Đúng vậy, Huyền Ngọc thực sự đã bốc hơi khỏi mặt đất, nói đúng hơn là cô đã không còn ở trên đất liền, mà lúc này, cô đang lênh đênh trên biển, trạng thái mơ hồ gật gù, cộng thêm tình trạng say sóng làm cô không thể phân biệt được gì cả, không biết hiện tại là ngày, hay là đêm?

Có một bóng dáng nhí nhảnh mơ hồ đi ngang qua trước mặt cô, cười khúc khích nói:

“Mẹ dẫn bạn đến cho con à?”

Cũng ngay chính từ hình ảnh đó, một giọng nói trầm trầm của người phụ nữ cũng không kém vẻ xúc động:

“Ừ, mẹ đem nó đến bầu bạn với con đây.”

Huyền Ngọc cố mở to mắt ra, cô cố nhìn rõ xem những người đó là ai, bởi vì giọng nói này cô không hề có một chút quen thuộc. Nếu nói trong những tháng ngày sinh sống tại Hắc Huyền gia cô đã được học hỏi những gì thì đó chính là sát ngôn quan sắc, ngoài sát ngôn quan sắc cô còn nghe thanh âm để đoán tính tình hiện tại của người đó, đó cũng là do cô có thói quen luôn luôn cúi đầu trước mọi chuyện, không dám nhìn thẳng vào mặt bất cứ ai đã hình thành nên thói quen này.

Giọng nói trẻ trung kia, nghe như mơ hồ không có thực, còn giọng nói của người đàn bà dường như tràn đầy sự thương yêu đến điên cuồng, nhưng không giấu được vẻ bênh hoạn.

Hai người đang trao đổi với nhau, nhưng sao Huyền Ngọc lại có cảm giác như chỉ xuất phát từ một người đang nói. Cô cố nhướng đôi mắt lờ mờ của mình lên, ngoài những hình ảnh thực sự rất mờ nhạt, những tấm màn cửa sổ, bàn ghế, đang lắc lư, quay cuồng trước mắt rồi cô không thấy gì nữa.

**********

Khi Huyền Ngọc tỉnh lại lần nữa thì thân thể của cô không còn có vẻ chòng chành như trước, ngược lại dường như đang nằm trên một chiếc giường êm ái, xung quanh có một mùi gì đó là lạ, nhưng tạm thời do đầu óc của cô quá mức choáng váng cô không thể đoán được mùi đó là mùi gì.

Chớp chớp mắt mấy cái cho quen dần với ánh sáng, cô đưa mắt liếc nhìn chung quanh, một gian phòng rộng rãi, dường như phòng của một cô gái khá trẻ khoảng mười sáu tuổi, bởi vì cách bày trí trong phòng toàn một màu hồng phấn rất đáng yêu, những chú gấu bông, búp bê đặt đầy trên đầu giường, những lọ hoa tulip màu tím thanh nhã được đặt trên bàn, trên bàn là sách vỡ vẫn còn ngổn ngang chưa thu dọn y như cô bé vừa mới học bài xong vẫn chưa kịp dọn dẹp.

Tủ quần áo dài thời trang, bàn trang điểm, ti vi, và cả laptop còn để mở với màn hình ở chế độ chờ.

Có laptop? Có nghĩa là cô có thể liên lạc với bên ngoài?

Cô định đưa tay xoa xoa mắt, mới vừa đưa tay, thì mới phát hiện tay của mình không thể hành động như ý muốn. Bàn tay như bị cái gì ghì chặt lại, cô giật giật mới phát hiện hai tay của mình đã bị cột vào đầu giường. Thử cử động chân, thì chân của cô cũng thế, lúc này tiếng cửa phòng mở ra, Huyền Ngọc vỗi vã nhắm mắt lại, cô không biết đối phương là ai, cô cũng không thể sơ xuất cho đối phương biết mình đã tỉnh.

Người đó bước đến bên cạnh cô, sau đó đi lướt qua cô, rồi cô nghe âm thanh của chén dĩa đặt lên bàn, giọng người đàn bà đó nói:

“Con gái, đến giờ ăn rồi, ăn cơm đi con.”

Giọng nữ nũng nịu eo éo:

“Con ngán cơm, ăn nhiều con sẽ biến thành bà mập.”

Giọng nữ trung niên dỗ dành:

“Con đâu có mập, mấy hôm gần đây con rất gầy, con ăn đi...”

Không nghe tiếng cô bé kia đáp trả, nhưng vẫn nghe vài âm thanh như tiếng ăn cơm vang lên bên cạnh mình. Cô tò mò hơi hé mắt ra, chỉ thấy một người đàn bà ăn mặc sang trọng đang ngồi ăn cơm, cạnh bên bà ta không có ai.

À không, có chứ, cô chớp mắt nhìn kĩ lại, cạnh bên bà ta có một tấm ảnh chân dung gần bằng người thật, gương mặt cô gái đang cười tinh khiết nhưng ánh lên vẻ sắc sảo.

Cô gái này...... Nhìn rất quen, tạm thời Huyền Ngọc nghĩ mãi không ra được đã gặp cô gái này ở đâu.

Bất chợt một bóng đen lù lù xuất hiện bên cạnh cô.

Cô giật nảy cả mình, khi bà ấy đưa gương mặt xinh đẹp của mình dán sát vào người của cô. Bà ta lên tiếng:

“Thức rồi à? Có đói bụng không?”

Cô định lên tiếng nói có, nhưng vừa mới hé miệng ra bà ta đã đưa cả muỗng cơm vào miệng cô, làm cô nghẹn nhìn bà ta trân trồi. Mùi thức ăn trộn lẫn vào nhau làm Huyền Ngọc có cảm giác muốn nôn mửa, cô chưa kịp phun ra bà ta đã đút thêm muổng nữa, cứ thế cứ thế cho hết cả chén cơm, không cần biết Huyền Ngọc nuốt được bao nhiêu trên người thứ ăn vương vãi rơi đầy người, bà ta đã đút xong không thèm quan tâm đến cô, lẳng lặng đi đến bàn cơm, nhỏ giọng thì thầm với tấm hình:

“Ăn thêm miếng nữa đi con.”

Giọng nữ eo éo vang lên:

“Con không ăn nữa, con no rồi.”

Cô kinh hoàng hơn khi nhìn về phía bà ta, bà ta đang tự nói chuyện với mình!!!!

Lúc này cô mới phát hiện ngoài gương mặt xinh xắn ra, đôi mắt của ta dại hẳn đi, trên gương mặt là một màu xanh mét bệnh hoạn, và bộ váy dài chấm gót màu đen của bà ta, làm cho cô có cảm giác bà ta ma quái một cách kì lạ. Bà ta cứ thầm thì to nhỏ, rồi lại tự trả lời.

Như bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của cô, bà ta không thèm quan tâm đến, vẫn say sưa với câu chuyện của chính mình.

Một lát sau, cơn mệt mỏi do dư vị thuốc ngủ vẫn còn ở trong đầu cô, thì cô có cảm giác một mùi xăng nồng nặc xông vào mũi.

Bà ta đang đổ xăng ra sàn nhà!

Cô kinh hoàng nhìn hành động của bà ta, kinh hoàng lắp bắp hỏi:

“Bà, bà đang làm gì thế?”

Bà ta quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt không có chút thần khí nhìn cô hờ hững nói:

“Đốt.”

“Tại sao lại đốt?”

Cô kinh hoàng giãy dụa, nhưng sợi dây thít chặt vào cổ tay cô làm bằng một loại chất liệu gì đó, cô càng giãy nó càng siết chặt vào tay gây đau đớn.

Lúc này bà ta từ từ tiến lại gần Huyền Ngọc, cặp mắt bà ta long lên sòng sọc khi bà ta ôm bức chân dung đưa sát vào người cô, rít lên the the:

“Mày còn nhớ bạn học của mày không?”

Cô căng mắt ra nhìn hình ảnh cô gái có nụ cười sắc sảo kia, hình ảnh càng lúc càng phóng đại, mờ nhạt vì bà ta đưa đến quá gần.

Cô lắc đầu.

Thấy cô lắc đầu, bà ta cười điên cuồng rồi xông đến nắm tóc của cô giật ngược ra phía sau, cô đau đến mức co rúm cả mặt mày, nước mắt không khống chế rơi xuống.

Ba ta nghiến răng:

“Đáng thương con gái của mẹ, Tố Như của mẹ, bạn mà con thích nhất giờ nó lại nói không biết con, uổng công con thương yêu nó như vậy.”

Tố Như, qua làn nước mắt mờ mịt và cơn đau nhói truyền từ trên đầu xuống, cô cố gắng khơi mở đầu óc để nhớ ra cái tên Tố Như đó, nhưng không có cách nào nhớ nổi.

Bà ta gằn giọng hằn học:

“Con gái của tao, chỉ vì làm rách chiếc áo của mày, mà đã bị hai thằng khốn nạn đó, nó đem con bé bán qua Phi Châu, chịu đủ mọi nhục nhã hành hạ, rồi nó không chịu nổi đã tự tử chết, đã vậy nó còn giết chồng tao, làm tao khuynh gia bại sản, tao đã ẩn nhẫn chờ ngày này lâu lắm rồi, chờ đợi cơ hội mà mày rơi vào trong tay của tao, tao cắt tay chân mày, rồi cho mày xuống dưới đó, bầu bạn với con gái của tao.”

Bà ta nói đến đây, Huyền Ngọc đã nhớ ra mọi chuyện, cô gái tên Tố Như đó, chính là cô gái đầu tiên gây chuyện với cô khi cô vừa chuyển trường đến, cũng là người con gái mà hại cô bị tên Trịnh Gia Thành bắt định cưỡng hiếp.

Lúc đó, nghe nói các anh ra tay rất nặng, cô gái đó biến mất và cha của cô ta cũng vì tham ô mà bị tịch biên gia sản, phải tự vận. Chỉ duy có mẹ cô ta từ sau thảm họa đó, không biết tung tích. Hôm nay bà ta xuất hiện ở nơi này bắt cô để làm gì?

Chẳng lẽ bà ta muốn đốt cô? Để cô xuống đó bầu bạn với con gái của bà ta? Nhưng mà con bé kia lại ghét cô đến như vậy, bà ta có bị sao không?

Như hiểu được hoang mang suy nghĩ của cô, bà ta cười điên cuồng nói:

“Mày tưởng tao cho mày xuống đó làm bạn với con tao thật à, tao gắt gân tay chân mày, cho mày tàn phế, xuống đó cho con tao chơi đùa, nó thích nhất là vặt gãy tay chân của búp bê đó.”

“Còn nữa, nơi đây là đảo hoang, mày đừng mong mấy thằng người tình của mày đến đây kịp để cứu mày, tao biết những người tình của mày đều rất tài ba, nhưng tao không tin lần này nó cũng sẽ tài ba đến mức cứu được mày ra khỏi tay tao, năm phút nữa thôi, năm phút nữa là đến ngày giỗ của con gái tao, lúc nó chết, tao sẽ tiễn mày cùng tao đi xuống dưới đó với nó.”

Vừa nói, bà ta vừa đưa lưỡi dao bén ngót lên, tiến từ từ vào gần sát mặt của Huyền Ngọc. Huyền Ngọc sợ hãi theo bản năng né tránh mũi dao kia, mũi dao nọ sướt một đường, để lại dấu máu dài trên mặt của cô.

Bà ta thầm thì như đang hát ru con:

“Tố Như, con nói nó đẹp hơn con, nó đi xe xịn hơn con, mẹ rạch mặt nó, cho con đẹp hơn nó nhé.”

Vừa nói bà ta vừa đưa dao lên cao.

*******************

Lúc này trên đất liền, gần như đã lật tung toàn bộ thành phố và toàn khu vực bờ biển lên, cả ba người không có cách nào tìm được tung tích gì của Huyền Ngọc, Huyền Thiên gần như phát điên, anh nắm lấy cổ áo của Triệt Nhất gầm thét:

“Đây có phải là địa bàn của anh không? Tại sao ngay cả tìm một người cũng không có.”

Triệt Nhất, phủi tay anh ta ra:

“Ngay cả bang hội, thế lực mà anh quen biết cũng điều không kiếm được Cát Ưu, anh lấy quyền gì chỉ trích tôi?”

Huyền Tú ôm lấy Huyền Thiên để anh khỏi xông vào đánh vào mặt gã Sơn Bản đang câng câng tự đắc kia, nhưng anh cũng nhìn ra được trong ánh mắt của anh ta, là sự lo lắng đến cuồng dại, người đàn ông này khi yêu tuyệt đối không thua kém gì hai anh em anh.

Lúc này, bất chợt Huyền Thiên và Huyền Tú đồng loạt nhìn nhau: Nếu trên mặt đất tìm không thấy, như vậy....

Huyền Thiên vội vã chụp máy gọi cho bạn thân là người quản lí ngành hàng hải của Nhật Bản xem hôm nay có chuyến tàu nào ra khơi hay không.

Nghe giọng điệu của hai anh, Triệt Nhất cũng như chợt hiểu ra, anh cho các anh em tuần tra tìm kiếm xung quanh tin tức các con tàu từ tư nhân cho đến các tàu cá ra khơi từ sáng sớm hơm nay.

Lập tức có tin tức truyền về báo rằng, hôm nay có một con tàu tư nhân, hành động một cách thần bí, đã mua rất ít nhiên liệu cũng lương thực, dường như chạy về phía một hòn đảo hoang vắng, nhưng với số nhiên liệu đó, chỉ có thể đi, không đủ trở về trừ khi trên thuyền còn nguồn dự trữ nhiên liệu nào khác.

Nắm được tin tức này, cả ba người lập tức lên xe tiến về bến cảng.

Trên đường đi, giọng thuộc hạ báo cáo vẫn vang lên bên tai đều đều:

“Người đàn bà đó tự mình lái tàu, lúc đi xuống có lôi một vật gì đó khá nặng, nhưng không nhờ ai giúp đỡ, bà ta trang điểm rất đẹp.....”

Khi đến bến cảng, lúc này đã không còn có sự thù hận hay tranh giành gì ở đây, ba người lập tức leo lên chiếc thuyền cao tốc, thẳng tiến về hòn đảo đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play