Một buổi chiều mùa thu, những cơn gió cuối thu xào xạt thổi từng cơn gió lạnh vào hai mẹ con đang đứng co ro trước cổng một khu biết thự hoành tráng.

Nhìn cô bé gầy gò nhỏ nhắn đang đứng co rút mình vào lòng mẹ, bất chợt cậu nhóc có khuôn mặt lạnh như băng giá thấy xót xa, cậu hất hàm ra hiệu cho người hầu mở cửa mời họ vào vì theo cậu quan sát, hai mẹ con này đã đứng đó rất lâu, tần ngần mãi, đã mấy lần đưa tay lên định nhấn chuông nhưng không nhấn được.

Không hiểu sao với cô bé có đôi mắt ngây thơ trong sáng đó tự dưng cậu bé tên Huyền Thiên vốn lạnh lẽo hơn cả băng đá ngàn năm, chẳng bao giờ có hứng thú nổi với chuyện gì lại bắt đầu thấy xao động.

Cậu nhấn nút gọi cho đứa em trai giờ này đang miệt mài làm bài tập trên lầu.

Tên nhóc đó rất siêng năng, chả bù với cậu chả bao giờ hứng thú với bất cứ thứ gì, có lẽ mọi chuyện đều quá dễ dàng với cậu, nên cậu đâm ra nhàm chán bất cứ mọi thứ trên đời này.

Nhưng từ nay về sau, mọi thứ sẽ không như thế nữa, vì bước ngoặt cuộc đời của cậu bắt đầu từ hình ảnh cô bé con rụt rè yếu ớt núp trong lòng mẹ kia.

Cậu lặng lẽ theo dõi cuộc nói chuyện giữa họ và ba, lặng lẽ quan sát cô bé con có đôi mắt u buồn đó, hình như, nét tinh nghịch dí dỏm vẫn còn lẩn khuất trong đôi mắt đó, nhưng với sự e dè rụt rè đã sớm biến thành mây bay.

Thái độ dịu ngoan đó làm cho cậu tự dưng nổi lên ý muốn che chở, nhưng cô bé kia, có đôi lúc lén lén đưa cặp mắt to tròn đầy sợ hãi đó nhìn anh. Vừa chạm vào mắt anh đã hoảng sợ thu lại tầm nhìn. Nét sợ hãi bàng hoàng đó, làm cậu vừa muốn bật cười, vừa muốn bảo vệ.

Nhưng cậu biết, với cá tính cộc cằn thô lỗ của mình, cậu sẽ không dễ gì tiếp cận được bé con, nên cậu gọi đứa em sinh đôi của mình xuống. với giọng nói hòa nhã, tính tình hiền lành của nó, chắc chắn sẽ tiếp cận được cô bé.

Cái mà cậu không thể ngờ là em trai của cậu, lại như bị sét đánh trúng khi vừa gặp cô bé đó giống như cậu. nhìn thái độ ngây người ra như phỗng đó của nó làm cậu cũng chả biết làm sao.

Đừng thấy nó luôn cười hì hì là nghĩ rằng nó dễ dàng chấp nhận, thật ra nó có chút khiết phích, chả bao giờ cho ai chạm đến người của nó cả, thế mà hôm nay, nó đứng ngẩn ngơ nhìn khi thấy cô bé con cúi thấp đầu, lộ ra chiếc cổ thon thon trắng noãn.

Đột nhiên cậu có một loại cảm xúc mạnh mẽ, là muốn tóm lấy cô bé dem giấu riêng ở một nơi nào đó, không cho cô bé đó tiếp xúc với bất kì thứ gì trên đời này, thậm chí cả em trai mình.

Đột nhiên cậu cảm thấy ghét cái cdáng đứng ngẩn ngơ của nó khi nhìn cô bé, ghét cá tính mềm mạu dịu dàng dễ dàng tiếp cận của nó. Và hận luôn cả bản tính lạnh lung thờ ơ trời ban của mình, nếu như mình mềm mại hơn một chút, nếu như mình biết ăn nói hơn một chút thì có lẽ cô bé ấy sẽ là của riêng mình, nếu như…..

Cậu nghe họ nói xin để tiểu ngọc nhi ở lại nhà họ, xin cho tiểu ngọc nhi được đến dòng họ Hắc Huyền để nhập tịch, từ đó cậu có thể suy ra, cô bé con đó, tên là Tiểu Ngọc nhi, đứa em họ của mình.

Bắt đầu từ hôm đó, cô bé đó được chuyển đến nhà của gia gia, nhà gia gia rất rộng lớn, một khu biệt thự cổ với diện tích cực rộng, những dãy nhà san sát nhau, có phòng riêng dành cho cả đám cháu, nếu ai lên ở học thì ở tại đó, nếu ai đã có gia đình riêng thì mỗi thứ bảy, chủ nhật đều phải tập trung về.

Gia tộc Hắc Huyền có rất nhiều quy tắc cũ kĩ, ngày thường không có việc gì anh chị em cũng không thể đến tìm nhau.

Mà cậu, bắt đầu từ đêm hôm đó, như bị hạ ma chú, một loại bùa phép thiêng liêng nào đó cứ làm cậu ngơ ngẩn nhớ về đôi mắt to tròn kia, thân thể của cô bé, gầy gò trơ xương, quần áo cũ nát, đôi mắt mất hẳn sức sống mà trẻ con vào độ tuổi của cô nên có. Và rồi cậu có một quyết định, đó chính là cậu phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để mua tất cả mọi thứ cho cô bé, để cho cô bé sống cuộc sống hạnh phúc nhất mà tất cả các cô gái phải ghen tị, cậu cũng phải có thực lực trong tay để bảo vệ cô khỏi tất cả những thứ chung quanh, bao gồm cả gia gia.

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên gia gia nhìn cô bé đó thì cậu đã hiểu, một ánh mắt sắc bén lạnh như băng đầy tính toán khi lướt qua cô bé, và cả hai cậu.

Sau đó ông chuyển tầm nhìn về đại ca đứng ở một bên, như có điều suy nghĩ lung lắm.

Và, ông gật đầu.

Năm đó, Huyền Thiên và Huyền Tú mười lăm tuổi, Huyền Ngọc vừa tròn mười hai.

Mãi đến sau này cậu mới biết cái quét mắt đó là gì, thật đáng buồn cười cho Huyền Ngọc, chỉ cần một mái gia đình mà lại bị hết người này đến người kia tính toán, cậu lúc ấy chưa hiểu ông nghĩ gì, nhưng sau này khi đọc bản di chúc, cậu chỉ muốn phá ra cười nghiêng ngửa, đó chỉ là một trò hài hước nhất từ trước đến nay mà cậu từng thấy được, đó cũng là trò trẻ con mà ông cậu tự cho là thông minh.

Nhưng không thể phủ nhận, nhờ có ông, có sự tính toán của ông, cậu mới có được bé con đó, bảo bối đó của riêng min.

Có đôi khi ngồi ngẫm lại, nếu gia gia không đồng ý cho tiểu Ngọc nhi lưu lại, thì với một đứa trẻ mười lăm tuổi như cậu, có thể đùm bọc thêm một đứa bé mười hai tuổi kia không.

Câu trả lời là không.

Vì cậu chưa đủ thực lực, chưa đủ tiền để tạo dựng cho bé con một cuộc sống như cô công chúa trong tháp ngà, cậu phải cố gắng, và thật may Huyền Tú cũng nghĩ như cậu.

Thế là hai anh em vùi đầu vào đầu tư cổ phiếu, kinh doanh, hai anh đậu được các bằng tiến sĩ và các bằng kinh tế khi tuổi vừa tròn mười tám, trở thành thần đồng xuất sắc được nhắc đến nhiều nhất.

Đối mặt với sự danh vọng và sự săn đón không ngừng kia, hai anh em chỉ cười lạnh, họ đâu cần mấy thứ hư vinh hào nhoáng này làm gì, cái họ cần là tiền, quyền, thực lực để bảo vệ bảo bối mà mình trân quý.

Và khi họ có đủ, ánh nhìn của ông đối với họ càng dè dặt cẩn trọng hơn, nhưng cũng không giấu được sự hãnh diện.

Và họ đã quyết không để cho bé con của họ chịu nhục nhã ở đó nữa, họ muốn đoạt lấy bé con về để nâng niu trong lòng bàn tay họ.

Bao năm qua, vì muốn cho bé con sống yên bình trong ngôi nhà đầy thủ đoạn đó, họ cũng vì muốn tạo dựng sự nghiệp tương lai nên họ đã có nín nhịn, nhưng hôm nay dường như không thể nào nhịn nổi nữa, khi cô em họ kia trêu chọc móc máy bảo bối của anh, chê cười cô đủ điều, anh cảm thấy máu huyết dâng trào.

Ngay trong bữa cơm, cũng không để bảo bối của anh ăn một cách nhẹ nhàng?

Bất chợt bàn tay siết chặt thành quyền của anh bị một bàn tay khác nắm lại, anh ngước mắt nhìn, là Huyền Tú, em trai anh đang lắc đầu ra hiệu, bảo anh đừng quá nóng lòng

Như vừa chợt hiểu ra, nắm đấm siết chặt kia chợt buông lỏng, anh thầm cười mình ngốc nghếch, cười mình ngu ngơ. Đối mặt với thương trường tàn khốc, thủ đoạn nặng nề, những bài thi vượt lớp cực khó khăn mà anh chưa bao giờ chùng bước, nay chỉ vì người ta cười bảo bối của anh đã làm cho anh mất hết cả bình tĩnh.

Khe khẽ thở dài, hầu như chuyện gì liên quan đến Ngọc nhi, anh chẳng bao giờ kiềm chế nổi mình.

Họ đã chuẩn bị tất cả các kế hoạch, để Huyền Tú tiếp cận Huyền Ngọc, anh đàm phán với gia gia, rồi đưa cô bé về với anh dù với bất cứ giá nào.

Nhưng, mọi chuyện đâu khi nào được như ý mình muốn, bất chợt xảy ra tin tức ông anh bị bệnh hấp hối.

Khi luật sư tuyên bố đọc di chúc, chỉ gọi ba anh em họ. những gì trên bản di chúc ghi làm Huyền Thiên thiếu chút nữa không kiềm nén nổi mình mà lao đến hỏi gia gia đang giở trò gì.

Tại sao lại để gia tài lại cho Huyền Ngọc, một cô bé con chỉ gần mười sáu tuổi, làm sao có thể đối chọi hết được với các âm mưu. Hơn hết chính là đại ca, một con sói dã man âm hiểm đang rình rập chực chờ bên cạnh gia tài của gia gia hàng ngày hàng giờ.

Gia tài này giao vào trong tay bất cứ người nào, đều cũng sẽ có cuộc chiến đẫm máu, gia tộc tan tác. Cho dù là để lại cho anh em anh cũng chưa chắc giữ vững, thế mà tại sao, tại sao lại gửi vào trong tay một cô bé con ngay cả bản thân mình vẫn còn lo chưa xong, làm sao có thể đối phó với âm mưu trùng trùng điệp điệp bên ngoài.

Còn các anh, liệu có thể bảo vệ cô 24/24 được hay không, trong khi chính bản thân của các anh còn chưa được đến gần cô, cô đối với các anh gần như chỉ là người xa lạ.

Theo những gì anh tìm hiểu trong những tháng ngày sống khổ cực ở Hongkong, bé con của các anh vì thường ở nhà một mình nên đã hình thành bản tính hướng nội.

Cộng them khoảng thời gian đến sống trong nhà Hắc Huyền, những ‘anh, chị’ kia càng ra sức chèn ép làm cô bé con đã rụt rè nay lại còn rút sâu hơn và vỏ ốc của riêng mình.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của ông, các anh có lòng nhưng cũng không dám ra mặt, chỉ sợ ông biết chủ ý của bọn họ. trước khi nắm chắc phần thắng, tuyệt đối không thể để ông biết mình đang có ý định gì, nên chỉ đành đưa mắt nhìn họ đối xử ghẻ lạnh với bảo bối của mình.

Nay, ông có ý định này, chẳng khác dồn Huyền Ngọc vào chỗ chết, mà người ra tay đầu tiên chắc chắn là đại ca

Như biết được họ đang suy nghĩ gì, đại ca lạnh lùng lên tiếng.

“Nếu muốn cô bé ấy sống yên bình, đơn giản thôi, xóa tên cô bé ấy ra khỏi gia tộc, anh đảm nhiệm số tài sản đó, cũng đảm bảo luôn an toàn của nó. Nhưng đều cần nói đó chính là, các cậu không được chen chân vào số tài sản này.”

Hai anh đưa mắt nhìn nhau, đúng với ý họ nghĩ, sau đó đưa mắt nhìn về phía gia gia đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt bệnh hoạn mờ sương dường như lóe lên chút đắc ý.

Bất chợt Huyền Thiên hiểu, đây là âm mưu của ông, ông sợ anh em họ giành giật gia tài với đại ca gây ra xào xáo nội bộ, nên ông dùng tánh mạng của Huyền Ngọc để uy hiếp hai anh, vậy cũng có nghĩa, kế hoạch của hai anh ông đã biết ngay từ đầu.

Bình thường nếu ai giữ tài sản cũng thế, nhưng nếu Huyền Ngọc giữ số tài sản này, thì sự nguy hiểm của cô lại tăng gấp nghìn lần, chỉ vì không muốn các anh chen chân mà ông lại giở ra thủ đoạn này.

Huyền Thiên muốn ngửa mặt cười to. Gia gia ơi là gia gia, cháu của ông đâu vô dụng đến mức thèm muốn cái gai tài này của ông, chúng cháu cần chỉ cần vươn tay ra là lấy được, cần gì ông phải hao tốn hết tâm tư, nhưng cũng khen ông đó chính là, nếu không có Huyền Ngọc ở giữa, cũng chưa chắc hai anh rút lui trong yên bình.

Chuyện đã đến nước này, các anh chỉ có thể thỏa hiệp.

Bảo bối ơi là bảo bối, vì em, bọn anh không tiếc bất cứ thứ gì cho dù là sao trên thiên thượng, cho nên, phải hảo hảo bù đắp bọn anh nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play