Mặc dù chỉ là lấy trà thay rượu, hôm nay vây quanh là vị ngọt của hương trà và hương bánh, tình cảm sâu nặng nhiều năm trước như vậy, hoa lá trước
mắt cũng dần dần có chút mơ hồ.
Tôi nâng ly trà lên, buông mắt xuống, hàm hàm hồ hồ nói một câu: “Ừ, cũng đã là chuyện tốt của nhiều năm trước rồi.”
Cảnh Phi đặt ly trà xuống, cười nói: “Mới là tám năm trước thôi. Lúc ấy ta
vừa mới vào cung, trừ nhũ mẫu dẫn ta, ai cũng không biết. Những người
con cháu vương tử kia, ta vừa nhìn thấy bọn họ, vừa nhìn vừa nghe, liền
biết là cũng không phải là ở chung được. Cảnh Nhiên và Cảnh Chỉ lại
không liếc mắt nhìn ta, ta cũng không yêu cầu bọn họ mang ta theo. Vì
vậy ta thấy được ngươi và thái tử ca ca, hai người tốt như vậy, lập tức
muốn cùng các ngươi ở một chỗ, nói cho cùng cũng không sai.”
Tôi cười nói: “Sao người lại biết chúng ta sống chung tốt?”
Cảnh Phi đáp:“Không phải ta đã nói với người hay sao? Khi ta được nhờ nuôi ở Hạ gia, cũng chính là nơi thật to toàn là người. Mỗi ngày nghe thấy
nhìn thấy, cũng đều là phòng này giận dỗi với phòng kia, huynh đệ nào
lại tranh cùng huynh đệ nào, thật là phiền. Ta thật sự sợ bọn họ. Thành
thật mà nói, lúc ấy ta chỉ muốn giống như thái tử ca ca không phải là
người nào cũng nói chuyện, nếu là ở cùng một chỗ, cho dù là ầm ĩ ầm ĩ
cũng không sao.”
Tôi hé miệng cười nói: “Vì vậy, cuối cùng chính là người nói nhiều nhất.”
Hắn cười một tiếng, vươn tay gõ gõ lên cánh hoa trên bàn, nói: “Nếu ta
không nghĩ quấn các ngươi, các ngươi sẽ mang ta theo sao?”
Hắn
lại vươn tay vuốt vuốt ly trà, bỗng nhiên lại cười nói: “Có chuyện chỉ
sợ ngươi cũng không biết nói. Một ngày kia, sau buổi học ta thỉnh an
thái tử, lâm triều phụ hoàng liền kêu ta đi qua. Ngày đó tâm tình phụ
hoàng rất tốt, hôm nay ta cẩn thận ngẫm lại, đó chính là lần duy nhất
người ôm ta ngồi trên đùi của người. Nhưng người lại thao thao bất tuyệt hỏi ta đã gặp qua mấy huynh đệ chưa, hỏi ta muốn ở chung cùng một chỗ
với huynh đệ nào. Ta liền đánh bạo nói với phụ hoàng, sau này muốn ở
cùng một chỗ với thái tử ca ca…”
Nhưng là khi đó, tám năm trước,
nhóm cung nhân cũng truyền miệng nhau, nhị hoàng tử Cảnh Phi do hoàng
hậu nói muốn thu lại ở cung Vĩnh Khang, ở bên cạnh hoàng hậu.
Ngoài dự đoán của mọi người, lúc ấy hoàng thượng lại đồng ý, lại không ngoài
dự đoán của mọi người hoàng thượng rất tán thưởng với hành động lần này
của hoàng thượng.
Cảnh Phi trở lại, cũng coi như là vừa vặn đứng trên đầu sóng ngọn gió cứu hoàng hậu.
Lúc ấy ở trong lòng mọi người, chính xác cũng coi như là vừa khéo cả sự việc này.
Sự việc đúng lúc này, thật là khiến Thục phi danh tiếng đang thịnh tức
mà, làm cho tiếng nói của Thục phi trong cung cũng giảm đi không ít.
Có thể dựa vào lời nói hôm nay của Cảnh Phi, thì ra là hắn nói muốn ở cùng một chỗ với thái tử, hoàng thượng mới thuận nước đẩy thuyền để hoàng
hậu tiếp nhận Cảnh Phi, tựa hồ chuyện này cũng không ngoài dự đoán của
mọi người.
Nhị hoàng tử Cảnh Phi được nhận về hoàng cung làm việc cũng không giống người thường. Mặc dù ở trong chuyện cờ vây thanh nhã
như vậy, theo lời nói của Nhạc Sổ sư phó năm đó, Cảnh Phi có thể bố trí cờ trắng cờ đen thành đường đi của thương nhân phố phường, tính toán
chi li không sai chút nào, cười khanh khách lại dây dưa đến cùng, khiến
đối thủ dở khóc dở cười.
Cảnh Phi nói chính là: “Nếu như không
phải bị phụ hoàng phái người tìm được, nhận về cung, hôm nay ta chính là Tam thiếu gia của Hạ Gia ở Giang Nam, chính là kẻ bán vải.”
Hắn
nói nhẹ nhàng lưu loát. Hạ gia ở Giang Nam, mặc dù không phải là hàng
dệt kim của hoàng cung, nhưng cũng là hàng dệt kim đứng đầu Giang Nam.
Nghe nói, “vũ thu gấm” của Hạ gia sản xuất rực rỡ muôn vẻ, tươi đẹp mà
không tục, dịu dàng êm dịu, ánh sáng đẹp như bầu trời sau cơn mưa, ngay
cả người hoàng thân quốc thích cũng thường xuyên tới thu mua.
Có tin đồn nói, triều ta từng có một vị quan to hiển vinh nào đó khi đi du lịch ở Giang Nam nhìn thấy “Vũ thu gấm”, dưới sự kinh ngạc làm thơ: “Mỹ cẩm sơ trương thu vũ quá, lệ nhân trang hoa xảo tâm nghiên.(1)”
(1). Đại ý: Gấm đẹp bày dưới mưa thu, hoa văn khéo léo diễm lệ mỹ nhân đồ.
Câu thơ này nghe nói là được viết ở trong đình ở vương hoa Hạ gia, trong
khoảng thời gian ngắn trở thành câu chuyện mọi người ca tụng truyền khắp Giang Nam Giang Bắc.
Mỗi lần,Cảnh Phi nói đến bán vải ngay sau
đó sẽ híp mắt lại, vẻ mặt say mê cười: “Ngươi biết bán vải ở Giang Nam,
sau một năm có thể thu được bao nhiêu bạc không?”
Nguyên bản hoàng tử có chí bán vải, hoàng thượng lại rất thích.
Thật giống như Cảnh Thành Cảnh Nhiên Cảnh Chỉ bọn họ, dù cẩn thận dè dặt
sủng ái như thế nào hình như cũng không bằng Cảnh Phi không để tâm.
Cho nên chuyện thế gian, có rất nhiều chuyện không thấu được.
Bóng đêm dần buông, trong phủ đã lên đèn sáng mờ mờ.
Cảnh Phi lại nói: “Lúc ấy trong lòng ta liền nghĩ, ta thật hâm mộ thái tử ca ca. Bên cạnh thái tử ca ca có một người như ngươi, mỗi ngày đều ở cùng
nhau. Không giống ta, ở bên cạnh người các người nhưng cũng chỉ có một
mình với bọn cung nữ thái giám, nói cái gì cũng không nói được. Huống
chi, lúc đó ngươi mới có vài tuổi như vậy mà cũng biết ‘nhẫn căm giận
nhỏ để mưu thành chuyện lớn.”
Tôi đặt chung trà, cười nói: “Cái gì mà ‘nhẫn căm giận nhỏ để mưu thành chuyện lớn’? Hạ quan không hiểu.”
Đôi mắt hắn khẽ cong, như là tự nói tiếp: “Lúc ấy Thọ sư phụ dạy một câu
như vậy, ta nghe xong lập tức nghĩ đến ngươi. Ha ha, mặc dù Thọ sư phụ
học vấn nhiều, nhưng miễn cưỡng chỉ có thể coi là một hủ nho(2), cố tình có một câu như vậy đúng là dạy cực tốt.”
(2). Hủ nho: người học trò hủ lậu, hủ ở đây nghĩa là không thông đạt.
Tôi vươn tay châm trà cho hắn, cười nói: “Đã sớm nói là không để cho ngươi
uống rượu, rượu này tác dụng chậm, mới uống nhiêu đó mà đã say thành ra
như vậy rồi. Tôi nơi nào giống “nhẫn căm giận nhỏ” chứ, chẳng phải lúc
đó tôi tức giận không nhịn được, dội cho Quận vương gia một thân đầy
nước sao?”
Hắn không đáp, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, lại la hét khát nước muốn uống nữa.
Tôi đành phải rót cho hắn một ly đầy, hắn uống xong giống như là có chút thanh tỉnh, nói: “Thái tử ca ca đâu rồi, vẫn chưa về?”
Tôi cũng nâng chung trà lên, nói: “Mấy ngày nay điện hạ đều ở hộ bộ.”
Cảnh Phi “Ưm” một tiếng, cười nói: “Lần này khá tốt, không biết những vị quan nào trong triều muốn ngã ngựa?”
Có thể trà pha đã lâu, ấp áp vừa chạm vào miệng đã biến thành lạnh lẽo.
Thấy tôi không đáp, hắn vừa nhíu mày, ánh mắt dao động dưới ánh đèn, cười
nói: “Thái tử ca ca còn chưa kịp nói rõ với ngươi? Vụ án của lão nhạc
phụ còn chưa được làm rõ ràng sạch sẽ đâu. Trước đó vài ngày nghe nói
đột nhiên phụ hoàng muốn tiếp tục điều tra kỹ án này.”
Bóng đêm
mơ hồ, Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi từng chữ từng chữ rõ ràng: “Lần này
phụ hoàng vội vội vàng vàng triệu hồi ta từ Miên thành về như vậy, sợ
rằng cũng chính là vì chuyện này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT