì vậy nam cưới nữ, chẳng liên quan gì tới nhau.
Kim tiểu thư còn nhớ rõ tâm tình của mình, phẫn nộ, không rơi nước mắt trước quyết định của Vương Thắng An, nhìn Vương Thắng An như là gặp cừu nhân, Kim tiểu thư chỉ hận ngày đó như thế nào không giết chết Tiểu Viên, thì sau này sẽ không phát sinh chuyện này.
Tiếng thở dài vang lên, Vương mụ bưng đồ tiến vào, vẫn thấy Kim tiểu thư nắm trong tay tờ hưu thư Vương Thắng An đưa tới, trong mắt lộ ra đau xót, tiến lên nói: “Tiểu thư, đừng nghĩ nữa.”
(muanho: Kim tiểu thư là người, Tiểu Viên chẳng lẽ không là người sao, bà có thể thương xót kim tiểu thư của bà, vậy còn Tiểu Viên của ta thì sao:bị bỏ đói, bị tát, bị đánh đập, bị trói, bị ức hiếp… khi đó nước mắt thương xót của bà để ở đâu.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT