Sắc mặt Lưu Văn Hoa trầm hơn, hỏi "Anh là ai, vì sao xông vào phòng làm việc?"
"Bà thím à, nếu tôi muốn, ngay cả phòng viện trưởng tôi cũng dám, đừng nói phòng làm việc của bác sỹ." Bôn Lang liếc bà thím này một cái, Lưu Văn Hoa hình như cũng bị bộ dáng đó làm cho tức giận, bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói một câu, "Vị bệnh nhân này, mời xem rõ chữ trên cửa, nơi này là khoa phụ sản, tôi đề nghị anh nên đi khoa thần kinh kiểm tra xem sao, nếu không, bệnh tình tăng thêm, không quá tốt đối với anh."
Lưu Văn Hoa nói với giọng điệu chuyên nghiệp, Bôn Lang vốn còn xem thường bà thím này, muốn giúp đỡ một tay, không ngờ mình đi dọa người, cuối cùng tự mình đụng phải con cọp chân chính, còn là cọp mẹ, lần này thật đúng là nhất thời không nói tiếp được.
Trình Du Nhiên ở một bên thật là bất đắc dĩ, Bôn Lang luôn không tài ba trong đối đãi với phụ nữ, còn dám lao ra gây chuyện, thở dài một cái, mở miệng nói: "Lời bác sỹ Lưu nói Du Nhiên nhớ rồi, vậy em đi trước."
Nói xong, liền lôi kéo Bôn Lang, "Vị đại ca này, anh không đỡ bệnh nhân này à?"
Bôn Lang hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Văn Hoa một cái, cuối cùng đi theo Trình Du Nhiên ra ngoài, nhưng sắc mặt có chút sa sầm, giống như là trong lòng nén tức giận, Trình Du Nhiên cười trộm, tiểu tử có hình dạng này còn khó xem hơn, xem ra thật không hổ là bác sỹ Lưu có danh xưng là thần mặt đen, quả nhiên có thủ đoạn.
"Tôi nói này Bát Lang, anh vốn không am hiểu đối xử với phụ nữ, cũng không nên đi gây sự chứ."
"Nói cho tôi biết tên bà thím vừa nãy, tôi sẽ nhớ kỹ."
"Lại còn thím, người ta có thể còn trẻ tuổi hơn so với anh đấy." Trình Du Nhiên thở dài đành chịu, bác sỹ Lưu cũng mới hai mươi lăm tuổi, chẳng qua là ăn mặc tương đối bảo thủ một chút, đã bị tiểu tử 28 gọi thành bà thím, ai sẽ vui mừng nổi.
Mắt Bôn Lang trợn trắng, "Tôi mới không tin, cô ta trẻ tuổi. . . . . ."
"Được rồi, dừng, tối nay bay, nếu như anh muốn lưu lại tiếp tục tìm đối phương gây phiền toái, vậy thì ở lại đây đi." Trình Du Nhiên di chuyển chân đi tới hướng xe, mặc kệ người đàn ông gần đây rảnh rỗi nhàm chán.
Hôm nay là ngày cuối cùng Tiểu Nặc đi học, buổi chiều trở lại, bọn họ sẽ tiến về phía Newyork, thằng nhóc kia, nhất định vui vẻ chết rồi.
Quả nhiên, Tiểu Nặc về đến nhà đã vào phòng mình, từ hôm qua đã bắt đầu buôn bán, cũng không biết cầm cái gì, khi chuẩn bị đến sân bay, cu cậu mới từ trong phòng đi ra, vác trên lưng ba lô bình thường cu cậu mang đi vườn trẻ, nhưng Trình Du Nhiên nghĩ cũng biết, khẳng định không phải sách vở đi học thì nhất định là đồ chơi điện tử thường ngày cu cậu chơi.
Vì vậy, hai mẹ con được Bôn Lang lái xe chạy hướng sân bay, tới tiễn hai mẹ con cô còn có Ngải Sâm, sau khi tạm thời chia tay, hai mẹ con lên máy bay bay đi Newyork.
Nước Mỹ, sân bay Kennedy Newyork.
Lối ra, hai bóng dáng xinh đẹp đã chiếm lấy mọi con mắt, Trình Du Nhiên lưu loát ghim tóc quăn lên, quần Jeans bạc thếch cùng T shirt màu trắng, dưới mắt kính tinh sảo là dung nhan phương Đông gần như tuyệt sắc hoàn mỹ, đường cong gương mặt dịu dàng.
Tiểu Nặc mặc như Trình Du Nhiên, áo tay ngắn màu trắng, Vô Tà đáng yêu, chân đi một đôi giày Nike màu trắng, nhíu nhíu lông mày, mang theo giọng nói trẻ con thanh thúy: "Kem ở sân bay ăn ngon thật."
"Ăn ngon là tốt rồi, không nên chạy loạn." Trình Du Nhiên cũng biết thằng nhóc này sẽ hưng phấn như vậy, chỉ sợ cu cậu đụng người, vừa định đưa tay kéo cu cậu.
Nhưng đã muộn!
Cu cậu xoay người, đầu nhỏ liền đụng phải người đôi tình nhân đang lôi kéo phía trước, người đàn ông tùy ý mở rộng tây trang hưu nhàn, tóc màu đen xốc xếch rơi trên trán, vóc người anh tuấn cao lớn, cô gái mặc âu phục trắng như tuyết, một tay nắm lấy người đàn ông không buông.
Vào lúc hai người dây dưa không rõ, Tiểu Nặc sơ ý một chút, liền đụng vào, hơn nữa, bánh ngọt rời khỏi tay, vững vàng xẹt qua trên váy cô gái, không sai không lệch, vừa đúng rơi vào trước ngực cô gái, khiến cho cô gái kêu lên một tiếng sợ hãi: "A! Tiểu quỷ này làm cái gì thế hả! ?"
"Xin lỗi, thằng bé không có chú ý, y phục của cô bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cô." Dù sao cũng là Tiểu Nặc không cẩn thận làm dơ váy cô gái, Trình Du Nhiên tiến lên phía trước nói xin lỗi, hơn nữa dự định bồi thường.
Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới cô gái này liếc mắt nhìn Trình Du Nhiên cùng thằng bé, lạnh lùng khẽ hừ, nói: "Bồi thường? Chỉ bằng cái bộ dáng này của cô, có thể bồi thường nổi bộ y phục của tôi sao? Cô có biết bộ y phục của tôi phải . . . . ."
"Không cần lải nhải, nói thẳng bao nhiêu tiền." Trình Du Nhiên còn muốn nói xin lỗi, vào lúc này nhìn vẻ mặt cô ta như vậy, cũng có chút không kiên nhẫn, nghĩ thầm nhanh chóng giải quyết rồi rời đi, cho nên, tức giận mở miệng.
"Mười nghìn Đô-la, cô trả nổi ư?" Cô gái liếc Trình Du Nhiên một cái, hình như cũng bắt đầu tức giận, "Thật là cha mẹ có dạng gì trẻ con sẽ có dạng đó, không có gia giáo."
"Này, cái cô kia, miệng thật là thối!" Nói cậu coi như xong, còn dám nói mẹ cậu, đây là chán sống rồi, đưa tay liền nắm lấy làn váy cô gái kia lên, lau sạch sẽ tay mới vừa bởi vì cô ta không có mắt đụng phải làm bẩn.
"Cái tiểu quỷ thối này! Mày ——"
Cô ta đang muốn đánh cu cậu, Trình Du Nhiên đã ngăn ở trước mặt con trai, cô liệu đến con trai sẽ làm như vậy, cho nên, đã sớm lấy ba vạn tiền mặt trong túi ra, đưa tay đặt vào trên lòng bàn tay cô ta, mặt không vẻ gì nói: "Dù sao y phục này cũng dơ bẩn, xoa tay một chút cũng không sao, cũng đừng nổi giận, tôi nhớ cái váy không tới ba vạn, cầm đi mua một cái nữa, nhiều hơn thì xem như là tôi cho cô tiền xe."
Trình Du Nhiên vốn muốn nói lời xin lỗi và bồi thường tiền thì giải quyết cho xong, mồm miệng cô gái này vẫn không an phận như thế, vậy cô cũng không cần khách khí, xoay người nhìn người đàn ông cao lớn bên trái, đôi tay cắm vào túi, vẫn như người xem, "Ánh mắt vị tiên sinh này thật đúng là không tệ, tìm một cực phẩm thế này, làm ơn xem thật kỹ, đừng để cô ta ra ngoài gieo họa cho người khác."
Nói xong, Trình Du Nhiên kéo con trai xoay người rời đi, mặt Tiểu Nặc hả hê nhìn cô gái vẫn còn kinh ngạc, le lưỡi một cái, bộ dáng kia hết sức đáng yêu.
Nhã Cầm tức giận dậm chân, bộ mặt thật muốn bóp chết đôi mẹ con đó, cô ta thật vất vả mặc thật đẹp tới đón Lãnh Triệt, lại bị họ làm rối loạn, đợi chút, Lãnh Triệt đâu?
Cô ta nhanh chóng thu hồi suy tư, nhìn hướng bên kia, chỉ thấy anh ta đã đi ra ngoài sân bay, đang muốn tiến lên đuổi theo, lại bị hai người vệ sỹ ngăn lại, nói: "Vạn tiểu thư, xin dừng bước, thiếu gia nói rồi, ngài ấy đang làm chuyện đứng đắn, xin đừng quấy rầy."
Anh muốn làm chuyện đứng đắn gì? Chuyện đứng đắn này nên là anh nhanh chóng đuổi theo mẹ con Trình Du Nhiên, tóc đen rơi, hơi thở không kiềm được, cử động vừa rồi của bọn họ ngược lại đưa tới hứng thú cho anh, "Này, mẹ con cô vừa tới Newyork à? Có cần một hướng dẫn viên du lịch miễn phí hay không?"
"Cho tới bây giờ tôi đều không tiếp nhận phục vụ miễn phí, cám ơn. Làm ơn tránh ra dùm." Trình Du Nhiên liếc người đàn ông nhàm chán kia một cái, ý bảo anh ta tránh ra, mới đem con trai lên xe.
"Vừa rồi làm sao vậy?" Chỗ ngồi tài xế, Bôn Lang nhìn bóng lưng người vừa ngăn hai mẹ con, hỏi.
"Không có tại sao, lái xe đi." Trình Du Nhiên xem thường, nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT