- Cái này là gì? – Tùng linh cầm kết quả bài kiểm tra của mình đắc ý khoe với tụi bạn – Đây chính là thành quả trở thành người tiền sử của mình. Còn cực khổ hơn cả những người nằm giường đinh, ngồi dưới thác nước có biết hay không hả. Cuối cùng mình đã tu thành chánh quả rồi, hehe. 

- Gớm….Toán có 8, Lý có 6, Hóa có 7, Anh Văn có 5…mà bà la um sùm rồi – Nhỏ Phương bĩu môi nhìn vẻ vui mừng ra mặt, miệng cười không khép lại được của tùng Linh mà choáng. 

- Chẳng lẽ bà không biết, tui ngoài môn văn và mấy môn xã hội ra, thì toàn bộ mấy môn tự nhiên tui đều ở mức trung bình trừ thôi hả. Lần này thì khác nhé, toán tui được 8 điểm lận, haha, mấy bà chỉ được 6, tui number one – Tùng linh nhún nhảy đầy đắc ý. 

- Hứ, nếu không phải tại bà là bạn lâu năm của tui, tui sẽ không vì tình mà bỏ nghĩa như thế đâu. Lúc đó anh Tuấn Anh sẽ dạy tụi tui học thì lúc đó bà còn đắc ý được hay không cho biết – Nhỏ Mai chu mỏ mắng Tùng Linh, nhỏ vẫn ấm ức việc hôm đó bị Tùng Linh lợi dụng làm chẳng có cơ hội tiếp cận với Tuấn Anh gì hết. 

- Hehe, nắng ba năm bạn không hề bỏ ta, mưa một ngày ta bỏ bạn ngay. Bạn bè dùng để làm gì, là dùng để lợi dụng khi cần mà, và bán đi khi được giá mà, mấy bà không thể trách tui được, hehe – Tùng Linh ném câu nói đùa này cho hai nhỏ bạn, bởi vì lần trước hai nhỏ bạn cũng nói câu này với nhỏ. 

- Đúng là nói chuyện với bà thật bực mình – Nhỏ Phương lườm nhỏ mắng. 

- Nè, bực mình sinh sự, bụng bự sinh con đó nhe, keke – Tùng linh cười lém lỉnh đáp – Bà giận chị cho thêm mụn bọc chứ. 

- Không thèm nghe bà lảm nhảm nữa, dạo này bà học hành riết rồi bị hâm luôn rồi – Nhỏ Mai cũng mắng theo. 

- Nhiều khi hâm hâm cho lòng thanh thản, nhiều khi lảm nhảm cho tâm hồn thêm vui mà mấy bà không biết hả - Tùng Linh cười đáp. 

- Nhưng nói gì thì nói, lần này điểm bà cao như vậy tụi tui cũng mừng cho bà – Nhỏ phương nhìn Tùng Linh nói. 

- Tui biết mấy bà rất tốt với tui mà, yêu hai bà quá đi mất – Tùng Linh lao đến hai nhỏ bạn bày tỏ tình bạn của mình. 

- Ăn mừng đi, gọi điện thoại cho mẹ bà xin đi – Nhỏ Chi nhắc nhở nhỏ nhớ đến những buổi tiệc nhỏ mà tụi nó thường làm sau khi thoát được áp lực kiềm tra thi cử. 

- Cho mượn điện thoại đi, nhanh lên – Tùng Linh hớn hở chìa tay đòi điện thoại của hai nhỏ bạn. 

Nhỏ Chi cho nhỏ mượn điện thoại, nhỏ liền đi qua gốc vắng không ồn ào xin xỏ mẹ nhỏ, nhưng lát sau nhỏ quay lại với bộ mặt buồn xo. 

- Sao vậy – Nhỏ Phương thấy cái mặt còn hơn cơm thiu của nhỏ thì vội vàng hỏi. 

- Mẹ tui nói, mẹ rất vui vì tui học hành tiến bộ, cho nên bảo tui……- Tùng Linh nấc nghẹn nói tiếp - ….đi hỏi Tuấn Anh. 

- Hả….- Hai nhỏ bạn gần như rớt cằm xuống khi nghe câu này. 

- Sao ông trời bất công với mình thế cơ chứ? – Tùng Linh gãi đầu đau khổ, đi hỏi Tuấn Anh cũng bằng thừa mà thôi.

- Nói vậy là không đi à, Haiz….- Nhỏ Chi thở dài tiếc rẻ , lôi ba tấm vé xem phim ra nhìn Tùng Linh thương cảm, ít ra nhỏ và nhỏ Phương còn có thể đi, còn Tùng Linh thì….- Khó khăn lắm mới có được 3 cái vé xem phim này, không xem phí của trời quá đi mất. 

- Số phận rồi, đừng than khóc, hãy chấp nhận đi cưng ơi – Nhỏ Phương liền hát một câu chế xát muối vào vết thương lòng của nhỏ. 

- Đi. Thà chết chứ không chịu hy sinh – Tùng Linh nộ khí bừng bừng, khí thế quyết tâm ngút trời thốt ra lời khẳng định – Học là chuyện lớn, chơi là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà không xong thì làm sao làm được chuyện lớn đây. 

- Đi. Đi như thế nào? – Hả nhỏ bạn tròn mắt nhìn Tùng Linh. 

- Thì trước đây đi như thế nào thì giờ đi như thế đó – Tùng Linh đá chân mày ranh ma đáp. 

- Bà nghe câu này chưa? – Nhỏ Phương nhìn nhỏ rụt cô hỏi. 

- Câu gì? 

- Ngu cộng nhiệt tình => phá hoại 

Ngu cộng dũng cảm => Liều 

Ngu cộng lạnh lùng => lì lợm 

Ngu cộng ngu => Vô đối. 

- Ý bà là sao? – Tùng Linh bặm môi đầy đe dọa với nhỏ Phương. 

- Trời, con này cứ tưởng nó liều, hóa ra là ngu vô đối nè, chắc hồi nhỏ thiếu I ốt nặng. Ý là đừng làm liên lụy đến tụi tui chứ sao? Đi như vậy, ông Tuấn Anh ổng mà méc lại ba mẹ của bà, thế nào tụi tui cũng lãnh đạn theo , biết chưa – Nhỏ Phương sỷ vào trán nhỏ. 

- Haha, thà ngu vì thiếu I ốt còn hơn có I ốt mà vẫn ngu. Yên tâm, tui tuy không được thông minh, nhưng cũng thuộc loại người thông manh chứ bộ, đương nhiên là tui có cách khác rồi. Không làm liên lụy đến bà đâu? 

- Có mới nói nha – Nhỏ Chi lườm nhỏ. 

- Yên tâm, tui có cách mà, giờ tui đi tìm ông Tuấn Anh đây – Tùng Linh nói xong thì nhún nhảy chạy đi. 

Nhỏ Chi và nhỏ Phương nhìn nhau cùng nghĩ đến câu nói ”hãy sống để được chết một lần”, chẳng hiểu con bạn định làm cái gì. 

Tùng Linh chạy cái vèo đến lớp của Tuấn Anh tìm cậu, ai ngờ thấy Tuấn Anh bị gọi ra ngoài bởi một chị gái lớp 11 gần lớp nhỏ đang đi ra một góc vắng của trường. Hai người kẻ trước người sau có chút ngượng ngập khiến Tùng Linh tò mò vô cùng, nếu không đi theo, sẽ không còn là nhỏ nữa, cho nên Tùng Linh bước chậm rãi theo họ rồi núp vào lùm cây kế bên chỗ đứng của hai người. 

Tùng Linh nhìn xung quanh, đúng là Thiên thời, địa lợi, nhân hòa mà, hai người này tự nhiên ra đây, lại nhìn thấy cái chị kia cầm trên tay một bức thư màu hồng. Tùng Linh không kiềm nén được thắc mắc :” Đừng nói là tỏ tình nha”, trời ơi, chẳng lẽ mình sắp được tận mắt chứng kiến một cuộc tỏ tình truyền thuyết. 

Cảm giác của nhỏ lúc này chỉ có hai chữ :” Thích chí” 

- Anh….- Chị gái kia bẽn lẽn nhìn Tuấn Anh thẹn thùng đến đỏ mặt siết chặt lá thư trong tay. 

- Uhm ….- Tuấn Anh không nói chỉ khẽ ừ. 

- Nói đi, mau nói đi – Tùng Linh ở trong bụi nhìn chị gái kia đứng nãy giờ mà không nói gì thì sốt ruột hối thúc thầm trong bụng.

Mà Tuấn Anh cũng thật kiên nhẫn đứng im lặng chờ đợi. Nhưng chị gái kia, đúng thật là gan thỏ đế, cứ ấp úng mãi chữ “ Em..” mà chẳng nói thêm được lời gì. Có lẽ thái độ trầm tĩnh xem như chuyện sắp được tỏ tình là không có gì của Tuấn Anh khiến chị gái kia chẳng dám tỏ tình vì sợ bị từ chối. 

Tùng Linh là người ngoài cuộc mà còn sốt ruột hơn cả cô gái nữa, lòng cứ thúc giục cô gái mau chóng tõ tình. 

Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học bỗng vang lên cắt đứt không khí sặc mùi bao trùm kia, cô gái nghe tiếng chuông càng như gà mắc tóc, lúng túng đển phát khóc. Tuấn Anh đưa mắt nhìn cô bạn gái đó rồi nói: 

- Hay để ra về đi. Anh phải vào lớp đây. 

Chị gái kia chỉ biết cắn môi gật gật đầu chấp nhận mà thôi. Sau đó thở dài thất vọng, siết chặt lá thư trong tay mình hơn nữa, mồ hôi tay của chị ấy đổ ra làm là thư cũng bét nhè theo. 

- Anh đi đây. 

Tuấn Anh chẳng đợi thêm gì, nhanh chóng quay người bước đi về lớp. Tùng Linh thấy vậy thì tức khí, chẳng lẽ bỏ công đi rình mà chẳng thu lại được gì, nhỏ quên mất là mình đang rình trộm người ta, một hành vi được xem là vô văn hóa, nhỏ đứng dậy kêu lên: 

- Đi gì mà đi, khó khăn lắm người ta mới có can đảm đi tỏ tình mà, chưa nghe xong đã bỏ đi là thế nào? 

Cả hai người đếu đồng lọat quay đầu nhìn Tùng Linh. Tùng Linh lúc này mới nhận ra nguy cơ, nhỏ há miệng mắc quai rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play