Nói xong liền đi về phía trước, Tiểu Viên bất an đi theo phía sau nàng, nháy mắt đã đi đến phòng nhỏ phía sau phòng bếp. Tiểu Ngọc đóng cửa lại, cười nói: "Ta hôm nay cũng không đánh ngươi, cũng không mắng ngươi, ngươi đem cái đó uống cho ta."

Tiểu Viên theo tầm mắt của nàng nhìn lại, thấy đó là một chén nước bẩn, bên trong rót mấy khối gì đó, nuớc kia vừa đen vừa thối, vật kia cũng đã biến thành đen, bưng lại nhìn kỹ thì mới biết là bánh bao, không biết dư lại từ lúc nào. Tiểu Viên không khỏi lộ vẻ khó xử. Tiểu Ngọc vốn định ngồi xuống, nhìn quanh phòng, thứ nhất không có ghế ngồi, thứ hai mặc dù có quét dọn qua, vật trong phòng thì lộn xộn, trong lòng âm thầm mắng Tiểu Viên, nếu không phải nàng, mình cũng sẽ không đến địa phương này, trong lòng càng thêm oán trách nàng, chẳng qua là không nói ra, nàng đem khăn tay vò nát, mắt cũng không giơ lên.

Đợi hồi lâu, thấy Tiểu Viên bất động, Tiểu Ngọc hừ một tiếng, tiến lên một bước, đi đến trước mặt nàng, chẳng qua là mắt vẫn như cũ không nhìn nàng: "Biết ngươi sẽ không chịu ăn, cũng tốt, ngươi liền ba ngày không cần ăn cơm." Tiểu Viên cắn răng một cái, đang muốn uống..., chẳng qua là mùi hôi nồng nặc bốc lên, đầu lưỡi mới vừa nếm đến một chút, thì đã nôn ra ngoài, loảng xoảng một tiếng, chén rơi trên mặt đất.

Tiểu Ngọc thấy, cũng không giận, chẳng qua là cười nói: "Ta đi nói cho phòng bếp, ba ngày nay..." Nhìn mặt Tiểu Viên từ hồng chuyển bạch, Tiểu Ngọc đắc ý tăng thêm giọng nói: "Không cho ngươi cơm ăn."

Nói xong Tiểu Ngọc liền đi ra ngoài, Tiểu Viên đứng ở nơi đó, nước mắt ào ào chảy, thì ra ở cõi đời này, có thứ so với bị đánh còn đau hơn, còn sống làm cái gì, sao không tìm con đường cùng, trong đầu lại hiện ra lời mẫu hậu nói ngày đó: "Viện nhi, đáp ứng mẫu hậu, về sau vô luận như thế nào cũng phải sống, không cần học Tam tỷ con." (Huhu, thương tiểu Viên của ta. Ôm nàng)

Đó là lúc mẫu hậu bị phế lần thứ ba, Tam tỷ cùng hoàng thúc nổi lên xung đột, Chiêu Dương Cung chìm trong máu tươi, mặc dù mất đi một mạng người, lại không thể cải biến bất cứ chuyện gì, chờ mẫu hậu lần nữa lại đứng trên vị trí hoàng hậu, ở bên trong Chiêu Dương Cung, trước linh cữu Tam tỷ, mẫu hậu gần như điên cuồng đối nàng nói những lời này, còn sống, vô luận như thế nào cũng phải sống. (Tiểu Viên Viên à, ta sẽ luôn bên nàng. Ôm ôm)

Tiểu Viên không khỏi nghĩ thầm, mẫu hậu, hài nhi nghe lời người còn sống, nhưng không biết cuộc sống này, lúc nào thì mới là điểm cuối, hài nhi thậm chí nghĩ, liền gả cho đại gia ngốc ngốc kia, đổi lấy bữa cơm an ổn, mẫu hậu ngày đó gả cho phụ hoàng thời điểm, tuy nói phụ hoàng là một kẻ ngốc, mẫu hậu cũng là không nguyện ý, nhưng là phụ hoàng thế nào đều là hoàng đế, mà Kim đại gia, Tiểu Viên bên môi hiện lên cười khổ, mẫu hậu ngừơi có nghĩ tới, con gái của mình cũng muốn đi lên con đường giống như vậy?

Một cái tay phủ trên vai Tiểu Viên, Tiểu Viên còn tưởng là Tiểu Lan, vội lau lệ, ngẩng đầu lên nói: "Tỷ tỷ, chỉ là gió thổi vào mắt ta thôi." Trước mặt không phải là Tiểu Lan, mà là một nam tử trẻ tuổi, hắn mặc áo màu xanh nhạt, eo buộc một đai lưng màu trắng, trên vạt áo đỏ thẫm có thêu hoa hải đường, còn dùng màu vàng kim tuyến vẽ ra hoa văn hình mây, tựa hồ như có thể ngửi thấy mùi thơm hoa Hải Đường. Trên vạt áo treo túi thơm, bên trong tản mát ra một cỗ mùi thơm ngát, hai thứ đồ này, đều là Tiểu Viên làm, Kim tiểu thư cầm đi đưa người .

Nam tử mặt lộ ra quan tâm, Tiểu Viên thấy nam tử này, cũng không biết thế nào, lệ lại giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống. Nam tử thật sâu thở dài, vịn đầu vai Tiểu Viên, lại duỗi tay kia , dùng ngón cái lau đi nước mắt cho nàng, trong thanh âm có chứa thở dài: "Tiểu Viên, không phải ta đã nói với nàng rồi sao? Có chuyện gì, nàng tìm ta là tốt rồi." Tay của nam tử như thế êm ái, ấm áp xúc cảm khiến Tiểu Viên nhất thời cảm thấy, đã bao lâu, rất rất lâu không có ai ôn nhu như vậy hỏi nàng, cái mũi càng thêm chua xót, nước mắt rơi càng nhiều.

Bên ngoài rất an tĩnh, chỉ có ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ chiếu vào, tại như vậy chật chội trong phòng nhỏ, nam tử này tựa như trên người phát ra ánh sáng, môi hắn dịu dàng cười, bàn tay như ngọc phủ trên vai Tiểu Viên, làm cho Tiểu Viên thật sâu say mê. Nam tử nói câu kia xong, không mở miệng nữa, chẳng qua là chuyên chú nhìn Tiểu Viên, tựa như nàng là vật trân quý nhất trên đời. Từ từ, tay của nam tử từ trên mặt Tiểu Viên tuột xuống, đi tới cằm của nàng, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của nàng Thấy Tiểu Viên không giống mấy lần trước một dạng đẩy mình ra, môi nam tử, từ từ hướng môi như cánh hoa của Tiểu Viên tới gần. (oa oa. Bịt mắt bịt mắt…)

Tiểu Viên bất giác nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rung động, gần, càng gần, còn kém một chút như vậy điểm, nam tử hô hấp đã trở nên dồn dập. Hắn dùng một tay nâng cằm Tiểu Viên, một cái tay khác đã dời đến bên eo, ấm áp hô hấp phun đến trên mặt nàng, làm cho mặt nàng dâng lên một mảnh ửng hồng, càng có vẻ động lòng người.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi tiếng ve kêu, om sòm tiếng ve phá vỡ yên tĩnh trong phòng nhỏ, cũng làm cho Tiểu Viên tỉnh lại, nàng mở mắt, đứng thẳng người, đẩy nam tử ra, lui về phía sau một bước, cúi đầu hành lễ nói: "Nô tỳ nhất thời say mê, mong rằng cô gia lượng thứ." Người này trước mặt, đã định hôn với Kim tiểu thư, ca ca của Vương tiểu thư, xuất thân từ Lang Gia Vương gia, vì tránh họa mà đến Giang Đông, Vương công tử, Vương Thắng An.

Vương Thắng An vốn nghĩ là Tiểu Viên đã chấp nhận, ai ngờ Tiểu Viên đột nhiên nói như vậy, bàn tay hắn ở giữa không trung, nửa ngày mới thu hồi tay, nhìn dáng vẻ cung kính, Tiểu Viên vẫn như cũ cự mình ngoài ngàn dậm, thật sâu thở dài, muốn nói lại không thốt nên lời. (muốn nói lại thôi. Bó tay với chị mà)

Tiểu Viên nghe hắn thở dài, nhất thời tâm hoảng ý loạn, nửa ngày mới nói: "Cô gia nâng đỡ, nô tỳ dù chết muôn lần cũng không thể khước từ , chẳng qua là…" Vương Thắng An đôi tay khép lại đến trong tay áo, chuyên chú nhìn Tiểu Viên, thở dài nói: "Chẳng lẽ ngươi vẫn còn oán trách ta chỉ có thể lấy ngươi làm thiếp?”

Tiểu Viên cuống quít lắc đầu: "Không phải vậy, nô tỳ tự biết xuất thân ti tiện." Nói đến đây, Tiểu Viên dừng lại, tiếp tục nhanh chóng nói: "Tiểu thư cùng cô gia, vốn là một đôi trời sinh, nô tỳ cũng chỉ là lau sậy ven đường, sao dám." Nói còn chưa dứt lời, tay Tiểu Viên đã bị Vương Thắng An nắm lấy. Tiểu Viên không khỏi một hồi hoảng hốt, cũng không dám tránh thoát, chẳng qua là ngẩng đầu nhìn hướng Vương Thắng An. Vương Thắng An con ngươi trong trẻo, ánh mắt chuyên chú, nhẹ nhàng đối với Tiểu Viên nói: "Tiểu Viên, lời như vậy về sau không nên nói nữa, tuy chỉ gặp qua ngươi mấy lần, khí độ khi ngươi làm việc, cùng hầu gái bất đồng, nghĩ đến đại gia tộc xuất thân ở Lạc Kinh kia, chỉ là ta cùng nàng ta đã có hôn ước từ trước, không thể bội ước."

Lời như vậy, Tiểu Viên đã nghe Vương Thắng An nói rất nhiều lần rồi, trong nháy mắt, Tiểu Viên đã nghĩ đem thân thế mình nói ra, nghĩ lại thì không nên, hiện thời mẫu hậu đã theo người Hồ kia, nghe giọng điệu cô gia hôm qua nói đến, vô cùng chán ghét, hơn nữa hiện tại thế cục chưa định, nếu nói toàn bộ ra ngoài, chỉ sợ ngược lại không ổn. Huống chi mẫu hậu mấy lần bị phế rồi lại được lập, danh tiếng Chiêu Dương Cung trong lòng mọi người, đã xấu đi không ít, Tiểu Viên lại đem lời nói nuốt xuống.

Nhìn Tiểu Viên lúc thì cau mày, lúc thì mỉm cười, càng phát ra dung mạo xuất sắc, không giống Kim tiểu thư kia cọc gỗ mỹ nhân (haha. Anh nhận xét chuẩn thế. Em like câu nói này của anh
Tiểu Viên lúc này mới đứng dậy, chẳng qua là quỳ thời gian dài, bắp chân một hồi tê dại, nghỉ ngơi một chút, mới tỉ mỉ nhìn y phục này, ở nơi ngực, vốn là thêu đóa hoa cúc, nhưng chỗ nhị hoa, là một lỗ rách lớn, Tiểu Viên ngó kỹ rồi, không khỏi cười khổ, cái chỗ hỏng này, mình ban đầu nghĩ, muốn thêu đóa hoa che kín, nhưng là không thể thực hiện được.

Chẳng qua Vương mụ đã giao phó xuống, Tiểu Viên rũ qua cái yếm, khó hơn nữa cũng phải làm xong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play