Trình Du Nhiên sợ hết hồn, vùng vẫy, nhưng thân thể giống như là lâm vào ao đầm, làm thế nào cũng không ra được, nên làm gì đây?
Cô vừa lấy tay đào bới tuyết ở bên cạnh, vừa dùng đôi môi run rẩy gọi: "Viêm Dạ Tước, Viêm Dạ Tước!"
Vào lúc này, cô thật sự rất hi vọng Viêm Dạ Tước có thể ở bên cạnh mình, hít thở đến mức lỗ mũi đỏ hồng, "Viêm. . . . . ."
"Tôi nghe được!" Viêm Dạ Tước hơi tức giận, giọng nói chợt truyền đến từ phía trước Trình Du Nhiên, gió tuyết chặn lại khuôn mặt anh, nhưng có thể nhìn ra anh đang bước nhanh đến gần, trên cao nhìn xuống nhìn coi cô lùn hơn anh rất nhiều, nhíu nhíu mày.
Nửa người dưới Trình Du Nhiên đã cóng đến sắp cứng lại, anh còn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, muốn trừng phạt mình vừa nãy không đuổi theo bước chân của anh sao?
Nhưng cô không thể không thừa nhận, anh quay đầu lại tìm mình, xác thực làm cho trong lòng cô dấy lên một luồng nhiệt, nhỏ giọng nói: "Tôi sắp chết rét rồi, nhanh kéo tôi ra ngoài."
"Tôi kêu em đuổi theo bước chân của tôi, đừng nói chuyện, chờ."
Vẻ mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, xoay người, đi tới cách đó không xa lấy một khúc gỗ, sau đó lộn trở lại, đào lỏng tuyết chung quanh cô.
Trình Du Nhiên nhìn cử động của anh, bất tri bất giác cũng lấy tay bới tuyết đọng ở chung quanh ra, còn nói: "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng tới nơi trời băng đất tuyết, mặc đồ chơi này vào tôi không thể đi, cho nên. . . . . ."
Chính cô cũng không hiểu nổi, tại sao phải giải thích, nhưng cô đều nói thật, cô sợ lạnh, cho nên ngay cả sân trượt băng, cô cũng không có đi qua, thật không biết Viêm Dạ Tước muốn dẫn cô đến sau núi làm cái gì.
Viêm Dạ Tước mím chặt đôi môi, không nói gì, nghĩ thầm, cô thật đúng là có quá nhiều thứ phải học.
Anh bỗng túm lấy tay cô, kéo mạnh cô ra từ trong tuyết, ôm cô, nhanh chóng dừng lại trước ụ đá trước mặt.
Trình Du Nhiên cảm thấy chân mình cứng ngắc, Viêm Dạ Tước không chút khách khí vung xuống một quyền, đánh vào trên đùi cô, Trình Du Nhiên thét chói tai, quát lớn: "Viêm Dạ Tước, anh muốn giết người diệt khẩu!"
Trình Du Nhiên vừa kêu vừa dùng tay vuốt vuốt bắp đùi bị đau đớn, liếc Viêm Dạ Tước, chẳng lẽ anh không biết ra tay rất đau sao?
Viêm Dạ Tước chính là muốn ra tay nặng, như vậy mới có thể nhìn xem chân cô có phải cứng ngắc hay không, anh không có trả lời, từ trong túi áo lấy ra một bầu rượu nhỏ, dùng tay mở nắp bình, đưa cho Trình Du Nhiên, "Uống vào."
Mùi rượu xông vào chóp mũi, Trình Du Nhiên biết anh cho mình uống cái này để làm ấm người, vì vậy, không chút do dự liền lấy tới, uống một hớp.
Thật cay, thật mạnh!
Cô nhíu nhíu mày, nhìn anh, hỏi: "Anh không lạnh à? Sao không uống?"
"Tôi không uống rượu." Viêm Dạ Tước trả lời đơn giản, sau đó đứng lên, vươn tay hướng cô, ý hỏi cô có thể đi hay không.
Dù không thể đi, Trình Du Nhiên cô cũng phải nhịn, thế nào cũng phải nhanh rời khỏi đây, đưa tay kéo tay Viêm Dạ Tước, đứng lên.
Vào lúc này, Viêm Dạ Tước đã thả chậm bước chân, tay vẫn dắt cô, đi về phía trong rừng cây.
Ánh mặt trời ấm, đất tuyết lóe sáng, trong trời đất, tràn đầy an bình, hình như chỉ còn có hai người bọn họ.
Chỗ sâu, màu sắc cây lá kim bởi vì khí hậu mà lờ mờ, cũng không phải màu xanh tràn đầy sức sống, dõi mắt có thể thấy được tất cả đều là cây khô gầy đét.
Nói không xa, Trình Du Nhiên cảm giác mình đi thật lâu, kết quả, cô dừng bước, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc còn phải đi bao lâu? Hơn nữa, chúng ta rốt cuộc muốn đi chỗ nào, tại sao tôi phải đi với anh?"
"Từ nơi này đến sân bay, chúng ta đi Nga."
Anh chỉ vào phương hướng rừng cây, chỉ cần xuyên qua rừng cây, nơi đó chính là địa bàn của anh, vậy mà, người của anh cũng vòng quanh bên ngoài, anh mang Trình Du Nhiên đến gần đường, lúc nhỏ anh chịu huấn luyện, đã từng bị vứt vào trong này, cho nên, nơi này đối với anh mà nói chính là rất quen thuộc, chưa tới nửa ngày, nhưng lấy tốc độ này của cô, chỉ sợ là phải bỏ ra một ngày.
"Không phải nói đợi ba anh ư?" Trình Du Nhiên tò mò hỏi.
"Ông ấy ở đây chờ chúng ta." Anh nói là chúng ta, điều này làm cho Trình Du Nhiên hơi kinh ngạc.
Viêm Dạ Tước vừa mới nói xong, liền nghe được tiếng súng truyền đến cách đó không xa, phá đổ cây bên cạnh bọn họ, Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, nắm chặt tay cô, kéo Trình Du Nhiên trợt xuống một dốc nhỏ, một chỗ khác an toàn, khom người, vây cô ở giữa bộ ngực cường tráng ấm áp và cây khô.
"Xảy ra chuyện gì?" Trình Du Nhiên tựa hồ cảm giác được không thích hợp, hỏi, nhưng mắt đã thấy người tán loạn trong rừng cây.
"Em chờ tôi ở nơi này, không nên lộn xộn." Viêm Dạ Tước đưa tay vuốt mặt cô, thấp giọng nói.
Anh nói xong, sẽ phải xoay người rời đi xem tình huống, Trình Du Nhiên chợt bắt được cánh tay Viêm Dạ Tước, lắc đầu một cái, kêu anh không nên đi, dù sao, hiện tại chỉ có một mình anh, người đi tới hướng bên này nhất định là số lượng không ít.
Viêm Dạ Tước gỡ xuống một khẩu súng lục từ bên hông, giao vào trong tay cô, những người này thế nhưng phát hiện hành tung của anh, nếu như hai người cùng nhau, căn bản không trốn thoát, anh rất quen thuộc nơi này, đương nhiên có biện pháp bỏ rơi bọn họ, rẽ trở lại.
"Nhớ, không nên lộn xộn! Dùng nó bảo vệ mình." Giọng Viêm Dạ Tước rất trầm thấp.
Trình Du Nhiên nhìn ánh mắt anh, gật đầu một cái, nắm chặt súng.
Viêm Dạ Tước nhìn cô ưng thuận, nhanh chóng xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi, những người trước mặt đang muốn hướng bên này lục soát bóng dáng Viêm Dạ Tước, hô lẫn nhau: "Người đang ở bên kia."
Cũng đuổi theo hướng bên kia, Trình Du Nhiên núp ở phía sau ụ đá, nhìn phương hướng bọn họ đuổi theo, trong lòng giống như là bị nhéo chặt.
Bên kia, tiếng súng mãnh liệt, hình như có thể tưởng tượng ra tình cảnh bên đó, Trình Du Nhiên đứng ở chỗ này, nắm chặt súng, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tim cô khẩn trương nhảy, cô biết, mình lo lắng vì Viêm Dạ Tước chạy đi hướng đỉnh núi, chỉ là, trong lòng lại rõ ràng hơn, cô qua đó, chỉ biết làm liên lụy tới anh.
Vậy mà, vừa lúc đó, đỉnh núi đột nhiên nổ bùm, thanh âm ầm ầm truyền khắp cả dãy núi——
Trái tim Trình Du Nhiên giống như nhảy ra ngoài, cô nhìn hướng bên kia, trường hợp để cho cô ngơ ngẩn, băng tuyết thông thiên tuôn trào ở tiếng vang phía xa, như dãy núi đang gào thét, muông thú đang gầm thét thê lương, càng ngày càng mông lung, tầm mắt của cô không có một mảnh sương trắng che đậy.
Đây là tuyết lở ư? Tới nhanh đi cũng nhanh, giờ khắc này, rừng núi quay về bình thản, không khí tựa như đóng băng, không dao động, cũng không có tiếng súng. . . . . .
Trình Du Nhiên nhìn bên kia không có động tĩnh gì, chẳng lẽ Viêm Dạ Tước lọt vào trong tuyết lở rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT