Nói xong, Tần Viễn lại gần bên tai nhị ca hỏi cợt nhả: "Nhị ca, cô nàng này có tư vị thế nào?"
Tần Tử Duệ chỉ cười không đáp, xoay người, nhếch miệng lên cười gian, đưa tay nắm bên eo cô nói: "Bảo bối, đi thôi, dẫn em đi mở mang kiến thức, thịnh yến của đám hải tặc chúng tôi."
Trình Du Nhiên thiếu chút nữa bị hai chữ bảo bối buồn nôn của anh ta làm cho phun ra, nhưng tiếp đó, cô cũng thật sự là tăng thêm không ít kiến thức, cũng rõ ràng, mình bị người đàn ông này nắm đi, vẫn tính là an toàn, một đường đi tới vườn hoa tiệc rượu, những anh em kia đều kinh ngạc huýt sáo, một hai đều hướng cô quăng tới ánh mắt mập mờ, Trình Du Nhiên nhìn một chút đám bọn họ có cực ít bọn con gái, thịnh yến hải tặc, vĩnh viễn giống như là một tiệc rượu mê hoặc.
Vườn hoa, bốn phía đều dấy lên đống lửa, chiếu lên một mảnh sáng trưng như ban ngày, mấy chục cái bàn tròn sắp xếp ngay ngắn, phía trên để thịt cá, trong ao bên cạnh, một đám đàn ông vây quanh mấy người phụ nữ đang tiến hành trò chơi thân thiết.
Nhìn cảnh phồn hoa, sống đến hai mươi sáu tuổi, Trình Du Nhiên cô không thể không cảm khái trong lòng.
Tần Tử Duệ nắm lấy eo tính nắm cả mặt cô hướng người đàn ông ngồi ở trên ghế chào hỏi một tiếng: "Đại ca."
Đại ca Lục Hạo mặc hết sức khốc, quần lính cùng ủng quân nhân, trên người mặc áo ba lỗ màu đen, hiện ra hơi thở nam tính, bắp thịt rắn chắc, bên cạnh ôm một mỹ nữ chỉ mặc bikini, một bàn tay xanh đen bao trùm ở trước ngực cô gái, khiến cho cô gái ưm một tiếng.
Lục Hạo nâng khuôn mặt cương nghị lên, nhìn cô gái anh ôm, nhíu mày, thô thanh: "Tiểu tử, cậu cũng thông suốt!"
"Đại ca, anh đang chế nhạo em à?" Tần Tử Duệ cười cười, càng thêm nắm chặt cô vào bên mình.
"Nói bậy, đại ca cậu đây là kinh ngạc, xem ra cô nàng này không tệ, hưởng thụ như thế nào?" Lục Hạo bỏ qua cô gái bên cạnh, đứng lên, cầm một ly rượu lên đưa cho Tần Tử Duệ, nói.
Bởi vì bọn họ nói tiếng Trung cho nên Trình Du Nhiên nghe rõ ràng, những người này, gặp mặt chỉ biết hỏi cái này thôi ư?
Chợt truyền đến một tiếng cười trầm thấp: "Ha ha, hai anh em các con uống rượu thế nhưng quên cha."
Trình Du Nhiên tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một ông lão đi tới hướng bên này, mặc không giống người nơi này, một trang phục Đường màu xanh đen, nhìn qua hơn 50 tuổi, nhưng tóc cũng đã hoa râm, hơn nữa còn một mình, một con mắt bị che kín, nhưng từ chung quanh xem ra là vết sẹo dài một tấc, chắc đã từng chịu tổn thương.
Lục Hạo nghênh đón, cười nói: "Cha, chúng con làm sao có thể quên cha."
"Lục gia." Tần Tử Duệ cung kính hành lễ, một tay thủy chung không buông eo Trình Du Nhiên ra.
Đây chính là Lục gia mà bọn họ vừa nói, có thể nhận thấy, ông ta là nhân vật lớn nhất ở nơi này, lúc Trình Du Nhiên nhìn Lục gia, Lục gia nhìn thẳng vào cô, vỗ vỗ bả vai Tần Tử Duệ nói: "Tử Duệ, cô gái này dáng dấp ngược lại không tệ."
"Đa tạ Lục gia khích lệ, nhặt được trên đường." Tần Tử Duệ hời hợt, giống như là thật không cẩn thận đi ngang qua nhìn thấy cô gái lưu lạc.
Trình Du Nhiên khẽ hừ lạnh trong lòng, cũng không có phủ nhận, tình huống hiện tại, im lặng là vàng, bảo vệ tính mạng rơm rạ.
Lục gia cười cười, lại không nhìn ra ông ta đang nghĩ cái gì, nói: "Được rồi, mọi người vào chỗ đi."
Tần Tử Duệ mang theo Trình Du Nhiên ngồi xuống chỗ chủ bàn, tất cả mọi người vào chỗ, duy chỉ không thấy Tần Viễn, nghe nói có một vị khách tới, anh ta phải đi đón người.
Lúc này, Lục gia bưng một ly rượu đứng lên, hướng các anh em lớn tiếng nói: "Mọi người lần này làm rất tốt, cũng làm cho Viêm bang xem rõ thực lực của chúng ta, tôi cạn các anh em một ly, rất nhanh, chúng ta có thể chân chính thành đất nước của mình."
Lục gia nói một câu, làm cho các anh em hoan hô, rối rít giơ cao ly rượu, sảng khoái uống cạn.
"Lục gia, mấy năm này chúng tôi khổ đủ rồi, thế nào cũng phải trả lại cho Viêm bang một sắc mặt tốt để xem chút!"
"Đúng vậy, Viêm bang tính là gì? !"
Trình Du Nhiên nghe bọn họ nói, hóa ra bọn họ muốn đối phó với Viêm bang, giữa bọn họ rốt cuộc có thù gì, mặc kệ thù gì, những người trong đạo này, không phải là có vô số kẻ thù đếm không hết sao? Đang ở thời điểm suy tư, Trình Du Nhiên liếc mắt nhìn Tần Tử Duệ, chỉ thấy anh ta cũng đang nhìn mình, nhếch miệng lên cười, hướng Lục gia nói: "Lục gia, Tử Duệ cũng kính cha một ly."
"Tốt! Đều là anh em tốt." Lục gia cười hét lớn, khoát tay áo hướng bên kia, nói: "Tôi dẫn theo một cô gái cho các anh em, mọi người vui đùa thỏa thích."
Nói xong, liền thấy hai ba mươi cô gái bị mấy tên đàn ông vạm vỡ đẩy tới, trên người còn có bùn đất, xem ra là bị bắt tới, mang lên trên cái đảo này, thời điểm cô gái xuất hiện, chung quanh vang lên tiếng huýt sáo, như là chó sói tiến lên nhắm bắt mồi.
Những cô gái kia đều giống như nai con bị hoảng sợ, bị sợ đến chạy trốn bốn phía, những gã đàn ông kia tựa như diều hâu bắt gà con, phát ra tiếng cười ha hả, mà cô gái bị bắt được không ngừng thét chói tai, tiếng cười, tiếng kêu thê thảm giao nhau ở trong thịnh yến.
Trình Du Nhiên luôn luôn mặc kệ chuyện kẻ khác bỗng thấy tình cảnh như thế, nhíu nhíu mày, nắm chặt quả đấm ở dưới mặt bàn, trong nháy mắt kia, thật hi vọng Viêm Dạ Tước sẽ xuất hiện, giết chết toàn bộ loại người kia, giết chết!
Cô xê dịch thân thể, lại bị đôi tay Tần Tử Duệ nắm chặt, giống như kìm sắt thu hẹp, khiến cho cô đau, mặt anh tuấn nâng lên nụ cười tà, "Bảo bối, cả ngày chưa ăn gì, ngoan ngoãn ăn một chút gì đó, nếu không buổi tối làm sao có sức?"
Trình Du Nhiên không nói gì, thật vất vả rút tay mình ra từ trong tay anh ta, nắm lấy một chiếc đùi gà, Tần Tử Duệ nói một câu nhắc nhở cô, chỉ có ăn no mới có hơi sức rời khỏi đây.
Tần Tử Duệ nhìn cô ngoan ngoãn, cười cười hài lòng, đang muốn vươn tay lau chùi hết mỡ đông ở bên miệng cô, lại bị cô nhanh hơn một bước tránh ra, sau đó đưa tay mình chà lau, cả người khôi phục bình tĩnh trước sau như một.
"Anh nói này Tử Duệ, không ngờ chú đối xử với con gái dịu dàng như thế, làm vậy sẽ làm hư họ, có muốn anh dạy dỗ một tay giúp chú hay không?" Một tay Lục Hạo phủ lên người phụ nữ của mình, nhíu mày nói hướng Tần Tử Duệ.
Sắc mặt Tần Tử Duệ không thay đổi, vẫn cười không đứng đắn như cũ, còn chưa nói chuyện, đã nghe Lục gia mở miệng trước: "Nếu cô ta là phụ nữ của Tử Duệ thì ai cũng đừng động một cọng tóc gáy, cẩn thận cha cũng không khách khí!"
"Cám ơn Lục gia." Tần Tử Duệ cung kính nói cám ơn, Lục gia chỉ cười nói: "Được rồi, cha có lời muốn nói, tối nay, cha còn mang một vị khách đến, đợi lát nữa con và Lục Hạo trông thấy, lần này có thể đoạt lại đống hàng, nhờ có vị bạn già này."
Lời vừa dứt, chỉ thấy một chiếc xe cách đó không xa đi hướng bên này, ngồi ở vị trí kế bên tài xế chính là người khách Tần Viễn đi bến tàu đón. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT