Phía nam Kinh Thành có một nhà họ Đỗ, sinh ra một nữ, tuổi mười sáu, giai nhân tuyệt sắc, phương danh Thập Nương.

Phía bắc Kinh Thành có một nhà họ Đinh, cũng sinh ra một nữ, năm nay vừa mới mười bảy, khuynh quốc khuynh thành, gọi là Đinh Hương.

Hôm nay hai đại mỹ nhân này đang ngồi trước mặt tôi. Một trái một phải. Tôi áo tím nhạt, chống cằm, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút.

Đã qua nửa tháng, tôi gần như đã lật tung tất cả các cô nương cùng gia cảnh trong Kinh Thành lên. Ngày sinh tháng đẻ, tổ tông mười tám đời, đều không bỏ qua.

Trước mặt một Đỗ một Đinh, chính là hai nhà còn sót lại.

Một là nữ nhi của Hộ bộ thị lang, một là nữ nhi của Binh bộ thị lang.

Thị lang thị lang, tôi nhìn hai nàng, cảm thấy hai nàng nếu là nữ quan, thực sự vô cùng thích hợp.

Đáng tiếc, là chọn thải tử phi, không phải là nữ quan.

Một chiêu này của hoàng hậu, tám phần là để bình ổn cái vị quan trong triều đang tranh đấu túi bụi cho ngồi vị thái tử phi này. Vì vậy dứt khoát nói nguyên tắc bình chọn là được thái tử khen ngợi, để cho thái tử tự mình chọn người hắn vừa ý. Mà tôi thân là nữ quan trong phủ thái tử, liền bị rơi vào chuyện xui xẻo này.

Sau hai canh giờ, kết quả đã có. Nữ quan phủ thái tử Nhậm Lan Châu tôi hồi cung bẩm báo hoàng hậu.

Hoàng hậu hỏi : “Nhậm Lan Châu, ngươi cảm thấy vị nào hợp lòng thái tử hơn?”

Tôi đáp : “Thái tử hiện vì thiên tuế, rồi sau đó vì vạn tuế, thống lĩnh bách quan văn võ trong triều.”

Hoàng hậu không nói lời nào, tỉ mỉ nhìn tôi, vân vê phật châu trên tay nàng.

Hồi lâu, nàng phất tay bảo tôi đi ra ngoài.

Ba ngày sau, trong cung truyền ra ý chỉ, Đinh Hương cô nương được chọn là thái tử phi đương triều.

Cho nên nói, tôi sẽ không hận hoàng hậu. Những câu đó kia của tôi, hoàng hậu hậu có thể đoán được.

Cảnh Phi không biết nghe tin tức được từ nơi nào, mong mỏi đến hỏi tôi ngày đó vào cung đưa một câu đố với hoàng hậu là có ý gì. Tôi viết trên giấy ba chữ hoa đinh hương, nhẹ giọng nói : “Trăm chữ đầu, ngàn chữ đầu, vạn chữ đầu.”

Cảnh Phi bừng tỉnh hiểu ra, vươn tay rút bút lông trên tay tôi, dùng bút gõ đầu tôi, nói tôi bướng bỉnh, chuyện chọn thái tử phi quan trọng như vậy lại có thể dùng để đùa bỡn như vậy.

Tôi không bướng bỉnh. Tôi không đùa giỡn. Nếu không, chẳng lẽ hoàng hậu cũng bướng bỉnh giống như tôi?

Thái tử Diên Nhạc Cảnh Thành, nhi tử bảo bối của hoàng hậu, nhưng nếu thật như chúng tôi mong muốn, thuận lợi trôi chảy, đương nhiên tương lai sẽ là quốc quân của Đại Cảnh của tôi.

Cái thuận lợi trôi chảy này, là chúng tôi bao nhiêu năm thành tâm khẩn cầu, trong lòng run sợ, từng khắc từng giờ, thủ hộ đến nay.

Hoàng hậu muốn thuận thuận lợi lợi, không có nhiễu loạn, đại cát đại lợi.

Tôi cũng vậy, muốn thái tử Cảnh Thành, thuận lợi trôi chảy, bình an, thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, quần lâm thiên hạ.

Gió mát đầu hè, đinh hương nở rộ khắp Kinh Thành.

Tôi lặng lẽ đi vào trong phòng Cảnh Thành, nhẹ nhàng đặt một bó hoa đinh hương ở bên gối hắn.

Khi Cảnh Thành ngủ thật là đẹp mắt.

Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cảnh Thành, hoàng hậu vừa mới sai người giúp tôi rửa mặt một phen, ít nhất chỉnh sửa thành một bộ dáng sạch sẽ, sau đó Văn công công mang tôi vào trong phòng thái tử gặp hắn.

Đó là một gian phòng vô cùng ấm áp càng ấm hơn so với những địa phương tôi đã trôi nổi qua. Nhất thời trên trán tôi rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tôi không dám ngẩng đầu, vừa rồi Văn công công đã dạy dỗ tôi, không nên nhìn thẳng mặt thái tử.

Tôi đi tới bên giường rồi đứng lại, chỉ nghe Văn công công nói : “Thái tử điện hạ, hoàng hậu nương nương đưa đến một người để người sai bảo.”

Chỉ nghe được hai tiếng ho khan, tiếp theo một thanh âm rất nhỏ nhưng có lực : “Là Nhậm Lan Châu sao?”

Nhậm Lan Châu? Lần đầu tiên tôi nghe được cái tên này, lại nghe được Văn công công lập tức lên tiếng : “Đúng, là Nhậm Lan Châu.”

Đó chính là tôi.

Người trên giường giống như thở phào nhẹ nhõm, còn nói : “Ngẩng đầu cho ta nhìn xem.”

Tôi ngẩng đầu, tôi nhìn thấy trong cái mền cẩm tú thật thày bao bọc một vị thiếu niên vô cùng đẹp mắt, mặt trắng hơn tuyết, nằm nghiêng ở trên giường, thấy tôi ngẩng đầu lên, cứng nhắc đứng dậy, cung nữ bên cạnh vội vàng đỡ hắn.

Hắn nghiêng người dựa vào trên người cung nữ, hí nửa mắt, tỉ mỉ nhìn tôi, phảng phất qua nụ cười, sau đó phất tay một cái, tỏ ý muốn nằm xuống. Cũng nữ chuyển ánh mắt với chúng tôi, Văn công công vội vàng lôi kéo tôi đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Văn công công nhỏ giọng dặn dò tôi : “Cần phải nhớ rõ, Nhậm Lan Châu chính là ngươi, ngươi chính là Nhậm Lan Châu. Ngươi muốn giữ cái mạng này, phải ăn uống cho tốt sống qua ngày, không muốn cuộc sống lưu lạc đầu đường không có cơm ăn thì phải nhớ lời của ta nói.”

Tôi chỉ có thể gật đầu.

Tôi ở bên cạnh thái tử, thoáng một cái đã qua hơn mười năm.

Gió như có như không, hoa đinh hương bị thổi tan. Tôi vươn tay thả chúng đi.

Cảnh Thành, mau tỉnh lại.

Tới đón thái tử phi của người.

Tháng ba cuối xuân, thái tử Diên Nhạc Cảnh Thành, đánh bại nước xâm lược, từ Tây Cương trở về kinh.

Thái tử cưỡi ngựa tới cổng Tây Thành của Kinh Thành, đột nhiên ngã ngựa, hôn mê bất tỉnh. Đến nay đã hơn hai tháng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play