Sau nửa chung trà, cuối cùng Mạnh Khách cũng trở lại.
Cảnh Nhiên cười nói: “Mạnh đại nhân quý nhân bận chuyện, để cho chúng ta đợi lâu.”
Mạnh Khách cười nói: “Không khéo rồi, sáng sớm liền bị Hình bộ kêu đi, hiện tại mới trở về.”
Hình bộ? Có liên quan gì với Tri thư viện?
Tôi chậm rãi dùng nắp trà quấy lá trà, nhìn trộm lại thấy khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của Tằng Duyệt vừa khóe co giật.
Có thể là tiểu hồ ly này bị đại danh “Hình bộ” dọa sợ rồi.
Cảnh Nhiên nhướng mí mắt, nhỏ giọng nói: “Mạnh đại nhân, chẳng lẽ có ý lên chức Hình bộ?”
Mạnh Khách lắc đầu một cái: “Không phải vậy. Triều đình là muốn sửa luật lệ. Hạ quan bất tài, từng nghiên cứu qua luật phát, Hình bộ Lý đại nhân mời ta đi giúp một chút nên vội.”
Tằng Duyệt rốt cuộc kính cẩn lễ phép nhẹ giọng nói: “Mạnh đại nhân thật là bác học. Luật pháp cũng đều tinh thông.”
Mạnh Khách nhìn hắn nói: “A, thì ra là Tằng đại nhân.”
Tằng Duyệt hai chân khép lại, nói: “Không dám không dám. Hạ quan Tằng Duyệt, bái kiến chính sử đại nhân.”
Mạnh Khách cười nói: “Ta nhận ra ngươi. Gần đây bận rộn một chút, không có
cùng các ngươi các đồng liêu mới tiến vào tham thảo một phen. Là sai lầm của ta.”
Cảnh Nhiên cười nói: “Được rồi được rồi, các ngươi đừng có thao thao bất tuyệt này nữa. Mạnh đại nhân, ta thấy tiểu tử Tằng
Duyệt này không tệ, tài học của hắn ngươi cũng biết đến, Mạnh đại nhân
có muốn vun trồng cho tốt?”
Trên mặt Tằng Duyệt là một mảnh vui mừng.
Khóe miệng Mạnh Khách khẽ cong: “Đó là tự nhiên.”
Đúng lúc tôi bưng bánh ngọt lên, cười nói: “Các vị đại nhân, tới nếm thử bánh ngọt mới ra của phủ thái tử một chút?”
Cặp mắt của Mạnh Khách chuyển lên mặt tôi một cái, cười nói: “Phủ thái tử
luôn là sửa cũ thành mới như vậy. Mới ra “Đình đình cao”, lần này lại ra cái gì mới mẻ vậy?”
Tôi cười nói: “Phủ thái tử có những người
không có nhiệm vụ giống như ta vậy, tự nhiên có công phu đi nghiên cứu
những thứ mới mẻ này. Làm sao có thể so vượt với Mạnh địa nhân, đã đến
Hình bộ hỗ trợ được.”
Cảnh Nhiên lắc lắc quạt giấy: “Đúng rồi, Mạnh đại nhân, có biết Hình bộ muốn tu sửa những luật pháp nào không?”
Mạnh Khách đáp: “Hạ quan không biết. Chỉ là vừa mới đi qua, còn đụng phải Hộ bọ Nhạc đại nhân.”
Sau khi Hộ bộ thượng thư Đỗ Nguyên Vân rơi đài, thượng thư kế nhiệm là Nhạc Minh Hải.”
Mạnh Khách lại nói: “Đúng rồi, sáng nay ở Hình bộ, hạ qua còn nhìn thấy thái tử gia ở xa xa.”
Quạt giấy của Cảnh Nhiên nhẹ lay động, nhìn tôi một cái.
Tằng Duyệt cũng trợn tròn hai mắt, nhìn về phía tôi.
Tôi lắc đầu một cái, bày tỏ không biết chuyện gì xảy ra.
Mạnh Khách cũng xoay đầu lại, cười nói: “Đúng không? Thái tử được một lúc
còn chưa hồi phủ? Có biết tốt cùng là chuyện gì không?”
Tôi lại thở dài, nói: “Quả thật không biết. Các vị đại nhân cũng đừng hỏi thăm hạ quan.”
Đoán là chuyện của Đỗ Nguyên Vân. Nhưng mưa gió trong triều biến ảo là chuyện thường, cũng không cho phép nói.
Nhất thời không lời. Một lát sau, rốt cuộc Cảnh Nhiên đổi đề tài. Cũng chỉ
là thư pháp Hàn Mặc, Tằng Duyệt rất có tâm đắc, khiến cho Mạnh Khách
liên tiếp tán thưởng.
Con tiểu hồ ly này, coi như hôm nay hắn đã thành công.
Lại uống mấy ly trà, tôi đứng dậy cáo từ. Đột nhiên Mạnh Khách kêu lên một tiếng: “Lan Châu.”
Tôi sửng sốt, ngay sau đó quay đầu lại, gằn từng chữ nói: “Mạnh đại nhân?”
Chân mày hắn cau lại, rốt cuộc sửa lời nói: “Nhậm đại nhân, hôm nay, ngươi
vẫn không hỏi ta, hôm thi đình đó, vì sao không có như ước hẹn trước,
đưa tin tức tới cho thái tử ngươi?”
Rốt cuộc cũng hỏi như thế.
Thời gian mấy ly trà kia, chuyện phiếm vô sự như vậy, đều là đang làm bộ.
Tôi đón ánh mắt của hắn.
Khóe môi hắn có một chút ý cười: “Nếu như lúc này ta nói, quả thật ngày đó
ta có viết một tờ giấy, đang muốn phái người đưa tới phủ thái tử, bị
người phát hiện, không thể làm gì khác hơn là lập tức nuốt chửng tờ giấy này. Ngươi, sẽ tin tưởng hay không?”
Tin tưởng cũng được, không tin tưởng cũng được, nói cho ngươi biết, làm sao biết ngươi có trả lời thật hay không?
Trước cửa Tri thư viện, thật là làm cho lòng người khó chịu hốt hoảng yên tĩnh lại.
Tôi nghe thấy tiếng nói của mình: “Tin tưởng.”
Ngay tức khắc hắn cười lên, nói: “Sớm đã đoán được ngươi sẽ trả lời như vậy.”
Hắn vén rèm kiệu lên thay tôi.
Tôi đang muốn ngồi vào trong kiệu, Mạnh Khách còn gọi tôi lại.
Hắn mặt không đổi sắc, nói: “Hôm nay trong triều đình còn xảy ra chuyện lớn. Chắc là hôm nay thái tử sẽ gặp nói cùng ngươi.”
Tôi ngồi ở trong kiệu nhìn hắn: “Lan Châu chỉ là một nữ quan nho nhỏ. Mạnh đại nhân quá để mắt tới ta rồi.”
Mạnh Khách khẽ thở dài, nói: “Lan Châu, ta và ngươi đã đến đây, ngươi cũng không cần phải nói lời như vậy với ta.”
Màn kiệu cuối cùng cũng được thả xuống.
Vốn bạn tốt cực ít, trước đây không lâu, lại cực kỳ rõ ràng thiếu một.
Tôi đối với hắn, sợ rằng đều là như thế.
--- ------ ------ ------ -------
Tâm cực lạnh, vừa vào phủ thái tử, nghe được gã gác cổng nói: “Đại nhân trở lại thật đúng lúc, chủ tử đã trở lại.”
Trong bụng vui mừng, đột nhiên muốn ngay lập tức nhìn thấy hắn. Lại nghĩ đến
vừa rồi Mạnh Khách nói trong triều có đại sự, càng thêm ngạc nhiên nghi
ngờ, muốn lập tức hỏi rõ ràng với Cảnh Thành.
Tôi đi về phía thư
phòng Cảnh Thành, chạm phải nha hoàn Thụy Phương bên mình của thái tử
phi đang gấp rút vội vã đi tới. Tôi cười hỏi: “Sao tỷ tỷ đi vội vã như
vậy?”
Thụy Phương cười nói: “Đúng vậy, thái tử phi làm chút thức
ăn, đang cùng ăn với thái tử gia đấy. Tâm tình thái tử gia tốt, sai ta
đi lấy rượu ngon, nói mấy ngày liên tiếp loay hoay quá mệt mỏi, hôm
nay muốn hảo hảo ăn một bữa.”
Tôi gật đầu một cái. Nàng đi qua
tôi, đột nhiên lại gọi tôi lại, nói: “Đại nhân có biết rượu của thái tử
gia để ở đâu không? Lần trước thái tử phi đã hỏi phòng bếp, bọn họ không nói được. Mong rằng thái chiêu đại nhân chỉ điểm.”
Tôi khẽ mỉm
cười nói: “Ngươi nói cho bọn hắn biết, trên tủ quầy cuối cùng trong
phòng bếp, trên tầng một, bình thứ ba bên phái, cái đó cũng được.”
Thụy Phương cám ơn tôi, vội vã đi khỏi.
Mưa nhỏ hoa rơi.
Đột nhiên tâm lạnh.
Nhớ lại rõ ràng, hôm nay là mùng chín tháng tám âm lịch. Trời lại nhưng khô ráo.
Hàng năm vào lúc này, có tật tình bạn cố tri, cần uống một chút rượu nhẹ làm ấm.
Lúc này không có cách nào qua đó trực tiếp khuyên hắn. Chỉ điểm Thụy Phương lấy rượu, như vậy sẽ khá hơn một chút.
Tôi ngồi chồm hổm xuống, nhặt cánh hoa, tỉ mỉ nhìn giọt nước phía trên.
Vốn chỉ là một tầng hơi nước mông lung, cố tình lại yêu thương đọng lại
trên mặt cánh hoa nho nhỏ này. Ngưng kết khổ cực mới được một giọt nước
nho nhỏ như vậy.
Rồi lại chỉ có thể tán lạc, lại mấy người có thể nhìn đến giọt nước này, thấy sự khổ cực này đây?
Tôi đang suy nghĩ xuất thần, lại nghe được một tiếng nói ở sau lưng: “Trời lạnh như thế này, yêu thích đợi ở bên ngoài?”
Trong lòng len lén thở dài, ấy vậy mà ngay lập tức xoay người lại, nói: “Lan Châu thỉnh an thái tử gia.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT