Huyền Thiên không nói gì, bản tính cao ngạo độc đoán của anh từ trước đến nay không thích nói, chỉ thích hành động mà thôi.

Bàn tay to lớn của anh, lần tìm đến mật huyệt, nhẹ nhàng tách ra, cho đầu lưỡi của Huyền Tú thuận thế tiến vào, anh chắc lưỡi, thầm thì:

“Quá ẩm ướt, quá nhanh, bảo bối thật mẫn cảm a.”

Huyền Ngọc đỏ mặt tía tai, lại còn nói những lời như thế, cũng không biết xấu hổ là do ai dạy cô mẫn cảm đến mức độ này, không phải do anh em họ làm hại cô sao?

Nhưng lúc này, cô vô lực, ngay cả suy nghĩ cũng không thông, chỉ mặc cho hai anh em bày bố cô như con búp bê bằng vải mềm nhũn, mặc cho hai anh em cố tình chà đạp.

Khi Huyền Thiên mạnh mẽ tiến vào mật huyệt đã ướt đẩm của cô, thì Huyền Tú đã chuyển lên trên tận tình mút lấy gò ngực sữa.

Huyền Thiên muốn than thở, mật huyệt của cô thực sự quá chật, mút lấy anh như không muốn rời xa, quá ấm, quá chặt làm anh say mê.

Huyền Thiên tận tình, nhấn mạnh, rong ruổi bên trong cô, đến khi đạt đến cao trào anh tận tình phóng thích mầm móng nóng bỏng, Huyền Tú lại nối tiếp tiến lên, có đôi khi anh thực sự tức giận, tại sao anh lại ra đời sau ông anh trai kia hai giờ đồng hồ cơ chứ, nhưng nói đi phải nói lại, mật huyệt của cô nhờ có tinh dịch của Huyền Thiên mở đường nên tiến vào thuận lợi hơn rất nhiều, và Huyền Ngọc trong tay anh lúc này càng run rẩy lợi hại hơn bao giờ hết, anh chỉ nhấp nhẹ mà cô đã sướng run đến thét chói tai, Huyền Thiên ôm lấy cô hôn lên môi cô chặn lấy tiếng nức nở của cô, Huyền Tú mặc tình cuồng dã chạy nước rút, khi anh đạt đến cao trào là Huyền Ngọc đã mê man.

Anh đổ phịch xuống bên cạnh thở dốc: “Thực sự là một tiểu yêu tinh mà, anh xem, bảo bối mút em chặt thế này.”

Huyền Thiên cười khổ, tiểu đệ đệ của anh lại căng cứng nữa rồi, nhưng đành cố nén anh không muốn cô bé con của anh sáng mai khi thức dậy phát cáu với hai anh a.

Hai anh em, ôm lấy Huyền Ngọc vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ, sau đó ôm quấn lấy cô chìm vào giấc ngủ.

Khi Huyền Ngọc thức giấc, hai anh em vẫn còn ngủ say bên cạnh cô, ánh nắng sớm chiếu vào hai gương mặt giống nhau như đúc, tuấn tú tựa như thiên thần, nếu hai anh đồng thời nhu hòa thì không dễ gì nhận ra, nhưng cô bất chợt thấy giữa mi tâm của Huyền Thiên hiện lên nếp nhăn, cô đưa tay, xoa nhẹ cho nó giãn ra, cô không thích anh nhăn mặt như thế ngay cả trong lúc ngủ.

Rõ ràng là mềm mại mà lúc nào cũng la hét ỏm tỏi cố tình đẩy xa mọi người ra.

Bất chợt, rèm mi của Huyền Thiên khẽ rung, anh bị sự trêu chọc của ai đó làm cho tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy cô,đôi mắt anh lúc này tràn đầy ánh sáng hân hoan, anh khe khẽ kéo nhẹ tay cô, khẽ hôn nhẹ lên trên đó.

Nhưng vốn dĩ, anh vốn là loài động vật chẳng bao giờ biết no, nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của tiểu bảo bối, anh bất chợt căng cứng thân dưới, dục hỏa đêm qua vẫn chưa tắt, nên ý niệm ăn cô thay bữa ăn sáng lại bắt đầu.

Anh nghiêng người, hôn lên môi cô, quấn quýt lấy. Huyền Ngọc ưm một tiếng mặc theo sự dẫn dắt của anh, đến khi một đôi bàn tay khác cũng tham gia vào cô mới phát hiện thân thể mình đã không còn mảnh vải che thân.

Cô bất mãn thầm nghĩ, không nên mềm lòng với hai con sói đang động dục này mới được.

Nhưng nghĩ thì như thế, cô làm sao thoát khỏi tay hai anh, thế là màn vận động buổi sang oanh oanh liệt liệt diễn ra trên giường bắt đầu.

Và kết quả là có ai đó, xương sống nhức thắt lưng đau, không thể ngồi nổi để ăn sáng là đương nhiên, và cũng đương nhiên, màn phục vụ tận tình thức ăn tại giường cũng khong thể thiếu rồi.

Đến khi cô đòi đi học, thì ai kia trợn mắt hầm hét nhưng cũng không lay chuyển cô một mảy may, cô đưa ánh mắt long lanh ánh nước nhìn anh, chớp chớp mắt và thế là chú hổ giấy kia đầu hàng vô điều kiện.

Huyền Tú đứng cạnh một bên cười khúc khích không thôi. Xem ra, Huyền Ngọc đã nắm bắt được yếu điểm của Huyền Thiên rồi, đổi lại sự khúc khích của anh là cú đá thật mạnh vào mông anh, và gương mặt như đưa đám của ông anh trai song sinh.

“Huyền Ngọc giao cho em, nếu bảo bối mất một sợi lông tơ, anh sẽ tìm em tính sổ.”

Lần này Huyền Tú thật nghiêm túc gật gật đầu, anh nói: Thiên, yên tâm đi, em sẽ không để phạm sai lầm lần thứ hai đâu.”

Nhưng ở trên thế gian này, đâu ai có thể nói trước được điều gì. Một cơn song to thầm lặng ẩn hiện để chực chờ nuốt trọn con mồi.

Một nơi khác, tại một đất nước xa xôi.

Một giọng nam trầm thấp cung kính: “Ngài Sơn Bản, đã điều tra ra tung tích của tiểu thư.”

Người nào đó ánh mắt sáng lên, “Ở đâu?”

“Đài Loan, dưới mái hiên của Hắc Huyền gia.”

Giọng nói kia mất dần hưng phấn, trầm giọng: “Thì ra thế, đó là lí do tại sao bao năm nay không thể tìm được nơi ở của bọn họ.”

Giọng nam cung kính kia tiếp tục: “Ngài Sơn Bản có dự tính gì?”

“Xuất phát đến Đài Loan,tôi muốn mở một chi nhánh lớn ở Đài Loan.”

“Vâng, ngài Sơn Bản.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play