Kỷ Ngân Viễn rút tay về.

Chiếc chìa khóa còn giữ lại độ ấm từ tay Kỷ Ngân Viễn.

Đường Như trầm mặc nhìn anh hồi lâu, nhưng không có được bất kỳ lời giải thích nào.

“Được, tôi hiểu rồi!”

Đường Như dù có yêu hơn nữa cũng không chịu nổi thái độ thờ ờ của Kỷ Ngân Viễn, huống chi Đường Như vốn là người có lòng tự trọng rất cao, thế này đã là cực hạn.

Đường Như đóng mạnh cửa xe, như đang phát tiết lửa giận trong lòng. Kỷ Ngân Viễn nhắm mắt thở dài một hơi, ngồi im một lát rồi mở cửa xuống xe.

Đường Như tức giận chạy nhanh đi, xém chút là bị một chiếc xe khác đụng vào, giật mình mới hồi hồn lại, nhớ tới vừa nãy, mới thấy hình như mình lại rơi vào bẫy của Kỷ Ngân Viễn.

Cố ý chọc giận, để không bị dây dưa, là thủ đoạn từ xưa giờ của Kỷ Ngân Viễn. Rõ ràng biết mình có lòng tự trọng cao, nên mới cố tình làm vậy, tựa như mình luôn biết đó là cái bẫy của anh ta nhưng luôn bị mắc vào. Có lúc biết là một chuyện, còn làm được hay không........lại là chuyện khác

Đường Như đột nhiên cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, mệt chết đi được!

Lần nào cũng thế, rõ ràng muốn nói chuyện đàng hoàng, muốn nói ra nỗi nhớ nhung và tình yêu của mình, nhưng anh ta lại luôn.... ... Không cho mình cơ hội.

Kỷ Ngân Viễn vừa vào sân huấn luyện thì gặp Thư ký Đảng ủy đang tìm anh, thông báo có đoàn phóng viên đến, sẽ đi theo lấy tin.

Kỷ Ngân Viễn không có ý kiến gì, chỉ cần phóng viên không quấy nhiễu đến việc huấn luyện của anh, còn có người đi theo hay không, với anh mà nói, không có gì khác nhau.

Thư ký Đảng ủy vừa lúc có chuyện muốn tìm hiệu trưởng nên hai người cùng đi đến phòng hiệu trưởng. Cửa phòng vừa mở ra,diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn hiệu trưởng đã lập tức đứng lên giới thiệu với mấy người đang ngồi trong phòng, “Đây là sĩ quan phụ trách đợt tập huấn lần này, đến từ Đại đội ở thành phố S, Doanh trưởng Kỷ.”

“À.... ....”

Kỷ Ngân Viễn vừa vào cửa đã nghe tiếng đáp đầy ẩn ý của đối phương. Anh ngẩng đầu lên thì bắt gặp vẻ mặt nhiệt tình của một cô gái, “Xinh chào, Doanh trưởng Kỷ, tôi là phóng viên của tờ báo Không Quân thành phố S, Tiểu Triệu, rất vui được hợp tác với anh!”

Tòa soạn báo Không Quân thành phố S?

Kỷ Ngân Viễn ngẩn người, đó không phải là chỗ Yểu Nhiên làm việc sao?

Trong lúc anh đang nghĩ thì một giọng nữ quen thuộc vang lên, “Tôi là người chụp hình, Thư Yểu Nhiên, Doanh trưởng Kỷ.... ... Mong được hợp tác vui vẻ!”

Tầm mắt anh dần chuyển sang người vừa nói bên cạnh, khuôn mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc, chính xác là Thư Yểu Nhiên không thể nghi ngờ. Anh hơi ngẩn người, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hồi hồn, vươn tay, thản nhiên nói, “Hợp tác vui vẻ!”

Thấy mình mà anh hoàn toàn không có chút phản ứng nào hết, không thấy vui sao?!

Yểu Nhiên rũ mắt xuống, liếc bàn tay đưa tới của anh, vươn tay ra bắt lấy, lòng cô đang không vui, nên lực nắm tăng lên rất nhiều.

Kỷ Ngân Viễn kinh ngạc nhìn Yểu Nhiên.

Yểu Nhiên ngước mắt lên trừng lại.

Thấy cảnh này, hiệu trưởng và Thư ký Đảng ủy không hề cảm giác có gì không ổn, chỉ có phóng viên Tiểu Triệu là lén cười thầm.

Lúc mình tự giới thiệu, không thấy Doanh trưởng Kỷ muốn bắt tay gì hết, đến phiên Yểu Nhiên, hai người lại ‘liếc mắt đưa tình’ thế này.... ..... Hì hì, lúc trước Yểu Nhiên nói, ấy ấy và Doanh trưởng Kỷ đang hẹn hò, chắc là thật rồi!

Kế tiếp Tiểu Triệu thảo luận với Kỷ Ngân Viễn chuyện lấy tin, còn Yểu Nhiên thì nhàn rỗi ngồi một bên lau chùi ống kính, thuận tiện chụp ai đó một tấm.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông trong ảnh, cô cười cười vui vẻ.

“Không bằng chúng ta chụp chung một tấm đi!” Hiệu trưởng và Thư ký Đảng ủy bàn việc xong, thấy Yểu Nhiên đang cầm máy chụp hình, bèn đề nghị.

Kỷ Ngân Viễn không từ chối.

Chụp xong tấm hình tập thể, xem như là dấu chấm hoàn mỹ cho cuộc gặp mặt. Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Kỷ Ngân Viễn vì còn có chuyện ở sân huấn luyện nên đi trước, còn Yểu Nhiên thì bị Tiểu Triệu kéo đến nhà ăn của trường, chuẩn bị vừa ăn trưa ôn lại cuộc sống thời đại học.

Chưa tới giờ tan lớp, nên trong nhà ăn chỉ có vài nhân viên đang đi lại. Tiểu Triệu chọn món xong, kêu thêm hai ly trà sữa, coi như giống với phần ăn của sinh viên.

“Không ngờ lại gặp người quen ở đây, xem ra có thể hoàn thành công việc thuận lợi rồi!” Tiểu Triệu vừa hút trà sữa vừa cảm thán.

Lúc trước được chụp ảnh diễu hành của bộ đội đặc chủng cũng là nhờ phúc của vị Doanh trưởng Kỷ này, giờ gặp anh ta ở đây có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều!

Yểu Nhiên buồn bực vùi đầu ăn cơm, ý nghĩ bay xa.

Nói thật, cô rất giận.

Vốn nghĩ nhìn thấy mình sẽ khiến anh vui mừng, nào ngờ phản ứng của anh cực kỳ bình thản!

Được rồi, dù nói ‘xa cách’ có hơi khoa trương, nhưng hai người cũng đã mấy ngày không gặp rồi chứ bộ!

Thật lạnh lùng!

“Yểu Nhiên, bình thường cậu và Doanh trưởng Kỷ ở chung thế nào vậy? Chẳng lẽ lúc không có người ngoài anh ấy cũng lạnh lùng như vậy sao?” Tiểu Triệu hút một ngụm trà sữa, hứng thú hỏi. diễnđàn✪lê✪quýđôn Tựa hồ từ lần đầu tiên gặp mặt, anh ta luôn là bộ mặt lạnh lùng ít nói như thế, quả thật rất tò mò, người đàn ông này có lúc nào nhiệt tình hay không.

“Cái người kia vốn là như vậy.” Mặc dù lúc không có người ngoài thì chênh lệch khá xa, nhưng Yểu Nhiên không muốn giải thích nhiều nên nói đại cho xong.

Một người có hai mặt luôn có nguyên nhân của riêng họ.

“Vậy à......” Hiển nhiên Tiểu Triệu hơi tiếc nuối.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện một hồi, rốt cuộc chuông tan học vang lên.

Các sinh viên ùa vào, chỉ trong chốc lát nhà ăn đã kín cả người. Yểu Nhiên thấy cảnh này thì thầm may mắn mình tới sớm, bằng không, không biết khi nào mới có cơm ăn.

“Nhớ hồi xưa quá! Lâu không được thấy cảnh này rồi!” Tiểu Triệu cảm khái, “Sau khi tốt nghiệp thì không được thấy nữa.” Thời gian thật không buông tha bất kỳ ai, chớp mắt, đã tốt nghiệp nhiều năm rồi.

“... ..... Cậu ăn no rồi, nên vui vẻ khi thấy người khác khổ sở chứ gì!” Yểu Nhiên liếc Tiểu Triệu một cái.

“Hả? Làm sao mà cậu biết niềm vui thời đại học của tôi là được nhìn các bạn khác chen lấn giành cơm vậy?”

“... ........” Nghe xong câu hỏi thản nhiên của Tiểu Triệu, Yểu Nhiên cứng họng, một lúc sao chỉ đành giơ ngón cái lên, “Cậu trâu bò lắm!”

“Hì hì, cảm ơn đã khen!”

Tiểu Triệu đắc ý tiếp nhận ‘lời khen’ của Yểu Nhiên, lơ đãng quét mắt khắp nhà ăn, bỗng mắt cô sáng lên, đụng vào khuỷu tay Yểu Nhiên, “Huấn luyện viên tới!”

“Tới thì tới...... Làm gì kích động dữ vậy?” Nói thì nói thế, nhưng Yểu Nhiên vẫn quay đầu lại theo bản năng. Đi đầu nhóm huấn luyện viên chính là Kỷ Ngân Viễn.

Một bộ rằn ri rộng rãi khoác lên thân hình cường tráng, diễn✿đàn-lê-quý✿đôn cả người tản ra hơi thở lạnh lùng đặc trưng của người lính. Không thể phủ nhận, hiện tại, quả thật Kỷ Ngân Viễn rất có sức hút.

Cứ nhìn vẻ mặt mơ mộng của đám sinh viên nữ là biết rồi!

Phần ăn của các huấn luyện viên đã được chuẩn bị sẵn, nên họ bưng khay cơm đi thẳng tới chỗ của mình.

Đợt này các sĩ quan huấn luyện đều rất đẹp trai! Đây chính là tiếng lòng của các sinh viên nữ.

“Yểu Nhiên, mình bỗng nhiên phát hiện cậu rất may mắn!” Tiểu Triệu bỗng nhiên nói, “Nói thật, nhìn Doanh trưởng Kỷ rất đã mắt!”

Hơn nữa mớ sao trên cầu vai kia cũng có liên quan một phần.

“Mình đi trước đây!” Yểu Nhiên căn bản không chú ý tới Tiểu Triệu đang nói gì, vì toàn bộ suy nghĩ của cô đều đã bay đến chỗ Kỷ Ngân Viễn.

Tiểu Triệu nhìn theo bóng lưng Yểu Nhiên, cười thầm Yểu Nhiên rất dính người. Vừa mới tách ra chẳng bao lâu mà đã.... ... Nhưng đối với Doanh trưởng Kỷ mà nói, cũng xem như là nỗi đau khổ ngọt ngào đi......

Bên này, Kỷ Ngân Viễn vừa ngồi xuống, đã nghe một giọng nói vang lên sau lưng, “Ôi, trông ngon quá!”

Kỷ Ngân Viễn quay đầu lại liền thấy gương mặt cố làm ra vẻ hâm mộ của Yểu Nhiên.

Cô chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói, “Doanh trưởng Kỷ, các anh được ưu đãi quá!”

Các sĩ quan khác nhìn nhau, nghe cô nói như vậy bỗng thấy ngại động đũa. Kỷ Ngân Viễn thấy dáng vẻ này của cô là biết cô lại có chủ ý xấu rồi, lòng thầm bất đắc dĩ, nhưng trên mặt vẫn nghiêm trang như cũ, “Không biết đồng chí Thư muốn nói gì?”

Yểu Nhiên đảo mắt, ngồi xuống bên cạnh anh, “Đông người quá, tôi không mua được cơm, qua đây ăn ké một bữa, không tính quá đáng chứ?”

“Không phải đồng chí đã tới nhà ăn từ sớm sao?” Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, muốn lấy cớ cũng phải tìm một cái cớ hợp lý chút chứ!

“Hừ, không mua được cơm tức là không mua được cơm, anh có cho hay không?” Cô lười quanh co nói càn luôn. Đấu với anh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nhất định phải một lần tất thắng, càng kéo dài càng dễ thua.

Đây là kinh nghiệm xương máu cô rút ra được sau nhiều lần tranh luận với anh.

“Đồng chí ăn nhiều lắm!” Kỷ Ngân Viễn bất đắc dĩ lắc đầu.

Bình thường ở nhà, một ngày cô ăn bốn bữa, cộng thêm đồ ăn vặt vô số kể, cho cô ăn ké, vậy những sĩ quan khác ăn gì?! Họ mệt mỏi từ sáng đến giờ, chẳng lẽ làm cấp trên như anh còn không để cho họ được ăn no ?!

Yểu Nhiên vốn chỉ nói giỡn, nhưng Kỷ Ngân Viễn cự tuyệt thẳng thừng thế này khiến cô vô cùng bối rối, cái gì mà ‘Đồng chí ăn nhiều lắm’... .... Anh ta dám ghét bỏ cô?!

Đáng tiếc bây giờ đang ở bên ngoài, nên cô phải cố gắng giữ hình tượng, không thể phát giận được. Cũng may có một sĩ quan tốt bụng, thấy cô lúng túng bèn giải vây giùm, “Doanh trưởng, thêm một người nữa cũng không thành vấn đề!”

“Đúng, đúng! Không sao, không sao!” Mấy sĩ quan còn lại vội lên tiếng phụ họa.

Nhưng Kỷ Ngân Viễn vẫn lắc đầu.

Yểu Nhiên nhanh chóng đen mặt.

Kỷ Ngân Viễn, anh ta....... Trong lòng cô có cảm thấy luống cuống, nhưng càng nhiều là mờ mịt.

Lần gặp mặt này, không hề tốt đẹp như cô đã nghĩ, Kỷ Ngân Viễn không thể hiện chút gì là vui mừng khi gặp cô. Anh cũng không thể hiện là ghét bỏ, nhưng chính cái kiểu bình tĩnh này càng làm cô thấy mờ mịt khó hiểu hơn.

Thờ ơ.

Chính là phản ứng của anh.

Yểu Nhiên càng nghĩ càng thấy mất hứng, cộng thêm vừa rồi bị mất mặt, khiến cô bỗng không muốn nhìn thấy anh nữa, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn, “Ai mà thèm chứ.... ....” Cô tức giận lẩm bẩm.

Yểu Nhiên vừa định quay đầu bước đi, bỗng nghe thấy tiếng anh, “Nhưng, đồng chí có thể ăn phần của tôi.”

Mặc dù không thể cho cô ăn ké những người khác, nhưng anh có thể để cô ăn phần của mình.

Kỷ Ngân Viễn bưng khay ăn của mình lên, bước về phía cô, “Đây.”

Mùi thơm của thức ăn truyền tới, khiến Yểu Nhiên phải nuốt nước miếng.

Mặc dù cô vừa mới ăn no rồi, nhưng mấy món này ngon quá.... ... Vẫn muốn ăn.... ....

Yểu Nhiên tuyệt không thừa nhận giờ phút này cô có hơi hơi cảm động đâu!

Thật ra anh không hề thay đổi, đôi mắt anh vẫn chứa đầy tình yêu như cũ, tại sao vừa rồi mình lại không cảm giác được chứ?

Thật may lúc nãy không có nói những suy nghĩ lung tung trong đầu ra, nếu không, không chừng sẽ bị anh cười nhạo mất!

“Không cần!” Yểu Nhiên hất cằm nói, mặc dù trong lòng cảm động, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói khác đi, “Anh giữ lại ăn đi.”

Hứ, ai bảo lúc đầu cự tuyệt chứ, giờ cô mới không cho anh cơ hội đâu!

Yểu Nhiên ra khỏi nhà ăn, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nhìn thấy những sinh viên tụm năm tụm bảy đi chung hoặc cười đùa, hoặc thảo thuận bài vở, nhất thời khiến cô nhớ tới cuộc sống đại học của mình ngày trước.

Yểu Nhiên nổi hứng lên, điều chỉnh ống kính chụp ngay vài tấm hình ưng ý, sau đó đi dạo lung tung khắp trường, thỉnh thoảng thấy cảnh đẹp thì chụp liền.

Trước kia cô cũng từng như vậy, vừa ăn kem vừa nói chuyện cười vui với bạn bè, cỡi xe đạp lướt gió.... ....

Bất giác, Yểu Nhiên đã đi tới chỗ một vườn cây ít người, đang lúc cô điều chỉnh tiêu cự thích hợp để chụp cây thông cao lớn trước mặt thì một bàn tay với những móng tay được sơn đỏ đột nhiên xuất hiện túm lấy ống kính của cô.

“Này, cô làm gì đó?” Một giọng nữ vang lên.

Yểu Nhiên ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái xinh đẹp đang tức giận đến mức lông mày như xoắn thành một cục, mắt phun lửa, “Câu lạc bộ báo chí mấy người thật là phiền! Lúc nào cũng theo đuôi người ta chụp lén tung lung, không nghĩ tới cảm nhận của người bị chụp sao?”

Tự nhiên bị mắng, khiến Yểu Nhiên nhất thời ngơ ra.

Làm gì?

Đang lúc Yểu Nhiên không hiểu ra sao, thì máy hình trên tay cô đột nhiên bị giật đi, tiếp theo là một giọng nam vang lên, “Người đẹp, không thể chụp lung tung!”

Hả?

Trước mắt Yểu Nhiên xuất hiện thêm một người thanh niên. Anh ta mỉm cười, nét ngây ngô của thiếu niên và vẻ quyến rũ của đàn ông kết hợp rất hài hòa, không hề khiến người ta thấy phản cảm.

Là kiểu đàn ông hoàn toàn khác với Kỷ Ngân Viễn.

Chẳng biết từ lúc nào, Yểu Nhiên đã hình thành thói quen, hễ thấy một người nam nào là sẽ tự động so sánh với Kỷ Ngân Viễn,diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn dù người trước mắt có xuất sắc đến đâu, cô vẫn cảm thấy kém xa Kỷ Ngân Viễn.

Người thanh niên kia cũng không biết trong lòng Yểu Nhiên đang nghĩ gì, chỉ lo bấm hình lên xem.

Bấm tới bấm lui nhiều lần, trong máy chụp hình, ngoại trừ mấy tấm chụp cảnh, còn lại chỉ có một tấm của Kỷ Ngân Viễn và một tấm mọi người chụp chung kia thôi.

Người thanh niên đã hiểu, nhưng bạn gái của anh thì vẫn không biết gì, tức giận nói, “Nhất định phải cho mấy người một bài học, thật không có lòng tự trọng!”

Người thanh niên kia nhét máy hình lại vào tay Yểu Nhiên, ho nhẹ một tiếng, “Hình như là hiểu lầm.”

Cô gái kia vốn đang hung hăng mắng bỗng im bặt.

Hả?

Cái gì?

Cho đến lúc này, Yểu Nhiên mới hiểu. Thì ra bọn họ cho là cô đang chụp trộm họ!

Yểu Nhiên nhìn hai người trước mắt, co rút khóe miệng, “Hai người....... Hai người có bệnh hoang tưởng hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play