Rất nhanh, anh đã trấn tĩnh ngay lại, anh mỉm cười nhìn Sơn Bản Triệt nhất đang dựa ngửa người vào chiếc ghế sô pha, dáng vẻ thong thả thoải mái.

“Ngài Sơn Bản nhiệt tình quá nhỉ? Nghĩ rằng chỉ mời tôi thôi chứ?”

Sơn Bản Triệt Nhất mị mắt mỉm cười nhẹ: “Cần có chuyện gặp Thiên Tổng và Tú phó Tổng, nên phải nhờ người mời hai người sang đây.”

Huyền Thiên cười nhẹ: “ Có lẽ ngài Sơn Bản chưa biết, trước nay mọi chuyện ở công ty do tôi xử lí, Tú phó tổng chỉ phụ trách sổ sách mà thôi, vả lại Mai tiểu thư đã mệt, tôi nghĩ nên để Tú phó tổng hộ tống Mai tiểu thư về nhà nghỉ ngơi trước nhỉ?”

Triệt Nhất cười bí hiểm: “Chuyện hôm nay, theo thiển ý(*) của tôi, Mai Huyền Ngọc tiểu thư đây mới chính là nhân vật chính, hay tôi có thể gọi cô ấy là Sơn Bản Cát Ưu….”

(Ý ngốc, nhưng LL thấy để thế hay hơn là dịch trắng ra)

Anh ra huơ phất tay ra hiệu, lập tức một luật sư mang theo công văn đến trước mặt Huyền Thiên và Huyền Tú, cung kính dâng hai tay, Huyền Tú không thèm liếc qua, chỉ mỉm cười bình thản: “Ngài Sơn Bản hôm nay đùa vui quá, đây là em gái họ của tôi từ Malaysia mới qua đây du học.”

Triệt Nhất nhướng mày, “Vậy à, nếu thế có lẽ các ngài vẫn chưa biết được danh tính thực sự của Mai tiểu thư đây, cô ấy chính là Sơn Bản Cát Ưu, là em họ của tôi thất lạc mười mấy năm nay ở Malaysia. Chỉ có điều là…. Tôi nghĩ Thiên Tổng và Tú phó tổng có lẽ cũng không muốn công khai chuyện này trước báo chí đâu nhỉ, nên tôi mới nhờ người mang các ngài đến đây.”

Nãy giờ ngồi im trong một góc, Huyền Ngọc im thin thít ngỡ ngàng, nói thực ra cô không tin những lời tên người Nhật này ba hoa khoác lác, len lén đưa mắt liếc nhìn hai anh, thấy Huyền Thiên giận tái mặt, còn Huyền Tú vẫn bình thản như không.

Cô nhẹ giật lấy tay áo của Huyền Thiên, đáp lại cô là một bàn tay vỗ nhè nhẹ lên mái tóc của cô, ra hiệu cô hãy yên tâm.

Triệt Nhất vẫn bình thản bồi thêm một câu, “Hay là Thiên Tổng xem qua tư liệu này trước đi rồi hẳng nói.”

Nhướng mày ra hiệu cho nhân viên mang theo phần văn kiện đến trước mặt của anh, Huyền Thiên lướt sơ qua, anh tái mặt, bên trong ngoài những chứng cứ chứng minh thân thế của Huyền Ngọc, ngay cả giấy giám định AND cũng đã có, và còn…. Một số chứng cớ phạm tội của hai anh.

Anh đưa mắt nhìn Huyền Tú, nhưng dường như Huyền Tú đã biết trước chuyện này, trông anh vẫn thản nhiên, : : “Ngài Sơn Bản định dọa chúng tôi sao? Đã là người trong thế giới kinh doanh này, tay ai mà không nhuốm chút bẩn thỉu chứ? Ý tôi muốn hỏi rằng Sơn Bản ngài muốn gì?”

Sơn Bản Triết Nhất hờ hững khoác tay, “Chim có tổ, vật cũng nên quy về cố chủ, Huyền Ngọc không thuộc về người ở đây, gia gia tôi đang mỏi mòn trông tin cô bé.”

Huyền Thiên lạnh giọng: ‘Chỉ bằng chút chứng cớ cỏn con này ư?”

Triệt Nhất cười nhẹ: “Có cỏn con hay không, bản thân của Thiên Tổng và Tú Phó Tổng phải biết hơn ai hết chứ? Vả lại, chút ‘cỏn con’ này của tôi cũng đủ để hai người khuynh gia bại sản, còn có thể ngồi tù.”

Huyền Ngọc ngỡ ngàng nghe đáp án từ phía tên người Nhật mà ban đầu cô vốn có một chút cảm tình này, tán gia bại sản? Ở Tù???? Cô bang hoàng sợ hãi đưa mắt nhìn hai anh trai, Huyền Tú vẫn bình thản như không, khẽ mỉm cười, : “Mục đích của Ngài Sơn Bản đã đưa ra, còn lại là phần quyết định của chúng tôi, như vậy có phải ngài nên để tôi đưa tiểu thư đây về nhà nghỉ ngơi trước chứ?”

Nói xong, anh đứng dậy khẽ cúi người chào với Sơn Bản Triệt Nhất, sau đó xoay người rời đi, chỉ nghe Sơn Bản nhàn nhạt nói với theo một câu: “Không tiễn, nhưng nhẫn nại của tôi chỉ giới hạn ở ba ngày.”

Huyền Thiên lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng bước theo hai anh em ra ngoài. Ra đến xe, một trận trầm mặc đáng sợ diễn ra bên trong xe, Huyền Tú không lái xe mà để tài xế lái, hai anh em bước vào ghế sau đều choàng tay ôm Huyền Ngọc thật chặt, lúc này Huyền Tú mới lên tiếng: “Thực ra,mấy chứng cứ đó chẳng ảnh hưởng chút nào đến tụi anh, anh chỉ lo mấy cái chứng nhận kia thôi, bởi vì lệnh của đại ca nên tụi anh không thể công khai thân phận của em, nhưng…”

Đột nhiên Huyền Tú ngập ngừng, Huyền Ngọc tiếp lời: “Theo ý của anh là, mấy cái giám định đó là thật, còn sự thật gì mà em chưa biết nữa, các anh hãy nói luôn, đừng giấu em nữa.”

Giọng Huyền Ngọc thật kiên quyết, nghiêm túc, làm Huyền Thiên và Tú đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc Thiên gật đầu đồng ý, thế là hai anh kể lại câu chuyện xưa mà mới gần đây các anh mới biết được bao gồm cả thân thế cô.

Thật lạ lùng, Huyền Ngọc tiếp nhận câu chuyện một cách thật nhẹ nhàng, cô hỏi: “Như thế, Sơn Bản Triệt Nhất là anh trai khác mẹ với em à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play