“Thôi đi, tôi không muốn bị khơi lên hứng thú xong lại không tiếp tục.” Yểu Nhiên nhìn Kỷ Ngân Viễn khinh bỉ, tính ra, anh ta bỏ chạy giữa chừng cũng không phải lần đầu!

Yểu Nhiên bỗng nhớ lại buổi tối hôm cô và Kỷ Ngân Tĩnh xách món bò bít tết về, cả lần trong thang máy hôm nay nữa, lần nào cũng vậy, khiến người ta nghĩ ‘lung tung’ rồi lại không tiếp tục, “Kỷ Ngân Viễn, không phải anh có bệnh gì khó nói chứ ?”

Ở trước mặt Kỷ Ngân Viễn, Yểu Nhiên luôn là nói không cần nghĩ như vậy, nghĩ gì nói đó, bởi cô biết anh vĩnh viễn sẽ không giận cô, nhưng lần này, cô không biết cô đã chạm tới giới hạn của anh rồi.

Liên tiếp bị người yêu nghi ngờ nói phương diện kia không được, dù bình tĩnh như Kỷ Ngân Viễn cũng không nhịn được cười nói, “Sau khi thể nghiệm xong, em sẽ biết tôi có bệnh không tiện nói hay không.”

“Tôi không muốn!” Nghe vậy, Yểu Nhiên nhận thấy Kỷ Ngân Viễn không giống mọi lần, nhưng cụ thể là khác chỗ nào thì cô không nói rõ được, chỉ đành lắc đầu hầm hừ nói, “Anh có bệnh không tiện nói hay không liên quan gì tới tôi, tại sao tôi phải làm người cho anh thí nghiệm?”

Yểu Nhiên dùng sức đẩy Kỷ Ngân Viễn ra, đáng tiếc anh siết thật chặt hông cô, giãy mãi không ra.

Anh ta ăn quả cân lớn lên hay sao mà nặng thế này ?!

“Không muốn?” Mặt anh ngày càng gần mặt cô, cười nói, “Không muốn không được.”

Tại sao không được ?!

Cô quắc mắt đang định phản bác thì anh đã đặt môi mình lên môi cô, nuốt đi lời kháng nghị của cô.

Hai tay Yểu Nhiên bị Kỷ Ngân Viễn đè chặt không thể động đậy, cô chỉ có thể giãy dụa thân mình để thoát ra, đáng tiếc nhờ hành động này mà cô cảm thấy được có thứ gì đó nóng nóng cứng cứng của anh đang chỉa vào người mình.

Vừa nóng vừa cứng.......

“Kỷ.... ... Kỷ Ngân Viễn, anh buông ra!” Yểu Nhiên vừa nghĩ ra vật kia là gì, mặt nháy mắt đỏ bừng, giãy mạnh hơn, cố gắng tránh né nụ hôn của anh, “Tôi muốn ngủ, anh mau đi ra!”

“Thư Yểu Nhiên, giờ đến phiên em muốn bỏ chạy giữa chừng?!” Mắt Kỷ Ngân Viễn sáng ngời ấm áp, nhìn thẳng vào cô khiến cô quên mất chuyện muốn đuổi người, “Ai muốn bỏ chạy giữa chừng chứ ? Người muốn bỏ chạy giữa chừng luôn là anh chớ bộ!”

“Vậy à, nhưng.... ...” Anh lại hôn lên môi cô, một tay trượt từ cổ xuống ngực cô, “Tôi muốn khiếu nại.”

“Ưmh.... ....” Yểu Nhiên muốn phản kháng, lại bi ai phát hiện lực bất tòng tâm, tim cô đập mạnh như trống dồn, khiến cô có cảm giác mình sắp bị nổ tung.

“Kỷ.......Ư.......Kỷ Ngân Viễn.......” Cô muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại chỉ kêu được tên của anh.

Hai tay Yểu Nhiên đã không còn bị siết từ lúc nào, mà lúc này cô cũng không còn muốn chạy nữa, cô vòng tay lên cổ anh, siết chặt anh hơn.

Kỷ Ngân Viễn rên một tiếng.

Như là khó chịu, mà cũng như là thoải mái.

“Thư Yểu Nhiên,” Kỷ Ngân Viễn nói thầm từng chữ, “Bây giờ em có xin tha cũng đã muộn.”

Xin tha?

Hai chữ này chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của cô!

“Ai...... Ai xin ai còn chưa biết đâu.... ...” Đến lúc này cô vẫn không chịu thua.

Từ lúc bắt đầu, cô luôn ở thế bị động, ngoan ngoãn mặc anh bày bố, nhưng giờ cô muốn chủ động một lần.

Yểu Nhiên cắn môi, thò tay vào vạt áo anh, vuốt ve ngực anh.

Ban ngày chỉ được nhìn, giờ sờ qua mới biết quả thật không chỉ có vẻ ngoài.

Ít nhất cảm giác rất hoàn hảo!

Tay cô dần tiến xuống bụng anh, thấy anh căng người lên, cô cười đắc ý, nhưng cũng không ngăn được bản thân mình đang dần như nhũn ra.

Kỹ xảo của Kỷ Ngân Viễn rất cao siêu, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve một lúc đã khiến Yểu Nhiên không kiềm chế được phát ra tiếng ngâm, nhưng cứ như vậy nhận thua, hiển nhiên là không thể nào, Yểu Nhiên cắn răng, cố gắng bình phục hô hấp, đưa tay xuống nắm lấy vật nóng kia của Kỷ Ngân Viễn.

Yểu Nhiên cắn môi, nhìn Kỷ Ngân Viễn một cái. Trong mắt anh như là đang có lửa cháy lan cả đồng cỏ.

Cô khẽ run lên, người anh luôn mang đến một cảm giác uy hiếp mơ hồ, lúc này lại rõ ràng hơn nữa. Cô nuốt nước miếng, từ từ kéo khóa quần của anh. Chỉ là một động tác ngắn ngủi, lại khiến người ta cảm thấy đã qua thật lâu thật lâu. Thật ra, nói không sợ hãi là gạt người, dù thế nào cô cũng là một cô gái, nhưng giờ mà rút lui, thế nào chẳng bị anh ta cười nhạo ?!

Thư Yểu Nhiên, mày phải dũng cảm lên.

Cô không ngừng thầm cổ vũ cho mình, vươn tay, vừa định cố gắng kéo nhanh một lần cho xong thì bên tai vang lên tiếng áo bị xé rách.

Chiếc áo sơ mi của Yểu Nhiên đã hi sinh thảm thiết trong tay Kỷ Ngân Viễn. Anh khẽ híp mắt, “Tới đây là được rồi.” Giọng anh khàn khàn, rõ ràng là ngữ điệu quen thuộc, lại làm cô run rẩy, “Anh nhận thua?” giọng cô không hả hê như thường ngày, mà vì cảm giác được anh như đang cố đè nén cái gì, nên bất giác yếu đi mấy phần.

“Nhận thua?” Kỷ Ngân Viễn cười. Cô bị nụ cười này làm cho choáng váng, sững sờ trong chốc lát, bỗng nâng đầu, hôn lên khóe môi anh. “Kỷ Ngân Viễn.... ....” Cô thì thầm, đưa tay chạm vào mặt anh. Vừa chạm vào, anh đã siết cô chặt hơn mà hôn sâu.

Trước giờ năng lực kiềm chế của anh vốn rất mạnh, những lần thân mật trước với cô, anh luôn giữ vững được thanh tỉnh để rời đi vào một khắc cuối cùng, nhưng lần này.... ... Không cần thiết phải nhịn nữa.

Anh rất rõ, cô có cảm giác với anh.

Anh vừa hôn vừa vuốt ve khắp người cô. Cô cảm thấy lý trí đang dần tiêu tan, bất giác cong chân lên, hai mắt mơ hồ.

Kỷ Ngân Viễn cúi người, khẽ chạm vào vành tai Yểu Nhiên, “Chuẩn bị xong chưa?” Giọng anh rất thấp, lại mang theo dịu dàng chưa từng có, tay anh cũng dần đi xuống dưới....... Đột ngột bị xâm nhập khiến cô không thích ứng cau mày lại, anh cũng không nóng vội, kiên nhẫn chờ cô.

Cảm giác rất kỳ quái!

Yểu Nhiên cảm thấy thân thể thật hư không, tựa như là thiếu cái gì, “Kỷ.... ... Kỷ Ngân Viễn.... .....” Anh khẽ hôn cô, động tác tay càng nhanh hơn. Cô thở hổn hển, bàn tay vì siết chặt tay anh mà trở nên trắng bệch.

Đột nhiên anh rút tay ra. Bỗng nhiên hư không khiến Yểu Nhiên khó chịu, nhưng chưa kịp kháng nghị thì anh đã vọt vào.... ....

“Kỷ Ngân Viễn.... ...!!!”

Yểu Nhiên bị cơn đau cơ hồ xé rách cô làm hai nửa khiến cho thanh tỉnh lại, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được dòng chất lỏng ấm áp đang chảy ra ở nơi đó.

Tại sao không phải lần đầu tiên mà còn như vậy ?!

“Kỹ thuật của anh quá tệ!” Cô muốn nhảy dựng lên chỉ vào mặt anh mà mắng vài câu, nhưng cơn đau khiến cô chỉ run run không dám lộn xộn, mắt cô hồng hồng, không biết là vì đau hay vì cái gì khác.

“Thả lỏng một chút, cứ thế này cả hai đều khó chịu.” Kỷ Ngân Viễn nhẹ nhàng nói.

“Anh...... Anh hãy thành thật nói cho tôi biết, lần đầu tiên của chúng ta thế nào?” Tại thời điểm này, cô vẫn không quên lên giọng với anh, nhưng giọng cô nho nhỏ mềm mại, nghe như tiếng mèo làm nũng, khiến anh chỉ hận không thể nuốt trọn cô.

Cô nói câu kia.....

Kỷ Ngân Viễn khẽ cúi đầu, dịu dàng nói, “Thư Yểu Nhiên, tôi nghĩ tôi cần phải đính chính một chút.”

Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, “Đây mới là lần đầu tiên của chúng ta.”

Yểu Nhiên trừng lớn mắt, không dám tin những gì mình nghe được, kinh ngạc ngẩn người.

Không để cô kinh ngạc quá lâu, anh tiếp tục cười nói, “ Đêm hôm đó....... Giữa chúng ta, không có gì xảy ra cả!”

Cái.... ... Cái gì ?!!!

Đùng đùng

Sấm sét bổ thẳng xuống đầu cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play